Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Hoa súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Phó Thư Trạc dịu dàng yêu cầu: "Được không?"

"Tôi..." Bùi Dương vô thức nắm chặt góc chăn, không biết phải trả lời thế nào.

Ly hôn đáng lẽ là kết quả cậu muốn, nhưng ly hôn ngay không thực tế, dù sao họ cũng không phải nhân viên văn phòng bình thường. Là người đại diện pháp lý và cổ đông của công ty, ly hôn liên quan đến nhiều thứ, Phó Thư Trạc sẵn sàng buông tay sau vài tháng là tốt nhất rồi.

Nhưng thực tế, câu "Vậy anh sẵn lòng buông tay" lại khiến Bùi Dương cảm thấy nghẹt thở, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp.

Phó Thư Trạc: "Trong thời gian này, trừ khi em đồng ý, nếu không anh sẽ không hôn em, chạm vào em, bao gồm nắm tay hay ôm."

Bùi Dương im lặng rất lâu, mới khẽ nói "Được".

"Cảm ơn mèo con." Phó Thư Trạc giơ tay lên rồi lại thu về, "Nghỉ ngơi sớm nhé."

Bùi Dương sửng sốt: "Anh ngủ ở đâu?"

Phó Thư Trạc với tay kéo con gấu bông cực to ở cuối giường: "Trước đây em rất muốn đổi lấy con cá heo này, nó sẽ ngủ cùng e.."

Bùi Dương ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn, một lúc sau mới nói: "Chúc ngủ ngon."

Phó Thư Trạc dừng bước: "Chúc ngủ ngon."

Cục cưng.

Một cánh cửa ngăn cách hai hơi thở dồn dập, Phó Thư Trạc tựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Những lời đó đúng là kế hoãn binh, nhưng nếu sau vài tháng, Bùi Dương vẫn không nhớ ra gì, và vẫn rất bài xích hắn, hắn phải làm sao?

Không lẽ thật sự như câu bông đùa mà Bùi Dương từng nói, giam cầm cậu bằng còng tay hoặc xích sắt?

Không biết Bùi Tri Lương xuất hiện ở cửa phòng từ lúc nào: "Công việc mệt mỏi lắm sao?"

Phó Thư Trạc mở mắt, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc: "Hôm nay hơi mệt, qua vài ngày sẽ khá hơn ạ."

Bùi Tri Lương: "Sức khỏe cũng quan trọng."

Phó Thư Trạc biết Bùi Tri Lương luôn lo lắng mình không thể chăm sóc tốt cho Bùi Dương, hắn nói đến chuyện từ chức: "Tuần sau cháu định đưa em ấy đi dạo, xem một số nơi từng ở trước đây."

Bùi Tri Lương sửng sốt: "Cũng tốt."

Phó Thư Trạc: "Nếu chú có ý kiến gì, cũng có thể nói ạ."

Bùi Tri Lương im lặng hồi lâu: "Không có, cậu sắp xếp là được."

Ông quay người đi vào phòng ngủ phụ, bóng lưng còng xuống không ít.

Những ngày này, khi đêm khuya vắng lặng, ông luôn nghĩ, nếu không phải vì lúc đó mình cứ nhất quyết không đồng ý cho họ ở bên nhau, liệu Bùi Dương có đi đến bước tiều tụy như ngày hôm nay không, thậm chí mắc phải căn bệnh không nên có ở tuổi này.

Càng thấy họ thoải mái và hạnh phúc, Bùi Tri Lương càng nghĩ như vậy.

Ba người suốt đêm không ngủ.

Phó Thư Trạc nằm trên chiếc giường nhỏ một mét rưỡi, tai nghe đang phát "Kiêu ngạo".

"Cuối cùng cũng đợi được đến thứ Bảy, tên khốn Phó Thư Trạc lại hẹn tôi đi nhà ma. Nhà ma có gì mà chơi, tôi chẳng sợ tí nào, nhưng để thỏa mãn trái tim anh hùng của anh ấy, tôi đành miễn cưỡng nắm tay anh ấy, nói hơi sợ."

"Anh ấy chế giễu tôi, còn ấn tôi xuống hôn khi chúng tôi rơi vào quan tài. Tự dưng tôi nghĩ đến sáu chữ 'sống chung chăn chết chung huyệt'. Rõ ràng còn trẻ, tôi đã bắt đầu mong đợi cảnh tượng cùng nhau đi xem hoàng hôn khi về già... Nói nhỏ cho nghe, tôi đã bị hôn đến cứng, không biết anh ấy có cảm nhận được không."

"Con ma đột nhiên xuất hiện làm tôi sợ đến xìu xuống, anh ấy nắm chặt tay tôi dịu dàng nói, 'đừng sợ, anh bảo vệ em'. Tôi thừa nhận, trong khoảnh khắc đó tôi đã bị anh ấy mê hoặc, vì vậy tôi hỏi anh ấy: Thời hạn bảo vệ là bao lâu? Anh ấy nói cả đời, cho đến khi anh ấy chết."

Bùi Dương viết trong sách: "Phải nói lời giữ lời, ai nói dối là chó."

Phó Thư Trạc chạm vào khóe môi, khóe mắt hơi đỏ, Bùi Dương dường như nhớ từng chi tiết, từng lời hứa khi họ ở bên nhau.

"Nhưng đồ khốn vẫn là đồ khốn, ngay cả kem cũng phải giành với tôi, liếm nữa cắt luôn cái lưỡi anh ta."

"Anh ấy nói tối nay không muốn về ký túc xá, hỏi tôi có mang theo chứng minh không. Tôi biết anh ấy muốn làm gì, mặc dù tôi không mang, nhưng vẫn nói dối là có mang, rồi đưa cho bạn cùng phòng 50 đồng bảo cậu ấy mang đến cho tôi."

"Nhưng tên ngốc đó chỉ ôm tôi ngủ một đêm, cơ thể anh ta cứng muốn chết! Phí 50 đồng."

Khóe môi Phó Thư Trạc lộ ra một nụ cười, hồi trẻ năng lượng dư thừa, tất nhiên hắn muốn làm, nhưng lại thấy Bùi Dương ngây thơ đến nỗi chỉ cần hôn một cái là đỏ cả tai, làm những việc này sớm quá.

Chỉ là hắn không ngờ Bùi Dương lại gọi bạn cùng phòng mang chứng minh đến cho mình, thậm chí hắn ngẫm mãi cũng không tìm thấy manh mối gì.

Phó Thư Trạc tháo tai nghe, cười khổ nghĩ, lại phải bắt đầu cuộc sống thanh tâm quả dục không biết đến khi nào.

Không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy đã là thứ Hai, hôm nay Phó Thư Trạc phải đi công ty một chuyến.

Hắn dậy sớm chiên một chiếc bánh trứng đơn giản: một ít hành lá, hai thìa bột mì, năm sáu quả trứng, rồi thêm sáu bảy thìa nước và một lượng vừa đủ ớt bột và muối.

Trộn đều những nguyên liệu này, rồi múc từng thìa vào chảo nóng trải ra, chẳng mấy chốc sẽ có được hơn mười chiếc bánh trứng mỏng.

Sợ ăn không sẽ quá khô khan, hắn lại xào thêm một ít ớt xanh, khoai tây và cà rốt thái sợi, toàn bộ quá trình không mất quá hai mươi phút.

Ban đầu Phó Thư Trạc chỉ biết nấu cháo cho bữa sáng, nhưng lại nghĩ nửa đời sau có thể phải tự mình nấu ăn, không thể để Bùi Dương ngày nào cũng ăn cháo được, vì vậy hắn đã tìm xem các video nấu ăn Trình Diệu đăng trên mạng, từ từ học hỏi.

Hắn từ nấu cháo cũng bị cháy, đến thành thạo hơn mười loại bữa sáng, cũng chỉ mất có một năm.

Trong lúc ăn, Bùi Dương cứ cúi đầu ăn bánh, Bùi Tri Lương nhìn không nổi: "Không nghẹn à? Uống chút sữa đi."

Bùi Dương: "Mềm lắm, không nghẹn..."

Đêm qua cậu không ngủ ngon, không biết có phải đã quen với vòng tay của Phó Thư Trạc không.

Gấu bông cá heo rất to, rất mềm, nhưng không thể chủ động ôm cậu, cũng không có nhiệt độ cơ thể khiến người ta an tâm.

Cậu lén lút gửi một tin nhắn cho Phó Thư Trạc bên cạnh: Tôi có thể đi công ty cùng anh không?

Phó Thư Trạc cúi mắt nhìn, dùng một tay gõ chữ: Để ba một mình ở nhà à?

Bùi Dương mím môi, tự cho rằng kín đáo nhìn về phía Bùi Tri Lương. Cậu rất thích ba của nguyên chủ, nhưng lại hơi sợ, ông ấy quá nghiêm khắc.

Cậu lại gõ thêm một dòng: Vậy hôm nay anh có thể về sớm một chút không? Tôi không biết làm sao để ở chung với ba.

Phó Thư Trạc không trả lời, Bùi Dương đợi nửa ngày, bị Bùi Tri Lương liếc một cái mới ngoan ngoãn ăn.

Phó Thư Trạc khẽ cười, cố ý gắp một ít cà rốt thái sợi cho vào bánh gói lại, đưa cho Bùi Dương: "Ăn thêm chút rau, căn bằng dinh dưỡng."

"..." Bùi Dương suýt nữa đã bị vẻ mặt đau lòng tối qua của Phó Thư Trạc lừa, đồ khốn vẫn là đồ khốn!

Trước mặt người lớn tuổi kén ăn thì không hay ho gì, cậu đành phải ngoan ngoãn ăn hết, nhai còn chậm hơn cả ông già Bùi Tri Lương.

Phó Thư Trạc lịch sự lau khóe miệng: "Con ăn xong rồi, hai người cứ từ từ ăn."

Bùi Tri Lương nhàn nhạt nói: "Lái xe cẩn thận."

Phó Thư Trạc cầm áo khoác và chìa khóa xe: "Trưa sẽ có cô giúp việc đến nấu cơm, tối con và Dương Dương sẽ nấu cho ba ăn."

Hai ba con đều sửng sốt, Bùi Dương vừa mừng vừa lo, mừng vì Phó Thư Trạc nói vậy có nghĩa là hôm nay hắn sẽ về sớm, lo là cậu sợ Bùi Tri Lương không thích món mình nấu.

Chước Chước bước những bước nhỏ tiễn Phó Thư Trạc đi làm: "Meo, meo~"

"Tạm biệt." Phó Thư Trạc bế nó lên xoa đầu một cái rồi mới đóng cửa rời đi.

Bùi Dương bĩu môi, đồ tiểu yêu tinh.

Bùi Chí Lương nâng ly lên: "Nó tên gì?"

Bùi Dương: "Chước Chước."

Bùi Chí Lương khựng lại, rồi mới nhấp một ngụm sữa: "Chữ nào?"

"Chước trong 'thiêu đốt'." Bùi Dương biết ông hiểu lầm, tai không khỏi đỏ lên.

Bùi Chí Lương vỗ tay, gọi: "Chước Chước, lại đây."

Chước Chước rất quấn ông, tối qua cũng ngủ với Bùi Tri Lương, nghe thế lập tức chạy đến, nhảy lên đùi ông nội.

Bùi Chí Lương: "Nó bao nhiêu tuổi rồi?"

Bùi Dương: "Bác sĩ nói chắc khoảng hơn một tuổi."

Bùi Chí Lương: "Nuôi từ khi nào?"

Bùi Dương sờ mũi: "Mới nuôi mấy hôm, là mèo hoang trong khu."

Bùi Chí Lương ừ một tiếng: "Đã mang về thì nuôi cho tốt."

Bùi Dương khựng lại, theo bản năng hỏi ra nỗi ấm ức trong lòng: "Trước đây sao ba không cho con nuôi chó?"

Bùi Chí Lương ngẩn người: "Con nhớ ra rồi?"

Bùi Dương hơi ngơ ngác- chính cậu cũng không biết vì sao lại hỏi vậy, có lẽ trong "Kiêu ngạo" có ghi lại chuyện này, nên cậu mới vô thức hỏi thay nguyên chủ.

Bùi Tri Lương chìm vào hồi ức: "Lúc đó con cứ nói ba thiên vị chị, chị con nuôi mèo thì ba cho nuôi, con muốn nuôi chó thì ba lại cấm."

"Nhưng chị con cẩn thận lại kiên nhẫn, nó nuôi mèo sẽ tự chịu trách nhiệm, giờ con mèo đó vẫn sống, đã mười tám tuổi rồi."

Bùi Dương liếc nhìn con mèo trắng đang thảnh thơi, có chút không tưởng tượng nổi nó già đi sẽ ra sao.

Bùi Tri Lương không hề kiêng dè con trai đang bệnh, thẳng thừng nói: "Nhưng lúc đó con thế nào? Nóng nảy, làm việc gì cũng chỉ hứng thú có ba phút, mèo của chị con lại sợ chó, ba phải có trước có sau chứ."

Nhưng cũng không chỉ chuyện này, mà là nhiều chuyện nhỏ tích tụ lại, hai người đều cứng đầu, lại thêm giai đoạn dậy thì nổi loạn, nói chưa được hai câu đã cãi nhau.

Cãi qua cãi lại, rồi chẳng còn cơ hội làm lành.

Mấy năm sau đó, Bùi Tri Lương vẫn luôn tự hỏi, năm đó Bùi Dương có thể dứt khoát chọn Phó Thư Trạc, có phải cũng vì tình yêu gia đình dành cho cậu không đủ nên mới dễ dàng bị người khác dụ đi không.

"Ba xin lỗi." Bùi Tri Lương dừng một chút, "Trước đây không nên lúc nào cũng quát mắng, trách phạt con, xin lỗi."

Bùi Dương bỗng luống cuống, cậu nào dám nhận.

Nước mắt cậu vô thức dâng lên, chỉ có thể thay nguyên chủ nói không sao, là lúc nhỏ không hiểu chuyện, so đo quá nhiều.

Trong mắt Bùi Tri Lương hiếm khi lộ ra ý cười: "Có lẽ con cũng không nhớ, con còn có một anh trai, trong ba đứa, con là đứa nghịch nhất, từ nhỏ đã thích chạy nhảy leo trèo, còn từng đấu với ngỗng."

Bùi Dương không nhịn được hỏi: "Ai thắng?"

"Người lớn như ba còn chưa chắc đánh lại ngỗng, lúc đó con bé tí." Bùi Chí Lương lấy Chước Chước làm vật so sánh, "Chắc chỉ cao bằng ba lần nó, chưa tới eo ba, cứ nắm chặt cổ ngỗng nói muốn ăn thịt nó, bị nó đuổi chạy thục mạng."

Bùi Dương đỏ mặt, lẩm bẩm: "Lúc nhỏ không hiểu chuyện."

"Nếu không có anh con che chở, con đã bị nó đập một cánh bay mất rồi."

"... ..." Đúng là quá khứ đen tối, phản ứng đầu tiên của Bùi Dương là nhất định không được để Phó Thư Trạc biết, nếu không lại bị nắm thóp.

Sau khi mở lời, không khí cuối cùng cũng bớt ngượng ngùng.

Bùi Dương yên lặng nghe Bùi Tri Lương kể chuyện ngày xưa, không khỏi cảm thấy ghen tị, giá mà ba cậu cũng có thể nói chuyện ôn hòa với cậu như vậy.

Đến hơn bốn giờ chiều, Bùi Dương cuối cùng cũng nhận được tin nhắn thoại từ Phó Thư Trạc: "Vào thang máy đi, anh đang đợi em ở tầng một."

Bùi Dương lén lút nhìn Bùi Tri Lương: "Ba, Phó Thư Trạc gọi con ra ngoài."

Bùi Tri Lương cũng nghe thấy tin nhắn thoại: "Đi đi, chú ý an toàn."

Thay giày ra khỏi cửa, Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm, ở chung một phòng với người lớn tuổi quả thật vô cùng áp lực.

Phó Thư Trạc đang đợi ngay cửa thang máy tầng một, cửa vừa mở Bùi Dương đã nhìn thấy hắn: "Chúng ta đi đâu?"

Phó Thư Trạc dẫn cậu lên xe: "Đi chợ."

Bùi Dương bắt đầu lo lắng: "Nếu ba không thích món tôi nấu thì sao..."

"Sẽ không đâu." Phó Thư Trạc cài dây an toàn cho cậu, "Bao nhiêu năm nay em cũng chưa từng nấu cho ba một bữa cơm, ông ấy nhất định sẽ muốn ăn."

Bùi Dương khựng lại: "Tại sao?"

Phó Thư Trạc cũng khựng lại, nhận ra mình lỡ lời.

Trong nhận thức của Bùi Dương, đây là thế giới trong sách, quan hệ của cậu và ba hẳn là rất tốt, bao nhiêu năm nay chưa từng nấu cho ông một bữa cơm thì có vẻ hơi kỳ lạ.

Phó Thư Trạc lướt qua chuyện này: "Lúc đầu em nấu ăn không ngon, ngại thể hiện tài nấu nướng, chúng ta lại quá bận, không có thời gian."

Vẫn có chút kỳ lạ, nhưng Bùi Dương lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.

Đi chợ ngay tại siêu thị gần đó, hai người thong thả dạo, Phó Thư Trạc thăm dò: "Em mất trí nhớ rồi, còn biết nấu ăn không?"

Bùi Dương hơi do dự: "Chắc là còn."

Đương nhiên cậu vẫn biết nấu ăn, dù sao cũng chỉ là xuyên sách chứ không phải thật sự mất trí nhớ.

"Vậy thì tốt, tối nay làm mấy món sở trường của em đi." Phó Thư Trạc đẩy xe đẩy, chen chúc trong đám đông chọn nguyên liệu, "Cá chẽm hấp ớt... Giò heo hầm ngũ vị, bên trong cho trứng cút hay đậu nành?"

Bùi Dương do dự: "Đậu nành?"

Cậu thích ăn trứng cút, nhưng bóc vỏ mệt lắm.

Phó Thư Trạc khẽ cười: "Cho cả hai đi, anh bóc trứng cho em."

Bùi Dương: "... ..."

Câu này nghe kỳ kỳ.

Phó Thư Trạc: "Thêm một món tôm rim, một món canh, vậy là đủ món mặn rồi."

Bùi Dương gật đầu: "Canh gà ác?"

Phó Thư Trạc từ xa quay đầu lại, bất lực cười: "Giờ anh đi đâu mua gà ác tươi cho em?"

"Vậy..." Tai Bùi Dương nóng lên, giọng nhỏ xíu, "Canh khoai mỡ sườn cũng được."

Phó Thư Trạc kín đáo cong môi: "Nghe em."

Rau xào hai món là đủ, Phó Thư Trạc chọn món thanh đạm là mướp xào và cải ngọt xào dầu hào, đều là những món tủ của Bùi Dương.

Bùi Dương hơi ngạc nhiên, nguyên chủ và cậu thật sự rất giống nhau, sở thích giống nhau, ngay cả món ăn biết nấu cũng gần như tương đồng, cậu xuyên vào cuốn sách này cũng không lạ gì.

Đến quầy thanh toán tự động, Phó Thư Trạc liếc nhìn hoa súng tím trong thùng bên cạnh, ba mươi tệ năm cành.

Bùi Dương bỗng dưng khó chịu: "Lại mua về cho mèo chơi?"

Phó Thư Trạc phụ họa: "Ừ, cho mèo con lên hot search tối qua chơi."

Bấy giờ Bùi Dương mới nhận ra hắn đang nói mình, không khỏi đỏ mặt, lúng túng đảo mắt sang chỗ khác: "Đừng gọi tôi là mèo con."

"Được rồi, mèo con."

"... ..." Thấy không quản được, Bùi Dương đành giả điếc, "Hoa súng nuôi thế nào?"

Phó Thư Trạc vừa quét mã hàng vừa nói: "Trước tiên về nhà lật ngược hoa lại, đổ nước vào phần lõi, sau đó từ từ bóc lớp lá bảo vệ bên ngoài cánh hoa, nuôi thêm vài ngày, nó sẽ tỉnh giấc."

"Sau đó không cần quan tâm nữa à?" Sau khi quét mã xong, Bùi Dương nắm chặt hoa súng như sợ bị cướp mất.

Phó Thư Trạc khẽ dừng lại: "Tất nhiên là phải quan tâm, hoa súng rất mỏng manh, phải chăm sóc cẩn thận mới sống lâu được."

Về đến nhà đã năm giờ, hai người cần phải nhanh chóng.

Tối nay chủ yếu là sân khấu của Bùi Dương, Phó Thư Trạc phụ giúp cậu: "Chân giò đã chần qua nước sôi rồi."

Không biết có phải đã lâu không nấu ăn hay không, Bùi Dương có chút luống cuống: "Giúp tôi lấy đại hồi và lá nguyệt quế."

Phó Thư Trạc đưa cho cậu túi gia vị đã chuẩn bị sẵn: "Đường phèn cũng đưa cho em luôn."

Chân giò vừa cho vào nồi, nước đường bắn ra tứ tung, Phó Thư Trạc đã che cho Bùi Dương hơn nửa.

Bùi Dương vội vàng lo lắng: "Có đau không?"

Phó Thư Trạc vốn định nói không đau nhưng lại nuốt xuống: "Hơi hơi."

Bùi Dương vội vàng dùng nước lạnh rửa cho hắn, Phó Thư Trạc dựa vào bồn rửa cười: "Nếu có thể thổi cho anh thì càng tốt."

Bùi Dương lập tức nhận ra mình bị lừa: "Thổi cho anh hai cái tát có được không?"

Phó Thư Trạc mặt dày: "Cũng được, em nỡ thì cứ đánh."

Bùi Dương: "... ..."

Phó Thư Trạc đúng là giữ lời hứa, không còn động tay động chân với cậu nữa mà chuyển sang dùng miệng.

Hai cái tát này mà giáng xuống thì không phải sẽ thu hút Bùi Tri Lương sao, không đánh thì lại có lỗi với trái tim đang đập bình bịch của mình.

Có Phó Thư Trạc giúp đỡ, bữa tối được chuẩn bị đâu ra đấy.

Bùi Dương cầm hộp muối, ngẩn người một lúc: "Tôi cho muối vào chưa nhỉ?"

Tự dưng cậu không nhớ ra.

Phó Thư Trạc bình thản nói: "Cho rồi, em quên à?"

Bùi Dương lẩm bẩm: "Gần đây trí nhớ đúng là không tốt."

Mỗi lần ra khỏi nhà đều cảm thấy cửa chưa khóa, đánh răng xong lại cảm thấy vòi nước chưa tắt. Có lẽ là do đột nhiên xuyên sách, khiến cậu trở nên hơi đa nghi.

Trái tim Phó Thư Trạc đập nhanh, nhưng hoàn toàn không thể hiện ra ngoài mặt: "Thứ Năm chúng ta đi chơi nhé."

Bùi Dương: "Thế còn mèo thì sao?"

Phó Thư Trạc: "Hình như ba rất thích nó, đã bàn bạc xong, định mang nó về nuôi."

Bùi Dương không nhịn được lải nhải: "Ba nói mèo nhà chị tôi năm nay đã mười tám tuổi rồi."

Phó Thư Trạc: "Đúng vậy, già đến mức đi lại không nổi."

Bùi Dương và chị gái vẫn luôn giữ liên lạc, chỉ là không nhiều, Phó Thư Trạc đã từng xem ảnh mèo trong vòng bạn bè của chị cậu, giống như một cụ già sắp lìa đời.

"Hy vọng Chước Chước cũng sống lâu như vậy."

"Sẽ mà." Phó Thư Trạc dừng một lát rồi nhẹ giọng nói, "Đều sẽ sống lâu trăm tuổi."

Bùi Dương càu nhàu: "Mèo sống lâu trăm tuổi chẳng phải thành tinh à?"

Phó Thư Trạc nhìn nghiêng mặt Bùi Dương: "Thành tinh cũng tốt, có thể ở bên anh mãi mãi."

Trong lòng Bùi Dương bỗng dưng như có một lọ gì đó bị đổ, chua xót vô cùng, nhưng cậu lại không hề nhận ra, mãi cho đến khi ăn cơm cũng không thèm nói chuyện với Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc: "Cắm hoa súng vào bình thôi."

Bùi Dương bực mình quát: "Cắm cái gì mà cắm, đưa cho mèo của anh chơi đi."

Phó Thư Trạc ngồi ăn cơm bên cạnh cậu, Bùi Dương cũng bực: "Không phải muốn mèo ở bên anh cả đời sao? Qua ngồi với nó đi, tôi ngồi với ba."

"..."

Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top