Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Phim điện ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương nhăn mũi: "Sao đến ăn cơm cũng không tập trung vậy?"

Phó Thư Trạc hoàn hồn, che giấu tâm sự nặng nề: "Chiều nay chúng ta đi xem phim nhé?"

"Tôi..."

Phó Thư Trạc biết cậu sẽ từ chối, cố ý thở dài: "Lâu rồi em không đi xem phim với anh."

Bùi Dương: "Đó chắc chắn là vì anh suốt ngày bận bịu công việc."

Cũng giống như bạn đời của cậu, chỉ biết sự nghiệp, nào là gọi vốn, đưa ra thị trường, các dự án lớn, các thị trường lớn... Thời gian riêng tư ngày càng ít đi, sự quan tâm dành cho bạn đời cũng dần dần thiếu hụt.

Bùi Dương biết đây không phải là lỗi của riêng bạn đời, cậu cũng vậy, nhưng trong lúc bận rộn thỉnh thoảng có lúc yên tĩnh, cậu cũng muốn hẹn hò, hoặc chỉ là hai người yên lặng dựa vào nhau, gạt bỏ công việc để trò chuyện.

Chẳng qua mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của đối phương, cậu chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào trong rồi quay người bỏ đi.

Thấy Bùi Dương đột nhiên trở nên buồn bã, Phó Thư Trạc thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Bùi Dương lầm lì ăn cơm: "Không có gì."

Cho dù Phó Thư Trạc có óc tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể ngờ rằng, ký ức của Bùi Dương lại bị xáo trộn về bảy năm trước- Khi họ bận bịu công việc đến mức hai ba ngày cũng không ôm nhau được một lần.

Hắn chỉ có thể chuyển chủ đề, minh oan cho mình: "Anh không có suốt ngày bận rộn công việc mà không dành thời gian cho em, là em không muốn xem phim."

Bùi Dương tỏ ra hứng thú: "Tại sao?"

Phó Thư Trạc nửa đùa nửa thật nói: "Em nói xem rồi cũng không nhớ, thà không xem còn hơn."

Sau khi bị bệnh, mặc dù Bùi Dương không nói ra, nhưng ý định ly hôn chưa bao giờ nguôi ngoai. Phó Thư Trạc nhìn ra được, nhưng hắn không thể tháo gỡ nút thắt trong lòng Bùi Dương, dù hắn có nói một vạn lần rằng em không phải là gánh nặng của anh, Bùi Dương cũng không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Thỉnh thoảng hắn muốn đưa Bùi Dương ra ngoài đi dạo, xem phim, du lịch, hoặc thư giãn, song chỉ cần Bùi Dương tỉnh táo thì sẽ từ chối.

Bùi Dương đang cố gắng làm lạnh nhạt tình cảm này, muốn Phó Thư Trạc biết khó mà lui.

Bùi Dương: "... Trí nhớ của tôi kém vậy sao?"

Phó Thư Trạc cúi đầu uống một hớp nước: "Không liên quan đến trí nhớ, chỉ là mỗi lần xem phim đều không tập trung, cứ đòi hôn đòi ôm..."

Bùi Dương hoàn toàn không tin: "Anh nói xạo."

"Vậy xem không?" Phó Thư Trạc khẽ cười, "Xin em đấy, sếp Bùi."

Lỗ tai Bùi Dương tê rần: "Nói thì nói, cười cái gì..."

Phó Thư Trạc gắp thức ăn cho cậu: "Vậy anh coi như em đồng ý rồi nhé?"

Bùi Dương lúng túng ừ một tiếng.

Phó Thư Trạc nhếch môi, xem ra mất trí nhớ hoàn toàn cũng không phải là chuyện xấu. Ít nhất Bùi Dương không nhớ chuyện bị bệnh, sẽ không quá kháng cự hắn, chỉ một lòng muốn ly hôn.

Rạp chiếu phim nằm trên tầng năm của trung tâm thương mại, tầng này toàn là khu vui chơi giải trí, rất đông người và ồn ào.

Phó Thư Trạc liếc nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng nữa mới chiếu, đi dạo một chút không?"

Tầng này có khu trò chơi, máy gắp thú, phòng trải nghiệm VR... Nhưng đa số đều là không gian của người trẻ.

Với độ tuổi Phó Thư Trạc và Bùi Dương, họ vẫn được coi là thanh niên, nhưng so với những người mới ngoài hai mươi thì vẫn kém sức sống hơn nhiều.

Ánh mắt của Bùi Dương cứ liếc về phía cửa hàng máy gắp thú, Phó Thư Trạc nhận ra, cong môi: "Trước đây em còn nạp một nghìn xu vào cửa hàng máy gắp thú này."

"?" Bùi Dương không tin, "Không thể nào..."

Phó Thư Trạc đi trước đến cửa hàng máy gắp thú, nói với nhân viên: "Tôi là hội viên, lấy hai trăm xu."

"Vâng, xin hỏi tên hội viên là gì ạ?"

Phó Thư Trạc: "Anh Bùi."

Nhân viên: "Vâng, đây là hai trăm xu cho anh, số dư còn lại là hai trăm."

Bùi Dương ngạc nhiên: "Tôi nạp nhiều vậy để làm gì?"

Cậu nhớ ở nhà cũng không có thú bông, chắc không có chuyện dùng hết sáu trăm xu mà vẫn không gắp được một con thú bông nào đâu ha?

Phó Thư Trạc kéo một chiếc xe đẩy nhỏ rồi dẫn cậu vào trong, cong môi nhớ lại: "Lần trước chúng ta xem phim ở đây xong, em bất đồng quan điểm với anh, tức giận nói muốn đổi một con thú bông lớn về nhà, tối ôm nó ngủ, đuổi anh ra phòng sách."

Nói là lần trước, nhưng cũng đã là một năm trước rồi.

Bùi Dương nhìn xung quanh, máy gắp thú ở đây đều là thú bông nhỏ, thú bông gắp được có thể tích lũy, đạt đến một số lượng nhất định thì có thể đổi với quầy phục vụ lấy một con thú bông siêu lớn.

"Tôi đã tích được bao nhiêu rồi?"

"Hơn chín mươi."

Bùi Dương tính toán, nguyên chủ cũng rất giỏi, hai xu gắp một lần, trung bình ba lần gắp được một con.

Phó Thư Trạc: "Gắp con nào trước?"

Bùi Dương nhanh chóng xác định mục tiêu: "Hồ ly."

Phó Thư Trạc không nhịn được cười thành tiếng.

Bùi Dương quay đầu lại: "?"

Phó Thư Trạc xoa đầu cậu: "Sao cứ nhắm vào một cái máy này để vặt lông vậy?"

Thú bông ở đây không khó gắp, trung bình sáu bảy lần có thể trúng một con, nhưng có một số máy kẹp rất chặt, đặc biệt là máy chứa thú bông hồ ly. Lần nào Bùi Dương đều đi thẳng đến đó, nhân viên không cần làm gì cả, chỉ cần tập trung bổ sung thú bông hồ ly cho cậu là được.

Phó Thư Trạc không chơi trò này, có điều lần nào cũng kiên nhẫn đứng bên cạnh, chuyên tâm bỏ xu cho Bùi Dương.

"Chứng tỏ tôi thông minh." Bùi Dương chăm chú nhìn vào chiếc kẹp, nhắm vào con thú bông trên cùng rồi quyết đoán hạ kẹp: "--Trúng rồi!"

Phó Thư Trạc xoa đầu cậu: "Mèo con giỏi quá."

"..."

Bùi Dương đột nhiên cúi gập người, Phó Thư Trạc vội vàng đỡ lấy cậu: "Sao vậy?"

Bùi Dương: "Tởm quá, mắc ói."

Phó Thư Trạc tặc lưỡi: "Trước đây em rất thích anh gọi em như vậy mà."

Bùi Dương liếc hắn một cái, trong lòng vô cùng lạnh lùng, trong sách nguyên chủ rõ ràng không thích cách gọi này, Phó Thư Trạc chỉ đang lợi dụng việc cậu "mất trí nhớ" để lừa cậu thôi.

Nhưng, nguyên chủ dường như không có biệt danh nào dành cho Phó Thư Trạc. Bùi Dương cẩn thận nhớ lại, trong sách không hề đề cập đến.

Gọi cục cưng quá kinh tởm, gọi chồng thì không tới, chắc là gọi thẳng tên.

Đang lơ đãng thì máy gắp thú lại hụt một lần, Phó Thư Trạc vòng ra sau lưng Bùi Dương, với tư thế nửa ôm nắm lấy tay cậu đặt đúng vào cần gắp.

Bùi Dương hoàn hồn, cau mày khó chịu: "Sao anh lại động vào tôi?"

Phó Thư Trạc buông tay: "Lại ngẩn người nữa là hết xu em cũng không gắp được đâu."

Bùi Dương: "Không thể nào."

Cậu tập trung cao độ gắp thú bông, nhắm vào cái máy này mà gắp, nhân viên đến bổ sung thú bông hồ ly năm sáu lần.

Người này đã làm việc ở đây hai năm rồi, có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt của hai người, anh ta cười nói: "Hình như hai anh đã một năm không đến đây."

Phó Thư Trạc: "Dạo này bận."

Bùi Dương không quay đầu lại, vừa gắp thú bông vừa cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Có thể để dành được hơn chín mươi con thú bông ở đây, chứng tỏ trước đây nguyên chủ và Phó Thư Trạc thường xuyên đến xem phim.

Nhưng tại sao gần một năm nay không đến nữa, tình cảm rạn nứt?

Nhìn thái độ của Phó Thư Trạc lại không giống, cũng có thể là do vấn đề của nguyên chủ...

Phó Thư Trạc nhắc nhở: "Còn lại năm mươi hai xu."

Bùi Dương liếc nhìn chiếc xe đẩy nhỏ, mới có mười hai con thú bông. Lòng hiếu thắng của cậu lập tức bị kích thích, không thể thua nguyên chủ được.

Cho đến khi phim sắp chiếu, Bùi Dương đã gắp được tổng cộng hai mươi sáu con, cũng coi như thu hoạch khá lớn.

Nhân viên mỉm cười nói: "Bên anh đã có 122 con thú bông, đủ để đổi bất kỳ con thú bông nào trong toàn bộ khu vui chơi, anh xem hôm nay có cần đổi không?"

Bùi Dương nhìn Phó Thư Trạc, thoáng do dự: "Không cần đâu."

Dù sao đây cũng là đồ của nguyên chủ, nếu nguyên chủ có thể quay lại, vẫn nên để cậu ấy tự mình khám phá bất ngờ thì hơn.

Một cặp đôi bên cạnh bắt đầu chạy nước rút: "Nhanh lên, phim sắp chiếu rồi!"

Bùi Dương không hề vội vàng: "Xem phim không phải nên có thêm bỏng ngô sao?"

Phó Thư Trạc sao không biết cậu đang nghĩ gì, khẽ cười: "Có phải tốt nhất nên thêm một chai Coca nữa không?"

Bùi Dương gật đầu lia lịa: "Anh xem hôm qua tôi ăn lòng gà cay cũng không bị đau bụng."

Phó Thư Trạc trêu chọc: "Đúng vậy, còn nói muốn cay chết anh."

Bùi Dương xấu hổ đỏ mặt: "Anh có mua không? Không mua tôi tự mua!"

"Mua." Phó Thư Trạc bất lực, "Anh đi mua, em lấy vé."

"Được rồi."

Một phút sau khi phim bắt đầu, hai người mới đến muộn, may mà hàng ghế họ chọn không có nhiều người, không đến mức làm phiền người khác.

Hàng ghế sau có ghế đôi, một là Bùi Dương không thích, hai là hiệu ứng xem phim không tốt.

Nào ngờ tay vịn giữa các ghế ngồi còn có thể kéo lên, lập tức biến thành ghế đôi thành ghế tình nhân.

Phó Thư Trạc cố ý trêu chọc: "Để chồng em ôm em nhé."

Bùi Dương mạnh miệng: "Chồng anh cũng có thể ôm anh."

Phó Thư Trạc vui vẻ cười khúc khích, dựa vào phía Bùi Dương, không hề bị ảnh hưởng: "Cảm ơn chồng."

Bùi Dương "ụa", sao có thể ghê tởm như vậy chứ.

"Nickname của tôi là Mèo Con, vậy nickname của anh là gì?" Bùi Dương đảo mắt, vô tri nhìn Phó Thư Trạc: "Tôi cảm thấy là Chó Con, ví dụ như bây giờ tôi rất muốn gọi như vậy."

Phó Thư Trạc: "Không..."

Bùi Dương cắt ngang hắn: "Mèo Con Chó Con rất xứng đôi, không thì gọi Chó Lớn? Càng đối xứng hơn."

". . . . . ."

Phó Thư Trạc nghiêm túc nhớ lại, Bùi Dương thật sự không có biệt danh nào cho hắn. Không có việc gì thì gọi Phó Thư Trạc, có việc thì gọi sếp Phó, muốn nhờ vả thì nũng nịu gọi Trác Trác, trên giường vui vẻ thì rên rỉ, đau thì mắng hắn là đồ khốn.

Hắn nghiêm túc nói: "Trước đây em đều gọi anh là chồng."

Lần này Bùi Dương rất bình tĩnh: "Đưa bằng chứng ra đây."

Phó Thư Trạc nhướng mày: "Nếu anh đưa ra bằng chứng, sau này em phải luôn gọi như vậy."

Bùi Dương lập tức chột dạ, không lẽ thật sự đã gọi rồi... Dù sao cũng ở bên nhau mười bảy năm, thỉnh thoảng lúc thân mật gọi như vậy cũng không phải là không thể.

Ván này không thể cược, hình như cậu chưa từng gọi bạn đời là chồng, bây giờ chạy đến gọi chồng của người khác ra cái giống gì.

Ừm... Hình như là chưa từng, cậu không nhớ rõ lắm.

"Cần gì bằng chứng, dù sao tôi cũng mất trí nhớ rồi, anh nói gì thì là vậy——" Bùi Dương không thoải mái chuyển chủ đề, "Đừng nói chuyện làm phiền người khác xem phim nữa, im miệng."

Phó Thư Trạc làm động tác khóa miệng.

Bùi Dương không tập trùng nhìn màn hình lớn, bên vai là hơi ấm đến từ cơ thể Phó Thư Trạc.

Đầu óc cậu rối bời, những mảnh ký ức vụn vặt xáo trộn vào nhau, rối như tơ vò chẳng thể gỡ. Trong đó, một khung cảnh nổi bật lên, dường như cậu bị đẩy vào bồn rửa tay, bạn đời giơ điện thoại lên ghi âm, dụ dỗ: "Gọi một tiếng chồng thì anh sẽ thả em ra."

Cậu đã mềm nhũn trong vòng tay người ấy, vừa tê dại vừa căng trướng, dường như trong cơn mơ màng đã thốt ra hai từ: "Chồng ơi..."

Bạn đời: "Xin anh đi."

Có vẻ cậu đã nhượng bộ: "Xin anh..."

Bạn đời: "Nói rõ đi, xin anh điều gì?"

Cậu tức hộc máu: "Đồ khốn!"

...

Bùi Dương sững sờ hồi lâu, trước khi chửi "đồ khốn", có lẽ cậu đã gọi tên thật của bạn đời, là ba chữ.

Màu sắc đỏ xanh trên màn hình phim không ngừng nhấp nháy trong mắt, nhưng Bùi Dương lại chẳng thể nhớ ra tên của bạn đời.

Khóe mắt bỗng nhiên ướt át, mọi người đều cười ồ vì nội dung, chỉ có Bùi Dương là khóc trong câm lặng.

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top