Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Tiếc nuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Trời bắt đầu mưa từ sáng sớm, Phó Thư Trạc nghe tiếng mưa suốt đêm, từ lúc mưa rào rào đến lúc lâm râm chỉ mất khoảng ba tiếng.

Trời sắp sáng, mưa vẫn còn rơi.

Bùi Dương cảm thấy phía sau trống trải, cậu vô thức cọ xát một lúc, không chỉ không chen vào được lồng ngực quen thuộc, mà còn nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết.

"Meo!"

Bùi Dương giật mình, gấp gáp cuốn chăn lại, sau đó đối mặt với Chước Chước đang bị đè.

"Xin lỗi nhé Chước Chước." Bùi Dương thử vuốt ve đầu mèo, may mà không bị thương thật, "Ba mày đâu rồi?"

Chước Chước lạnh lùng: "Meo."

Bùi Dương cũng không hy vọng nó chỉ đường, cậu lề mề bò dậy đi tìm người, từ phòng khách đến nhà bếp, cuối cùng thấy Phó Thư Trạc đang gục trên bàn trong phòng làm việc, chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, cửa sổ bên cạnh còn mở, cơn gió lạnh từ cơn mưa thổi vào.

Bùi Dương do dự một lúc, quay về phòng lấy chăn.

Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, màn hình máy tính vẫn sáng, cậu chỉ kịp thấy hai chữ "bệnh án" trên trang web, đột nhiên một bàn tay đập mạnh xuống màn hình.

Phó Thư Trạc xoa xoa giữa hai lông mày: "Sao dậy sớm vậy?"

Bùi Dương lảng sang chuyện khác: "Sao anh lại ngủ ở đây, có phải tôi không cho anh lên... giường..."

Phó Thư Trạc: "Tra cứu chút thông tin, quá buồn ngủ nên ngủ quên."

Bùi Dương chú ý đến đôi mắt của Phó Thư Trạc, rất giống buổi sáng ngày cậu mới đến, mí mắt đỏ ửng, bên trong còn có vài tơ máu, như thể đã nhiều ngày không ngủ.

Bùi Dương vô thức nhíu mày: "Công việc dù quan trọng đến mấy cũng không thể chiếm thời gian ngủ, sức khỏe là quan trọng nhất, sau này ngã bệnh sẽ không có ai chăm sóc anh đâu."

Phó Thư Trạc giật mình.

Bùi Dương tưởng mình nói quá, lắp bắp hỏi: "Sao vậy?"

Phó Thư Trạc cúi đầu mỉm cười: "Nửa câu đầu em cũng hay nói mấy năm nay, cứ mỗi lần anh thức khuya là em lại mắng anh."

Nếu thực sự có việc gì quan trọng cần xử lý, Bùi Dương sẽ chạy đến phòng làm việc ngồi đối diện hắn, nhìn chằm chằm hắn, thức cùng hắn. Phó Thư Trạc không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng ngủ sớm, không nỡ để Bùi Dương hại sức khỏe cùng mình.

Mèo ngốc luôn biết cách đối phó với hắn.

"Hơn nữa, tại sao lại không có ai chăm sóc?" Phó Thư Trạc bình tĩnh tắt máy tính, "Chúng ta đã kết hôn rồi mà em còn muốn chạy đi đâu? Sau này em sẽ phải dính chặt với anh."

"..." Bùi Dương nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.

Nếu là nguyên chủ, đương nhiên sẽ không rời xa Phó Thư Trạc, nhưng cậu không phải... Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ trở về thế giới của mình, ngay cả khi không thể quay lại nữa, cậu cũng không thể tiếp tục cuộc hôn nhân khó xử này mãi.

Sự dịu dàng và tình yêu của Phó Thư Trạc vốn không thuộc về cậu.

Bùi Dương bỗng cảm thấy mất mát, cậu giật lại chăn đang đắp cho Phó Thư Trạc, lạnh lùng nói: "Nếu anh thích phòng làm việc như vậy, tối nay anh cứ ngủ ở đây đi."

"Tất nhiên là không thích."

Sao Phó Thư Trạc có thể cho cậu cơ hội này, hắn vác Bùi Dương lên vai bằng một tay: "Về phòng ngủ với anh Bùi ngay đây."

Bùi Dương xấu hổ giận dữ đấm hắn: "Thả tôi xuống!"

Phó Thư Trạc kêu rên: "Sao hôm qua massage không thấy em dùng sức thế này?"

Bùi Dương tức đến choáng đầu, dù sao cậu cũng là người hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà còn bị người ta vác trên vai, thật là mất mặt.

Cậu dọa: "Không thả tôi xuống tôi cắn anh đấy —"

Phó Thư Trạc: "Nói em giống mèo mà không chịu, Chước Chước còn không cắn bừa người đâu."

Phó Thư Trạc vừa đi vừa nghĩ, không biết Bùi Dương có còn "nhớ" hắn không. Trong đoạn "cuộc sống thật" mà Bùi Dương đã mơ hồ quên đi, liệu còn có bóng dáng của hắn không?

Nếu còn nhớ... Có lẽ lúc này mèo ngốc đang cảm thấy có lỗi với "hắn", dù sao đột nhiên xuyên vào sách, lại còn âu yếm với chồng của nhân vật chính trong sách...

Phó Thư Trạc quả không hổ danh là người hiểu Bùi Dương nhất, Bùi Dương nghĩ gì hắn cũng biết.

Sau khi biết sự thật, Phó Thư Trạc hoàn toàn không còn e ngại, hắn ném Bùi Dương lên giường rồi đè xuống.

Bùi Dương hoảng hốt: "Anh làm gì vậy?"

Phó Thư Trạc khóa chặt tay Bùi Dương đang giãy giụa, hạ giọng, âm thanh mơ hồ: "Anh buồn ngủ quá... Ngủ với anh thêm một lúc nữa nhé."

Tim Bùi Dương đập thình thịch, nhưng trong đầu lại khóc không ra nước mắt, mình đã hoàn toàn không còn trong sạch nữa, về nhà có phải mua một tấm ván để quỳ không...

Chước Chước nghiêng đầu nhìn hai chủ nhân đè lên nhau, nó tò mò nhảy lên lưng Phó Thư Trạc, lại tăng thêm năm ký cho Bùi Dương ở dưới.

Bùi Dương vô hồn nhìn trần nhà — Cứu mạng.

Nói ra kỳ lạ, dù sao cậu cũng là một người đàn ông trưởng thành, đâu đến nỗi không có sức chống cự với Phó Thư Trạc, nhưng lòng muốn đẩy ra, hai tay lại chậm chạp không động đậy.

Một chút thương cảm kỳ quái quấn quanh trái tim cậu, khiến cậu hoàn toàn không dám suy nghĩ kỹ.

·

Đêm qua Phó Thư Trạc đã tra cứu tài liệu cả đêm, dù trong một năm qua hắn đã quen thuộc với mọi thứ liên quan đến bệnh Alzheimer, hắn vẫn tra cứu lại một lần nữa, cả trong nước và nước ngoài, tất cả các ca bệnh điển hình đều được hắn xem qua.

Nhưng không ai giống Bùi Dương, sau một thời gian nghễnh ngãng đột nhiên quên hết mọi thứ, nhưng tư duy lại rất tỉnh táo.

Trong lòng là hơi ấm quen thuộc, Phó Thư Trạc ngủ rất say, chỉ khổ Bùi Dương mở to mắt, dằn vặt đau khổ vì có lỗi với bạn đời... vả cả đôi chút thỏa mãn kỳ quái.

Mãi đến hơn 9 giờ Phó Thư Trạc mới từ từ tỉnh dậy, hắn mở mắt, mặt vùi vào cổ Bùi Dương, một lúc lâu không động đậy.

Mất đi cơ hội này, không biết bao lâu nữa hắn mới có thể ôm Bùi Dương lần nữa.

Bùi Dương run rẩy gọi hắn: "Phó Thư Trạc?"

Lần đầu không có phản ứng, Bùi Dương lại gọi thêm lần nữa: "Sếp Phó?"

Phó Thư Trạc luôn không nỡ trêu chọc cậu quá lâu, giả vờ như vừa tỉnh dậy: "Ừm. Sao thế?"

Bùi Dương vô thức cọ chân: "Dậy nhanh đi, tôi muốn đi vệ sinh, nhịn không được nữa—"

"..." Phó Thư Trạc bật cười, "Em ngốc à? Gọi anh sớm hơn không phải tốt rồi sao?"

Lúc này Bùi Dương vẫn không quên đáp trả: "Ngủ say hơn heo ai gọi được? Nhanh dậy đi!"

Phó Thư Trạc chống người lên: "Xin anh đi."

Bùi Dương: "... Đồ khốn!"

"Mắng anh thì yêu cầu phải tăng gấp đôi." Phó Thư Trạc chỉ vào mặt mình, "Nụ hôn chào buổi sáng."

Bùi Dương đau khổ nhắm mắt, thật quá đáng, không biết tại sao nguyên chủ lại kết hôn với tên khốn đáng ghét này.

Đôi môi đột nhiên bị một hơi ấm phủ lên, Phó Thư Trạc nhẹ nhàng hôn cậu, đồng thời nói: "Anh hôn em cũng được, nhưng không phải ở mặt."

Vì bàng quang sắp sửa nổ tung, Bùi Dương đành phải chịu đựng: "Hôn đủ rồi thì nhanh dậy đi!"

Cậu vừa mở miệng đã cho Phó Thư Trạc cơ hội, hắn trực tiếp đưa lưỡi vào. Bùi Dương lập tức bùng nổ, cậu đột ngột đẩy Phó Thư Trạc ra, che miệng nói: "Anh  còn chưa đánh răng!"

Phó Thư Trạc: "..."

Tưởng em sẽ nổi điên, không ngờ lại tức giận vì chuyện này.

"Vừa hay em cũng chưa đánh răng."

Bùi Dương nhất thời không biết phản bác lý lẽ quanh co của hắn thế nào, nhưng lúc này giải quyết bàng quang quan trọng hơn, cậu ùa vào nhà vệ sinh, thậm chí còn chưa kịp đóng cửa, tiếng nước đã chảy ào ào.

Phó Thư Trạc ngủ đủ rồi, thong thả đi vào bếp.

Bùi Dương ở trong đó mười phút, đánh răng sạch sẽ cả trong lẫn ngoài miệng mới đi ra, Phó Thư Trạc vẫn đang khoan thai chiên trứng.

"Anh không đi làm à?"

"Hôm nay là thứ bảy, công ty không tăng ca cuối tuần."

"..." Lại phải ở nhà với tên khốn này cả ngày rồi.

Bùi Dương chậm rãi ăn trứng, ánh mắt Phó Thư Trạc luôn dừng lại trên đôi môi hồng của cậu. Bùi Dương suýt bị nhìn phát điên: "Thu ánh mắt lại đi."

Phó Thư Trạc nghe lời thu hồi ánh mắt: "Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến, chiều mới về."

Bùi Dương khựng lại, lẽ ra cậu nên cảm thấy tự do, nhưng lúc này lại không hiểu sao không vui: "Không tăng ca còn chạy ra ngoài, đừng bảo là có bồ nhí đó."

Phó Thư Trạc: "Có bồ nhí hay không em đi cùng anh không phải sẽ biết sao?"

Bùi Dương: "Chỉ có chó mới đi."

Hai mươi phút sau, một con chó họ Bùi đi theo sau Phó Thư Trạc, gượng gạo nói: "Tôi đi ăn đồ ngọt thôi."

Phó Thư Trạc vuốt lông cậu: "Ừ, đồ ngọt."

Hắn hẹn Thang Tri Minh ở tiệm bánh ngọt, là một tiệm mà Bùi Dương rất thích. Phó Thư Trạc tìm cho Bùi Dương một vị trí mà mình có thể nhìn thấy ngay rồi mới dịu giọng nói: "Em ngồi đây một lát, anh nói chuyện xong sẽ qua."

Bùi Dương có thể nhìn thấy "đối tượng hẹn hò" của Phó Thư Trạc, là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, khẩu vị của Phó Thư Trạc không đến mức nặng như vậy, có lẽ thực sự đang bàn công việc.

Đồ ngọt rất ngon, nhưng suy nghĩ của Bùi Dương vẫn đang lan man... Chuyện gì mà phải giấu cậu chứ?

·

Thang Tri Minh có chút khó hiểu: "Xuyên sách?"

Phó Thư Trạc kể lại phân tích của mình tối qua: "Cháu cảm thấy có thể là như vậy."

Thang Tri Minh đan mười ngón tay vào nhau, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quả thật có khả năng, dù sao cuốn sách đó là do cậu ấy tự viết, bù đắp cho điều tiếc nuối lớn nhất của cậu ấy."

Phó Thư Trạc im lặng một lúc: "Chú thấy, em ấy có đang xấu đi không?"

Thang Tri Minh: "Khó nói, tuy cậu ấy quên hết mọi thứ, chỉ nhớ cuốn sách đó, nhưng logic của cậu ấy vẫn như người bình thường, chắc đã được 4-5 ngày rồi phải không?"

Phó Thư Trạc gật đầu.

"Cậu ở bên cạnh cậu ấy hàng ngày, cảm thấy cậu ấy có lúc nào lơ đểnh không?"

Phó Thư Trạc nhíu mày: "Không có. Nhưng khi vừa tỉnh dậy sẽ hơi chậm chạp, hoặc phản ứng vô thức, ví dụ như yêu cầu cháu ôm em ấy giống như trước đây."

Thang Tri Minh bị khoe khoang tình cảm nên ho khan một tiếng: "Miễn là có thể giữ tỉnh táo là chuyện tốt."

"Nghiên cứu về bệnh Alzheimer vẫn còn quá ít, cũng không có phương án điều trị hệ thống, tôi vẫn giữ quan điểm trước đây, nguyên nhân gây bệnh cho bạn đời của cậu ngoài yếu tố di truyền, tâm trạng u uất cũng đóng vai trò trong đó."

Tâm trạng u uất đương nhiên là do cái chết của mẹ Bùi gây ra, Phó Thư Trạc đan mười ngón tay vào nhau, siết chặt rồi lại siết chặt. Nếu không phải lúc đó hắn đã vội vàng tỏ tình với Bùi Dương, có lẽ Bùi Dương đã không phải trải qua nhiều tiếc nuối như vậy.

Bùi Dương không những không thể từ biệt mẹ một cách tử tế, cũng không thể đồng hành cùng người thân, cậu đã cược tất cả vào Phó Thư Trạc.

Cậu có lỗi với tất cả mọi người, chỉ không phụ tình cảm thuở thiếu niên. Cậu không hối hận vì ở bên nhau, nhưng vẫn luôn dằn vặt đau khổ.

Thang Tri Minh: "Tôi vẫn đề nghị, cậu hãy đồng hành nhiều hơn với cậu ấy, đi đây đó, gặp gỡ những người và việc quen thuộc, đừng để cậu ấy lo lắng."

Phó Thư Trạc: "Cháu  hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Thang."

"Không có gì." Thang Tri Minh suy nghĩ một chút, "Còn nữa, tốt nhất cậu tạm thời đừng vạch trần chuyện 'xuyên sách' này, đối với người ngoài như chúng ta có thể thấy rất hoang đường, nhưng đối với cậu ấy, việc vạch trần một cách vội vàng có thể tương đương với sự sụp đổ của cả thế giới."

Phó Thư Trạc giật mình.

Thang Tri Minh: "Cậu ấy nghĩ mình đã xuyên vào thế giới trong sách, mà thế giới trong sách chính là thế giới mà cậu ấy cho rằng không có tiếc nuối— Cậu hiểu ý tôi không?"

Thức trắng cả đêm, giọng Phó Thư Trạc rất khàn: "Hiểu."

"Thuốc thì vẫn uống cái này trước, xem tình hình có cần tăng thuốc tăng liều không, qua một thời gian cậu lại đưa cậu ấy đến tái khám."

"Vất vả rồi."

Thang Tri Minh đứng dậy rời đi, quay đầu nhìn Bùi Dương, Bùi Dương tưởng bị phát hiện đang nhìn trộm, ngượng ngùng quay đi.

Thang Tri Minh mỉm cười thân thiện, xoay người rời đi.

Đợi Phó Thư Trạc quay lại, Bùi Dương đã bắt đầu ăn phần bánh ngọt thứ hai: "Xong rồi à?"

Phó Thư Trạc kéo bát của cậu lại: "Ăn nữa sẽ đau răng đấy."

Bùi Dương vô thức chạm vào răng khôn: "Đau thì nhổ đi."

Phó Thư Trạc chống cằm: "Lần trước em bị viêm răng khôn nửa đêm, đau đến mức đấm anh, còn rưng rưng nước mắt."

"Anh nói bậy."

Bùi Dương không nghe, cậu tin chắc những chuyện không được nói trong sách đều không tồn tại. Bùi Dương vẫn tò mò về người vừa rồi: "Anh nói chuyện gì với chú ấy vậy? Dự án hợp tác à?"

Phó Thư Trạc ngạc nhiên ngẩng đầu: "Em không nhớ chú ấy sao?"

Bùi Dương hơi bối rối: "Em không phải đã mất trí nhớ sao?"

Phó Thư Trạc: "..."

Nhưng ngày đầu tiên Bùi Dương tỉnh dậy đã gặp Thang Tri Minh rồi.

Hắn kìm nén cảm xúc khác thường: "Hiếm khi ra ngoài, trưa đi ăn ở Thạch Cư nhé?"

Bùi Dương: "Được."

Vừa bước qua bậc thềm, Trình Diệu và Tề Hợp Nguyệt đều ở đó, Bùi Dương thậm chí còn chủ động chào hỏi, không như lần trước căng thẳng như vậy.

Phó Thư Trạc thử dò hỏi: "Em còn nhớ ngày đầu tiên em đi cùng anh  đến công ty, có một đồng nghiệp tên Julia chào chúng ta không?"

Bùi Dương gật đầu: "Cô gái gửi nhầm tin nhắn vào nhóm công việc bị anh phạt mua trà sữa ấy hả? Sao vậy?"

"Không có gì." Phó Thư Trạc nói một cách bình thản, "Cô ấy làm việc tốt, anh định tăng lương cho cô ấy nên muốn hỏi ý kiến em."

Bùi Dương thấy không hiểu: "Anh muốn tăng thì tăng, hỏi tôi làm gì?"

Lồng ngực Phó Thư Trạc thắt lại, hắn gửi cho Thang Tri Minh một tin nhắn: Mấy ngày trước em ấy mới khám ở chỗ chú, nhưng hôm nay đã không nhớ chú nữa.

Thang Tri Minh: Những người khác đã gặp thì sao?

Phó Thư Trạc: Đều nhớ, chỉ quên mỗi chú.

Thang Tri Minh lại gửi đến một đoạn dài,  lặp đi lặp lại trong đầu Phó Thư Trạc suốt cả bữa trưa.

Bác sĩ Thang nói: "Chỉ là một khả năng. Cậu ấy đang chống lại 'tiếc nuối', bệnh tật cũng là điều khiến cậu ấy đau khổ, vì vậy não bộ đang tự động sửa lỗi, muốn sửa chữa tất cả những điều không vui... Nếu không bị bệnh, cậu ấy đáng lẽ không nên biết tôi."

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top