Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Thử đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương không hiểu, nhưng điều đó không ngăn được cậu cảm thấy khó chịu với Thượng Trác: "Nếu đầu óc có vấn đề thì đi chữa đi, đừng có nói những lời vô nghĩa ở đây."

Thượng Trác: "Cậu nghĩ cậu còn có thể..."

Cậu ta chưa kịp nói xong, Phó Thư Trác đã bước tới, phớt lờ cậu ta và đưa nước cho Bùi Dương: "Uống nước đi."

Bùi Dương xoa xoa mi tâm: "Không đánh nữa, sân bóng này có chim à? Ồn ào quá."

Phó Thư Trác không nhịn được phì cười: "Có lẽ có con chim mù nào bay lạc vào đây."

Thượng Trác biến sắc.

Vương Khởi Gia nhìn xung quanh, sân cầu lông ở trong nhà, vì bật điều hòa nên cửa sổ cũng đóng kín, làm gì có con chim nào không biết điều bay vào?

Rõ ràng là đang bóng gió mắng người khác.

Mặc dù người bị mắng là người của mình, Vương Khởi Gia lại không tức giận, vẫn tươi cười chào tạm biệt: "Chúng tôi đi tìm niềm vui khác đây, hẹn gặp lại."

Thượng Trác nở nụ cười, rời đi theo Vương Khởi Gia.

Phó Thư Trác nhìn Bùi Dương bên cạnh đang phồng má giận dỗi: "Cậu ta nói gì với em vậy?"

Bùi Dương: "Chim nói tiếng chim, nghe không hiểu."

Phó Thư Trác: "..."

Bùi Dương mắng người quả là có một không hai.

Bùi Dương suy nghĩ một lúc: "Hai người này có quan hệ gì? Chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường thôi sao?"

"Bây giờ thì thế." Phó Thư Trác thản nhiên nói, "Nhưng có lẽ sẽ sớm không còn là thế nữa."

Bùi Dương nghi hoặc nhìn hắn.

"Trước đây em từng làm ăn với Vương Khởi Gia, cướp mất một dự án của anh ta." Phó Thư Trác dừng lại một chút, "Anh ta có sở thích đặc biệt trên giường, Thượng Trác sẽ phải chịu khổ rồi."

Bùi Dương cười khẩy: "Đau lòng à?"

Phó Thư Trác bất lực: "Tự làm tự chịu thì có gì mà đau lòng, anh với cậu ta cũng không thân thiết, chẳng phải là do em tuyển cậu ta vào sao, sếp Bùi?"

Hai người nhìn nhau một lúc, Bùi Dương chột dạ dời mắt đi: "Đi vệ sinh một lát."

Kết hợp câu hỏi thăm dò của Phó Thư Trác với những gì Thượng Trác vừa nói, Bùi Dương luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng trong "Kiêu ngạo" không viết về chuyện này, rốt cuộc tại sao nguyên chủ lại tuyển Thượng Trác vào công ty?

Và câu hỏi này, Phó Thư Trác đã suy nghĩ từ ngày sa thải Thượng Trác, hắn có một suy nghĩ, nhưng không dám chắc chắn.

Nếu lúc đó Bùi Dương thật sự nghĩ như vậy, thì thật là quá tổn thương tình cảm cả hai.

"Nếu, anh nói là nếu." Phó Thư Trác thở nhẹ ra một hơi, vừa đi vừa hỏi, "Nếu em biết mình bị bệnh nan y, em có đưa tình địch đến bên cạnh anh để ly hôn không? Không xét đến ký ức của em, chỉ nói về tính cách và suy nghĩ hiện tại của em."

Bùi Dương sững sờ một lúc, sau đó nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: "Giả thiết này của anh là đang nói về Thượng Trác?"

Phó Thư Trác không tự nhiên dời mắt đi, ừ một tiếng.

Bùi Dương đi tới trước bồn rửa mặt, vốc một ít nước rửa mặt, cậu không cần suy nghĩ mà trả lời: "Cho dù tôi thật sự sắp chết, muốn anh sớm tìm được người khác để không quá đau lòng thì cũng tuyệt đối không thể là Thượng Trác."

"Cậu ta cũng xứng à? Nếu tôi muốn anh sống tốt, thì cũng phải tìm một người có phẩm hạnh bình thường chứ, loại người ngu ngốc này cũng có thể ở bên anh sao?"

Tảng đá lớn trong lòng Phó Thư Trác rơi xuống một nửa, hắn bật cười: "Địa vị của anh trong lòng em cũng cao đấy."

Bùi Dương không tự nhiên quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hơn nữa, nếu tôi rất yêu anh, chỉ cần một ngày chúng ta chưa ly hôn, thì anh đừng hòng ra ngoài tìm người khác."

Càng nói Bùi Dương càng phẫn nộ: "Mơ đi."

Phó Thư Trác thấy chủ đề sắp đi lệch: "Dừng lại, dừng lại, anh chưa bao giờ mơ giấc mơ đó, anh chỉ là không hiểu tại sao em lại tuyển cậu ta vào."

Bùi Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Có lẽ là muốn khoe tình cảm để chọc tức cậu ta."

Phó Thư Trác: "..."

Cũng có khả năng thật.

Trước đây Bùi Dương rất ít khi thân mật với hắn ở văn phòng, nhưng trong một năm qua, lúc chưa bị tạm thời ngừng công tác, Bùi Dương thỉnh thoảng sẽ chạy đến văn phòng của hắn để đòi hôn, hoặc ngồi ở sofa gối đầu nằm ngủ trên đùi hắn.

Sau đó Bùi Dương ngừng công tác, Phó Thư Trác bắt đầu làm việc tại nhà, nhưng mỗi tuần vẫn phải đến công ty một hai lần, Bùi Dương thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng hắn, thậm chí còn chủ động cùng hắn "văn phòng play" một lần.

Nói đến chuyện này, khụ... Cái cảm giác đó Phó Thư Trác đến bây giờ vẫn dư âm.

Và mỗi lần thân mật, Thượng Trác đều sẽ gõ cửa giữa chừng.

Trước đây hắn luôn cho rằng Thượng Trác không biết điều, cố tình quấy rầy vào những lúc không thích hợp, bây giờ nghĩ lại, rất có thể là Bùi Dương cố ý chọn thời điểm để trêu chọc Thượng Trác.

Phó Thư Trác không nhịn được cười... Hơi đáng yêu.

"Tốt nhất là như vậy." Hắn khẽ ho một tiếng, "Trước đây cậu ta luôn chạy đến gõ cửa khi chúng ta đang thân mật giữa chừng, làm phiền đến mức anh muốn sa thải cậu ta."

Bùi Dương: "... Vậy thì anh sa thải đi."

Phó Thư Trác liếc anh: "Không phải sợ sếp Bùi tức giận à? Ai bảo là người em tuyển vào chứ."

Bùi Dương: "..."

Dù sao cậu cũng mất trí nhớ, tên chó này nói gì cũng đúng.

Bùi Dương rửa mặt xong còn muốn đi giải quyết nỗi buồn, cậu vừa bước vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy Thượng Trác chưa kịp trốn vào buồng, chỉ có một mình cậu ta.

Bùi Dương đoán cậu ta hẳn là đã nghe thấy hết, bèn chủ động chào hỏi: "Thật trùng hợp."

Thượng Trác im lặng không nói.

Ánh mắt Phó Thư Trác khẽ động, hắn buông tay Bùi Dương ra: "Em đi đi, anh đợi em ở đây."

Cuối cùng Bùi Dương cũng hiểu tại sao Thượng Trác lại nói những lời đó trước đó, khi đi ngang qua cậu ta, cậu dừng lại một chút: "Trí tưởng tượng phong phú như vậy, cậu nên đi làm biên kịch đi."

Thượng Trác: "..."

Bùi Dương bước vào phòng vệ sinh, khi ra ngoài thì thấy Thượng Trác đang đứng trước bồn rửa mặt, sắc mặt rất khó coi, quay đầu nhìn cậu một cái thật sâu rồi bỏ đi.

Bùi Dương tò mò: "Anh nói gì với cậu ta vậy?"

Phó Thư Trác: "Em đoán xem?"

Bùi Dương bĩu môi: "Không muốn nói thì thôi."

Cậu lơ đãng quay người, suýt ngã khi xuống bậc thang, may mà được Phó Thư Trác kịp thời đỡ lấy: "Phải nhìn đường chứ."

Không biết có phải thái độ của Phó Thư Trác đã làm hài lòng Bùi Dương hay không, tâm trạng cậu hiện tại rất tốt, ngay cả việc chỉ cần đến gần một chút cũng khiến tim cậu đập nhanh.

Bùi Dương nuốt nước bọt, cậu cố gắng tự nhiên thoát khỏi vòng tay của Phó Thư Trác: "Rốt cuộc anh đã nói gì?"

Phó Thư Trác: "Anh nói, nếu cậu ta còn xuất hiện trước mặt em nữa, anh đảm bảo cậu ta sẽ không tìm được một công việc nào tử tế ngoài việc lên giường với người khác."

"... Lên giường cũng là tử tế à?" Bùi Dương hỏi.

"Đối với cậu ta thì có lẽ cũng tạm ổn, dù sao thì tuy Vương Khởi Gia chơi bời nhiều nhưng chỉ động đến người tự nguyện thôi." Phó Thư Trạc không nhịn được mà chạm vào vành tai đang nóng bừng của Bùi Dương.

Bùi Dương giật nảy mình: "Anh lại chạm vào tôi mà không xin phép."

Phó Thư Trạc nhẹ nhàng đáp: "Anh xin lỗi."

Bùi Dương đi về phía phòng thay đồ, bỗng nảy sinh chút 'thương hoa tiếc ngọc': "Anh nói vậy với cậu ta có hơi tàn nhẫn quá không..."

Phó Thư Trạc nheo mắt: "Vậy sao em không thương xót anh? Mất trí nhớ rồi thì không yêu anh nữa, còn không cho cậu chạm vào, muốn nắm tay thôi cũng phải xin phép, thế không phải là tàn nhẫn với anh sao?"

"Tàn nhẫn, tàn nhẫn —"

Không hiểu sao Bùi Dương đột nhiên bỏ chạy, Phó Thư Trạc như một thợ săn từ từ áp sát, chặn cánh cửa phòng thay đồ đang sắp đóng lại: "Chạy cái gì?"

Bùi Dương cười gượng: "Anh sang phòng bên đi?"

Bên ngoài bỗng có tiếng người khác, Phó Thư Trạc đẩy Bùi Dương vào cùng một phòng thay đồ, chỉ rộng khoảng 2 mét vuông, hai người đàn ông trưởng thành đứng trong đó vô cùng chật chội.

Bùi Dương dựa sát vào tường, cậu nuốt nước bọt: "Anh vào đây làm gì..."

"Giúp em thay đồ."

Bùi Dương sợ hãi ôm chặt cổ áo: "Anh... anh... anh ra ngoài đi!"

Phó Thư Trạc từ từ tiến lại gần: "Đánh cầu lông lâu như vậy, cánh tay không mỏi à? Để anh phục vụ em."

Bùi Dương chống lại ngực hắn: "Thật sự không cần —"

Kể từ khi biết Bùi Dương không phải thực sự không yêu mình, Phó Thư Trạc đã hoàn toàn yên tâm. cậu tự nhủ đã nhẫn nhịn lâu như vậy, cũng nên thu chút lãi.

"Báo cáo sếp Bùi, bây giờ anh sẽ giúp em thay đồ, có thể sẽ chạm vào da em." Hơi thở của Phó Thư Trạc phả qua môi Bùi Dương, "Xin sếp Bùi hãy nhỏ giọng, bên ngoài còn có người."

Bùi Dương run rẩy càả người, lực đẩy Phó Thư Trạc nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua.

Cậu rơi vào trạng thái hoảng hốt, biết rõ sự thân mật lúc này là không nên, nhưng cơ thể và đầu óc đều đang buông thả, đều đang mê hoặc cậu đừng chống cự.

Dường như cậu rất muốn sự thân mật của Phó Thư Trạc, và chỉ muốn sự thân mật của Phó Thư Trạc mà thôi.

Bùi Dương có thể cảm nhận được bàn tay Phó Thư Trạc đang cởi cúc áo cậu, thỉnh thoảng chạm vào da cậu: "Phó Thư Trạc..."

Cơ thể cậu gào thét khao khát, đầu óc không thể thỏa mãn với sự tiếp xúc hiện tại, chúng nói nhiều hơn nữa, nhiều hơn một chút nữa.

Phó Thư Trạc bỗng cúi đầu cười: "Thì ra vì thế mà chạy, hóa ra là cứng rồi?"

Tai Bùi Dương đỏ bừng, cậu quay đầu đi, cổ dài mảnh khảnh trông vô cùng mỏng manh: "Bên ngoài có người, anh đừng... Phó Thư Trạc!"

Khốn kiếp!

Bùi Dương định nói hắn đừng nói to như vậy, không ngờ Phó Thư Trạc lại trực tiếp ra tay. Cậu bị sốc đến mức hoàn toàn không biết nói gì: "Anh—"

Phó Thư Trạc nhanh chóng buông ra, hắn nâng cằm Bùi Dương: "Cần giúp không?"

Bùi Dương đỏ mặt: "Không cần..."

Phó Thư Trạc dụ dỗ: "Thử đi, để anh giúp em."

Bùi Dương: "Không..."

Hơi thở của Phó Thư Trạc phả vào tai Bùi Dương, nửa xa nửa gần: "Cứ thử đi, nếu thấy khó chịu, em có thể nói dừng lại bất cứ lúc nào— Anh sẽ nghe lời, dừng mọi hành động."

Thỉnh thoảng có người vào phòng thay đồ, lấy đồ hoặc thay quần áo thể thao.

Họ trò chuyện, cười đùa, nói về chất giọng, chuyện riêng tư, những chủ đề không thể nói ra.

Thậm chí họ còn nhắc đến tên Bùi Dương và Phó Thư Trạc: "Nếu em trai cậu thực sự thích người đàn ông đó, kết hôn cũng chẳng sao, không được thì nhận con nuôi."

"Tớ thì không sao, nhưng ông già kiên quyết không đồng ý, cho rằng hai người đàn ông là chuyện không ra gì."

Người kia tặc lưỡi: "Đồng tính đã hợp pháp nhiều năm rồi, hai lãnh đạo của Trạc Dương không phải đã kết hôn sáu bảy năm rồi sao? Tình cảm hai người họ vẫn tốt mà."

"Làm sao giống được, họ đã bên nhau từ thời đi học."

Người bạn hỏi: "Này! Cậu với vợ cậu không phải cũng yêu nhau từ cấp ba sao, chẳng phải dạo trước các cậu còn cãi nhau đòi ly hôn à."

"Ôi dào, bô bô cái gì vậy! Bọn tớ chỉ cãi vã nhỏ thôi, cô ấy chê tớ cứ hút thuốc uống rượu suốt ngày không tốt cho sức khỏe, bảo nhanh nhanh ly hôn đi kẻo sau này phải chịu cảnh góa bụa."

Bạn anh ta chế giễu: "Hèn gì hôm nay đưa thuốc cho cậu cũng không đụng vào."

Người đàn ông vừa nói vừa có vẻ hơi khoe khoang: "Tớ biết làm sao? Đành hứa với cô ấy bỏ thuốc thôi. Chuyện ly hôn chỉ là nói đùa, bọn tớ đã trải qua bao sóng gió, làm sao có thể chia tay vào lúc tốt đẹp nhất chứ?"

Tiếng bước chân hai người dần xa, Bùi Dương thoát ra một tiếng rên nhỏ từ cổ họng. Cậu gần như mất hồn mất vía, một bên là lòng bàn tay nóng bỏng của Phó Thư Trạc, một bên là cuộc đối thoại của người ngoài...

Trái tim cậu cũng không hiểu sao bị chia làm hai nửa, một nửa sảng khoái và vui sướng, một nửa đau đớn khôn nguôi.

Tất nhiên Phó Thư Trạc cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bên ngoài, hắn nhẹ nhàng chạm vào mũi Bùi Dương: "Báo cáo... anh muốn hôn em."

Họ không có lý do gì để chia tay vào lúc tốt đẹp nhất, nhưng số phận trớ trêu, không tha cho họ.

Bùi Dương hoàn toàn từ bỏ sự chống cự, toàn thân run rẩy, mũi chân chạm vào giày của Phó Thư Trạc: "Báo cáo được chấp thuận..."

Hết chương 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top