Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Áo khoác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương không đời nào thừa nhận chuyện mất mặt như say xỉn quậy phá, dù đó không phải do cậu làm.

Nhưng khi cậu quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Phó Thư Trạc phản chiếu trong thang máy, cậu đột nhiên không nói nên lời.

Chuyện bị đối tác chuốc rượu say xỉn đã qua nhiều năm, mặc dù giọng điệu của Phó Thư Trạc mang theo trêu chọc và chế giễu, nhưng trong mắt hắn lại thật sự toát lên vẻ đau lòng.

Bùi Dương mất tự nhiên hồi lâu: "Muốn khởi nghiệp thì phải chịu chút khổ cực."

"Thế à? Trước đây em không nói vậy." Thang máy "ting" một tiếng, Phó Thư Trạc mỉm cười bước ra, "Em nói khi nào em đứng vững, em nhất định sẽ trả lại gấp đôi số rượu mình đã uống cho những người đó."

Điều này rất  giống với tính cách của Bùi Dương, cậu có chút tò mò: "Vậy tôi đã làm được chưa?"

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Em tưởng đây là tiểu thuyết sảng văn à, chỉ có mình chúng ta leo lên còn người khác thì không?"

Bùi Dương tặc lưỡi: "Một người cũng không trã đũa được sao?"

Phó Thư Trạc cười, giọng điệu mỉa mai: "Đúng là một số công ty đã xuống dốc, nhưng mèo con của chúng ta tốt bụng biết bao nhiêu, chưa bao giờ bắt nạt kẻ yếu."

Bùi Dương: "Anh muốn nói tôi sợ kẻ mạnh?"

Phó Thư Trạc vui vẻ xoa đầu Bùi Dương: "Đi thôi, đi làm việc với anh."

Hắn rất mong chờ tan làm, dù sao tối nay không phải ngủ một mình nữa. Đã có thể ngủ chung giường, hôn ôm vuốt ve còn xa sao?

Bấy giờ Bùi Dương mới nhận ra Phó Thư Trạc vừa chơi lưu manh với mình, vành tai cậu đỏ bừng.

...

Chẳng qua hôm nay không thể tan làm đúng giờ như ý muốn của Phó Thư Trạc, phần công việc hắn bàn giao cho các quản lý cấp cao khác có chút sai sót, nên hắn phải triệu tập cuộc họp khẩn.

Phó Thư Trạc: "Đi cùng nhau."

Bùi Dương không muốn lắm: "Tôi đi làm gì?"

"Trong thời gian em nghỉ phép, có rất nhiều người vu khống anh muốn đá em ra khỏi công ty." Phó Thư Trạc véo má Bùi Dương, "Không cho sờ không cho hôn thì cùng anh thể hiện tình cảm để bác bỏ tin đồn cũng được."

Bùi Dương che mặt trừng mắt nhìn hắn, không cho sờ thì hắn đang làm cái gì đây?

Phó Thư Trạc làm như không thấy, kéo cậu vào phòng họp.

Phòng họp là một chiếc bàn dài hình bầu dục, trước đây mỗi khi họp, Phó Thư Trạc và Bùi Dương mỗi người ngồi một bên. Rõ ràng là hai người người thân mật nhất công ty, nhưng lại cách xa nhau nhất.

Đây là đề xuất của Bùi Dương, mèo nhỏ không được tự nhiên, cho rằng công ty là nơi trang trọng, cho dù là chồng chồng khắng khít đến đâu cũng phải giữ khoảng cách.

Sau khi Bùi Dương tạm thời ngừng công tác, vị trí của cậu được Tần Nam Sam lâm thời thay thế.

Tần Nam Sam thấy hai người cùng nhau bước vào, ngẩn người: "Sếp Bùi..."

Phó Thư Trạc ra hiệu không sao: "Sếp Bùi ngồi đây với tôi."

Hắn tiện tay kéo một chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống kế bên Bùi Dương.

Các quản lý cấp cao bên dưới nhìn nhau, nhất thời không hiểu rõ tính chất của cuộc họp hôm nay, không phải là thảo luận về vấn đề bàn giao dự án sao? Sao sếp Bùi lâu nay không đến công ty lại ngồi vào ghế chủ tịch...

Có quỷ mới biết Bùi Dương trên ghế chủ tịch còn căng thẳng hơn họ, cậu ra sức nháy mắt với Phó Thư Trạc, nhưng người nào đó cứ như không nhìn thấy.

Phó Thư Trạc bình tĩnh đan tay vào nhau: "Hôm nay chủ yếu là muốn thảo luận với mọi người về vấn đề bàn giao hai dự án lớn quan trọng nhất của công ty hiện nay và kế hoạch phát triển tiếp theo."

Bùi Dương nghe đến mức mơ màng muốn ngủ, cậu cố gắng chống đầu, giả vờ như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Một nam giám đốc đột nhiên chuyển đề tài: "Sếp Bùi thấy sao?"

Bàn họp đang tranh luận sôi nổi bỗng chốc im lặng, Phó Thư Trạc nửa cười nửa không nhìn đối phương, rồi quay sang nhìn Bùi Dương.

Thật ra người này muốn lấy lòng, sếp Bùi đã lâu không đến công ty, vừa đến hai ngày nay đã ngồi vào vị trí của sếp Phó, cậu ta cảm thấy chiều gió trong công ty sắp thay đổi, biết đâu sau này sếp Bùi sẽ nắm quyền.

Ai ngờ lại nịnh nhầm chỗ, Bùi Dương lúc này hận không thể giết cậu ta.

Cậu có thể nói gì, cậu đang "mất trí nhớ", chẳng hiểu gì cả.

Bùi Dương cúi đầu, ung dung nói: "Nghe theo sự sắp xếp của sếp Phó là được."

Phó Thư Trạc nhếch môi: "Vậy vấn đề bàn giao coi như đã giải quyết, tiếp theo..."

Bùi Dương không nghe lọt một chữ nào, buồn ngủ díp mắt. Cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Phó Thư Trạc vội vàng chuyển giao quyền lực như vậy, chẳng lẽ muốn chuẩn bị từ chức tổng giám đốc?

Bản ghi chú tối qua cậu đọc đột nhiên hiện ra rõ mồn một, nguyên chủ nói- "Đừng để anh ấy từ bỏ sự nghiệp vì cậu, không được cho anh ấy từ chức."

Bùi Dương giật thót, tỉnh táo hơn rất nhiều, sao cậu lại quên sạch thông tin quan trọng như vậy trong bản ghi chú chứ?

Thông tin quan trọng nhất trong bản ghi chú - Nguyên chủ bị bệnh, hơn nữa có vẻ rất nghiêm trọng.

Bây giờ nguyên chủ không thấy đâu, cậu thay thế thân xác này...

Bùi Dương đau đầu như búa bổ, xem ra tối nay phải về tìm xem có báo cáo kết quả khám bệnh của bệnh viện nào không, ít nhất cũng phải biết cơ thể này mắc bệnh gì.

Vấn đề này tạm thời không thể nói ra, nếu Phó Thư Trạc thực sự từ chức, dường như cậu cũng không thể ngăn cản, chắc chắn đây không phải là quyết định ngày một ngày hai, nếu nguyên chủ cũng không thể khuyên, cậu  lại càng không thể.

Bùi Dương đang đau đầu, bỗng dưng cảm thấy mắt cá chân bị thứ gì đó chạm vào. Cậu giật mình, cúi đầu nhìn xuống, là cái chân không thành thật của Phó Thư Trạc.

Mọi người nghiêm túc thảo luận về triển vọng dự án, Bùi Dương tức không mà nói được, chỉ có thể dùng sức nhéo đùi Phó Thư Trạc dưới gầm bàn.

Phó Thư Trạc như không cảm thấy đau, còn nhân cơ hội nắm lấy tay cậu, đan vào nhau, tay phải thản nhiên đặt trên bàn xoay bút: "Uông Ý nói không sai."

Bùi Dương dùng sức giãy ra- Không giãy được.

Cậu hít sâu một hơi, hận không thể băm tay Phó Thư Trạc ra.

Đúng lúc này, bút của Tần Nam Sam ngồi đối diện rơi xuống đất, cô vô thức cúi xuống nhặt, Bùi Dương hoảng sợ, dùng sức rút tay ra nhưng không được, ngược lại còn để Phó Thư Trạc nắm tay đặt lên đùi hắn.

Tần Nam Sam bình tĩnh đứng dậy - Cô đã nói mà, chắc chắn hôm nay hai người có vấn đề gì đó, hóa ra là đến đây để khoe tình cảm.

Chờ thảo luận xong, Phó Thư Trạc nhếch môi: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã tăng ca tham gia cuộc họp. Hôm nay cũng chính thức thông báo một việc, tôi sẽ chính thức rời khỏi vị trí tổng giám đốc sau một tuần nữa, người sẽ kế nhiệm là phó tổng giám đốc Tần."

Mọi người ngạc nhiên, người tinh ý dẫn đầu vỗ tay. Bùi Dương nghĩ rằng lần này có thể rút tay ra, nào ngờ Phó Thư Trạc vẫn giữ cậu lại, thậm chí còn sờ lên đùi cậu!

Tần Nam Sam đứng dậy nói vài lời, đơn giản là cảm ơn sự tin tưởng của sếp Phó và sếp Bùi, hy vọng mọi người tiếp tục hợp tác trong công việc sau này.

Song không ít người chú ý tới Bùi Dương mặt đen như đáy nồi, trong lòng cảm thấy xót xa, lại không biết Bùi Dương tức giận là vì những động tác của Phó Thư Trạc dưới gầm bàn.

"Mọi người vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."

Phó Thư Trạc nói xong định đứng dậy, nhưng bị Bùi Dương giữ tay lại.

Hắn khó hiểu nhìn sang, giọng Bùi Dương nặng nề: "Mọi người ra ngoài trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói với sếp Phó."

Các quản lý cấp cao vội vàng đẩy nhau ra ngoài, có người còn chu đáo đóng cửa lại, Phó Thư Trạc thậm chí còn nghe loáng thoáng có người nói: "Chắc sắp cãi nhau rồi..."

"..." Phó Thư Trạc nghiêng đầu, "Sao vậy?"

Bùi Dương nghiến răng: "Anh còn hỏi tôi sao vậy? Anh họp thì họp, sờ mó cái gì?"

Phó Thư Trạc vô tội nhìn cậu: "Trước đây em đều cho anh sờ mà."

Bùi Dương: "Không thể nào!"

Phó Thư Trạc thăm dò: "Sao em biết không thể, không phải đã quên rồi sao?"

Bùi Dương nghẹn lời, yếu ớt nói: "Tôi chỉ cảm thấy tôi không phải loại người như vậy..."

Từ khi nhìn thấy ghi chú trong điện thoại của Bùi Dương vào tối qua, Phó Thư Trạc đã nghĩ Bùi Dương có khả năng đang "giả vờ mất trí nhớ".

Dù sao Bùi Dương cũng đã liệt kê nhiệm vụ cho mình trong ghi chú là: Ly hôn trong vòng hai năm.

Nghĩ đến đây Phó Thư Trạc vừa tức vừa đau lòng, hận không thể nhốt mèo ngốc trên giường, đánh cho một trận, để cậu nhớ lâu hơn.

"Vậy cảm giác của em sai rồi." Phó Thư Trạc véo ngón tay Bùi Dương, "Trước đây em rất thích thân mật với anh trong công ty, ví dụ như khi họp, ví dụ như trong văn phòng-"

Bùi Dương đỏ bừng tai, hoàn toàn không muốn nghe: "Anh! Anh mau đi lấy áo khoác cho tôi."

"..." Phó Thư Trạc nhướng mày, lúc này mới hiểu ra lý do mèo ngốc tức giận như vậy. Hắn nghiêng đầu nhìn, Bùi Dương tức giận che lại: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Phó Thư Trạc đùa: "Mùi xuân đã trôi qua rồi, sao mèo con còn động dục vậy nhỉ?"

Trước khi Bùi Dương kịp lấy ly ném hắn, Phó Thư Trạc đã đẩy cửa bước ra ngoài, trước những ánh mắt hoài nghi, hắn vui vẻ hỏi: "Sao mọi người chưa về? Muốn tăng ca đến mười hai giờ à?"

Uông Ý cười gượng: "Về ngay về ngay, đang dọn đồ đây."

Đợi Phó Thư Trạc đi khuất, Bùi Dương lập tức nằm vật ra bàn, khóc không ra nước mắt.

Chỉ vô tình chạm vào mắt cá chân, nắm tay, sờ đùi một chút, sao lại, sao lại...

Bùi Dương đột nhiên ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần- Nhất định là phản ứng vô thức của cơ thể này, không phải lỗi của cậu.

Đây hẳn không tính là ngoại tình... nhỉ?

Phó Thư Trạc lấy một chiếc áo khoác có thể che kín người cho cậu.

Phó Thư Trạc cúi người lại gần, khẽ hỏi: "Họ đã đi hết rồi, có muốn..."

"Không muốn." Bùi Dương giật lấy áo khoác trùm lên người, "Về nhà thôi!"

Phó Thư Trạc thong thả đi theo sau: "Thật sự không cần anh giúp?"

Bùi Dương: "Nói thêm câu nữa tối nay ngủ phòng khách."

Phó Thư Trạc lập tức làm động tác khóa miệng: "Anh sai rồi."

Mèo ngốc thật dễ trêu.

Chỉ là độ chân thực của việc "mất trí nhớ" này còn cần xem xét lại.

Bữa tối họ đã ăn đồ hộp, về nhà có thể tắm rửa đi ngủ luôn. Phó Thư Trạc vừa định vào phòng tắm chính đã bị đuổi ra, Bùi Dương như mèo xù lông: "Đi phòng bên cạnh mà tắm."

"Được rồi." Phó Thư Trạc biết không nên ép người quá đáng, ngoan ngoãn sang phòng ngủ phụ.

Sau khi  xác định Phó Thư Trạc đã đi tắm, Bùi Dương mới bắt đầu lục tung mọi thứ, tìm báo cáo kết quả khám bệnh của nguyên chủ, nhưng lục hết ngăn kéo và tủ cũng không thấy, cũng không có thuốc liên quan.

Bùi Dương lo lắng đi đến gần phòng tắm, xem ra nguyên chủ không nói cho Phó Thư Trạc biết mình bị bệnh, có lẽ ngay cả báo cáo kết quả khám bệnh cũng không mang về nhà.

Bây giờ cậu chỉ còn một lựa chọn, đó là tự mình đến bệnh viện một lần nữa, kiểm tra toàn diện cơ thể.

Dù có chết, cậu cũng phải chết cho rõ ràng.

Bùi Dương tắm xong, quấn mình kín mít mới ra ngoài, Phó Thư Trạc đã nằm trên giường mỉm cười chờ cậu: "Anh tắm sạch sẽ rồi."

Bùi Dương mặt không cảm xúc, thậm chí muốn quay người bỏ đi.

"Trước tiên chúng ta phải thỏa thuận ba điều-"

Cậu còn chưa nói xong đã bị Phó Thư Trạc kéo vào lòng, hôn nhẹ ba cái lên khóe môi: "Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon còn thiếu của mấy hôm trước và của hôm nay."

Bùi Dương kinh hãi che miệng: "Sao anh lại hôn tôi?"

Phó Thư Trạc hỏi ngược lại: "Anh hôn bạn đời hợp pháp của mình thì làm sao?"

Bùi Dương sắp khóc: "Chồng chồng trung niên hôn một cái, ác mộng có thể kéo dài mấy đêm."

Hôn ba cái, ác mộng tăng gấp ba lần.

"..." Phó Thư Trạc dịu dàng nói, "Hình như chúng ta chưa đến tuổi trung niên."

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top