Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Chỉ một câu "Báo cáo được chấp thuận" suýt nữa đã lấy mạng Phó Thư Trạc, hắn phải dùng hết sức mới kiềm chế được ham muốn nhai nuốt đối phương.

Lớp vải thể thao mềm mại rơi xuống mắt cá chân, Bùi Dương vắt tay lên vai Phó Thư Trạc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Phó Thư Trạc miễn cưỡng buông tha đôi môi đỏ au của cậu, cười khẽ: "Không có khăn giấy, làm sao đây?"

"Ừm..." Bùi Dương co ngón chân lại, "Áo... áo..."

Phó Thư Trạc cố ý hỏi: "Dùng áo để lau à?"

Bùi Dương: "Ừm..."

Phó Thư Trạc ôm lấy eo cậu, cúi người nhặt chiếc áo ngắn tay dưới đất lên. Mặc dù đẫm mồ hôi nhưng không có mùi khó chịu.

Hắn quan sát tình trạng của Bùi Dương, tuy có hơi mơ màng nhưng có lẽ vẫn biết rõ họ đang làm gì.

Hắn vừa lau chùi vừa hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"

Bùi Dương hơi ngẩn người: "Gì cũng được."

Phó Thư Trạc giúp cậu mặc lại quần áo: "Đến Thạch Cư nhé? Tiệm của Trình Diệu có món mới."

Ánh mắt Bùi Dương tập trung trở về: "Được."

Phó Thư Trạc thấy cậu như vậy, lồng ngực hơi thắt lại, sợ cậu lại băn khoăn về chuyện "tình tay bốn".

Nhưng không ngờ, Bùi Dương cúi đầu một lúc, đột nhiên hỏi nhỏ: "Anh không cần giúp sao?"

Phó Thư Trạc sững người, rồi cười: "Không cần."

Có thể dụ dỗ Bùi Dương cho mình chạm vào đã là một bước tiến rồi, nếu vội vàng quá có thể sẽ phản tác dụng. Dẫu gì họ còn cả đời để bên nhau.

Phó Thư Trạc hôn nhẹ vào dái tai Bùi Dương: "Đợi lần sau..."

Bùi Dương rùng mình, dùng tay đẩy hắn ra: "Lần này anh không báo cáo-"

"Được rồi, vậy anh bổ sung nhé." Phó Thư Trạc nghiêm túc như đang báo cáo công việc: "Báo cáo sếp Bùi, anh muốn hôn tai em."

Bùi Dương mím môi, nửa ngày không nói nên lời.

Không chấp thuận cũng vô ích, dù sao Phó Thư Trạc cũng đã hôn rồi.

Đồ khốn.

Khi ra khỏi phòng thay đồ, chân Bùi Dương vẫn hơi mềm nhũn, hoàn cảnh này đối với cậu quá kích thích. Con người cậu hơi bảo thủ, hơn mười năm ở bên bạn đời, cậu hiếm khi ôm ấp với người ấy ở nơi khác ngoài phòng ngủ.

Cậu đã phản bội tình cảm hơn mười năm của mình như vậy đó.

Bùi Dương không thấy buồn như tưởng tượng, chỉ là cảm giác tội lỗi đang dần dâng lên, khiến cậu run rẩy.

Đồng thời, đầu óc cậu lại rất bình tĩnh, không có nhiều dao động, như thể đây là điều đương nhiên, cậu động lòng với Phó Thư Trạc là chuyện bình thường, chẳng có gì to tát.

Bùi Dương hơi bối rối, nếu đổi thành người khác thì sao?

... Không thể chấp nhận được, tuyệt đối không thể!

Vậy tại sao lại là Phó Thư Trạc?

Đối với Bùi Dương lúc này, đây là một câu hỏi không có lời giải, sự bối rối và hoang mang gần như thiêu đốt trái tim cậu, trong khi cơ thể lại ngoan ngoãn chọn đáp án khiến mình an tâm nhất.

Cậu muốn nụ hôn của Phó Thư Trạc, sự ôm ấp của Phó Thư Trạc, điều đó khiến cậu cảm thấy an tâm.

Bên tai truyền đến câu hỏi: "Đi nổi không?"

Tai Bùi Dương dần dần đỏ lên, chỉ là được giải tỏa thôi, đâu phải làm thật, sao lại đến nỗi không đi được chứ?

"Đừng chạm vào tôi." Bùi Dương mím môi, "Tôi tự đi được."

Phó Thư Trạc bất đắc dĩ buông tay ra, chỉ khi chắc chắn Bùi Dương không có quá nhiều phản ứng tâm lý khó chịu mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi thanh toán, nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi: "Quý khách có mang theo bộ đồ thể thao lần này không ạ?"

Bùi Dương lập tức nhớ lại cảnh tượng hoang đường trong phòng thay đồ vừa rồi, gương mặt ửng hồng.

Phó Thư Trạc khẽ cười: "Chúng tôi mang về giặt, cũng định đổi một bộ đồ thể thao mới."

Lễ tân: "Vâng, vậy để tôi gấp gọn cho vào túi nhé."

Bùi Dương vội vàng từ chối: "Không cần đâu, cứ đưa túi cho chúng tôi là được, chúng tôi đang vội."

Chỉ có cậu và Phó Thư Trạc biết trong đống quần áo vo tròn có gì... May mà mùi không nồng lắm.

Đến Thạch Cư họ cũng đi tàu điện ngầm, bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, đi taxi có thể bị kẹt chết.

Suốt chặng đường Bùi Dương đều căng thẳng, gò bó, người khác chỉ cần liếc nhìn túi xách một cái, cậu đã cảm thấy như họ ngửi thấy gì đó: "Có phải mùi quá nặng không?"

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Không đến mức đó đâu."

Người trên tàu điện ngày càng đông, Bùi Dương và Phó Thư Trạc đứng dậy nhường chỗ cho một cặp vợ chồng già.

Họ lại trở về tư thế như lúc sáng- Bùi Dương tựa vào tay vịn cạnh cửa, Phó Thư Trạc che chắn phía trước.

Bùi Dương nắm chặt góc áo hắn: "Cầm túi quần áo sát vào một chút."

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Giờ mới sợ à? Không phải lúc đó rất thích sao?"

"..." Bùi Dương há miệng nhưng không cãi được. Sắc đỏ lan dần xuống cổ, đuôi mắt vẫn còn vương chút đê mê.

Phó Thư Trạc bóp nhẹ tay cậu: "Yên tâm, không ai phát hiện đâu."

Bùi Dương lo lắng: "Hay vứt đi nhỉ?"

Phó Thư Trạc tính toán: "Lúc đó chúng ta mua đồ đôi, một bộ 2200, hai bộ 4400."

Bùi Dương trông rất đau đớn, cậu giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn không nỡ phí tiền: "Vậy thì mang về giặt vậy."

Xuống tàu, Bùi Dương hiếm khi chủ động nắm tay Phó Thư Trạc, sợ đám đông va chạm làm rơi túi, để lộ chất lỏng lạ trong quần áo.

Cuối cùng cũng đến Thạch Cư, Trình Diệu đã giữ chỗ trước cho họ: "Hôm nay muốn ăn gì?"

Phó Thư Trạc cười: "Món mới."

Trình Diệu: "Được, để tôi chuẩn bị một bàn cho hai người."

Trình Diệu không kìm được liếc nhìn Bùi Dương, thấy mọi thứ vẫn bình thường.

Nếu không phải vì chuyện Bùi Dương bỏ đi uống say lần trước, anh ta hoàn toàn không nhận ra Bùi Dương là bệnh nhân Alzheimer.

Trình Diệu cũng coi như chứng kiến hai người họ từ thuở thiếu niên đến khi trưởng thành, từ lúc chẳng có gì đến sự nghiệp thành công, từ vợ chồng son đến vợ chồng già.

Nào ngờ cuối cùng lại đón nhận số phận khắc nghiệt như vậy, thật khiến người ta thở dài.

Anh ta có chút xót xa, xót xa cho Bùi Dương tuổi còn trẻ đã phải lạc bước, cũng xót xa cho Phó Thư Trạc phải chịu đựng dày vò mà vẫn phải làm ra vẻ nhẹ nhàng.

"Nghe nói hai người sắp đi du lịch?"

Phó Thư Trạc ngẩng lên: "Cũng không hẳn, chỉ đi dạo chơi thôi."

Trình Diệu lau tay vào tạp dề, cũng cười: "Cậu biết giờ truyền thông nói gì về hai người không? Họ cười bảo hai người là 'Doanh nhân về hưu sớm nhất lịch sử, mới 34 tuổi'."

"Về hưu sớm thì hưởng thụ sớm."

"Trạc Dương" trong giới cũng có tiếng rồi, không thể nào có chuyện bên ngoài không hay biết gì về tin họ rời khỏi vị trí cao nhất.

Phó Thư Trạc không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn và Bùi Dương không có con cái, phát triển sự nghiệp một phần là để cuộc sống của nhau tốt hơn, một phần không muốn đời người vô vi.

Nhưng nếu không có nhau, mọi nỗ lực đều vô nghĩa.

Phó Thư Trạc có thể vì Bùi Dương mà phấn đấu sự nghiệp, cũng có thể vì cậu mà từ bỏ tất cả hiện có. Đổi lại cũng thế.

Bùi Dương lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng cắn ống hút nước trái cây.

Trình Diệu nghe nói họ ngày mai đã đi, có chút ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"

Phó Thư Trạc gật đầu: "Một thời gian nữa sẽ về."

"Vậy cậu..." Trình Diệu hơi lo lắng, anh ta liếc nhìn Bùi Dương không hiểu chuyện gì, cuối cùng vẫn không nói gì.

Sau khi Trình Diệu đi, Bùi Dương chớp mắt chậm rãi: "Ngày mai đi thế nào?"

Phó Thư Trạc chống cằm: "Ngày mai có thể hơi vất vả một chút, đi máy bay xong còn phải chuyển sang phương tiện khác."

Bùi Dương ngẩn người, không biết Phó Thư Trạc định đưa cậu đi đâu.

Nhưng không sao, đi đâu cũng được.

Trên đường về, Phó Thư Trạc mua một bông hồng từ một bà cụ bên đường, nhưng mãi vẫn chưa tặng.

Bùi Dương nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Chước Chước đi rồi, anh mua hoa làm gì?"

"Cắm vào bình." Phó Thư Trạc không nhịn được cười, mèo con đã cắn câu rồi.

"Ngày mai chúng ta đã đi, về đến nơi thì nó héo hết." Bùi Dương bĩu môi.

"Vậy tặng cho sếp Bùi của chúng ta." Phó Thư Trạc nói.

"Tôi không cần." Bùi Dương cười lạnh, cậu không muốn làm người được chọn cuối cùng.

"Vậy anh xin sếp Bùi hãy nhận bông hoa anh đặc biệt mua cho em nhé." Phó Thư Trạc dùng nhụy hoa cọ vào tai Bùi Dương, chỉ thấy dái tai cậu rung lên, càng lúc càng đỏ, hoàn toàn không chịu nổi trêu chọc.

Bùi Dương hết chịu nổi, miễn cưỡng giật lấy hoa: "Anh nói chuyện đàng hoàng đi!"

Phó Thư Trạc cố ý hỏi: "Sếp Bùi đã thích anh một chút chưa?"

"Ai lại thích kẻ khốn nạn chứ?" Bùi Dương không thèm ngoái đầu lại, bước về phía trước.

"Em đó, còn kết hôn nữa mà." Phó Thư Trạc đi sau lưng cậu, nhìn bóng lưng cũng thấy mãn nguyện.

"Ngày mai ly hôn luôn."

"Phòng tối còng tay xích sắt sẵn sàng hầu hạ."

Họ vừa đùa giỡn vừa đi về hướng nhà, Phó Thư Trạc hiếm khi cảm thấy thoải mái trong lòng. Hắn chợt nghĩ thế này cũng tốt, giống hệt như lúc họ mới yêu nhau, quấn quýt lấy nhau.

Mèo con luôn miệng nói một đằng nghĩ một nẻo, ngây thơ lại e thẹn, chỉ cần vuốt ve tai, xoa xoa đuôi là sẽ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay bạn ngay- Giống như hôm nay trong phòng thay đồ vậy.

Về đến nhà, Phó Thư Trạc vào phòng làm việc, hắn còn vài việc cần xử lý. Đầu tiên, hắn quyên góp một khoản tiền lớn cho nhóm nghiên cứu y tế chuyên về bệnh Alzheimer trong nước, cũng là toàn bộ số tiền tiết kiệm có thể di chuyển trong hôn nhân của hắn.

Người phụ trách nhóm nghiên cứu y tế cũng biết tình trạng bệnh của Bùi Dương, đang nỗ lực hết sức để đột phá.

Mặc dù cơ hội mong manh, nhưng Phó Thư Trạc vẫn ôm hy vọng.

Lỡ thành công thì sao.

Dù hắn sẽ không bao giờ buông tay Bùi Dương, nhưng hắn vẫn muốn một người yêu bình thường.

Hắn hy vọng Bùi Dương có thể nhớ hắn, yêu hắn, hắn hy vọng cậu mãi khỏe mạnh bình an, có thể cùng hắn ngắm hoàng hôn khi đầu bạc, chứ không phải mất khả năng tự chăm sóc bản thân, mất đi nhân cách và tự tôn.

Thậm chí là cái chết.

Mặc dù bản thân bệnh Alzheimer không gây tử vong, nhưng vì chức năng cơ thể dần suy giảm, rất có khả năng sẽ mắc các biến chứng khác như suy tim phổi, nhiễm trùng...

Thứ Phó Thư Trạc muốn là bạn đến già, chứ không phải hạnh phúc ngắn ngủi.

Phó Thư Trạc mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn album nhuốm màu thời gian.

Bên trong có rất nhiều ảnh và bút ký, là những kỷ niệm họ cùng để lại trong mười bảy năm bên nhau, có núi và biển họ đã thấy, có cả gió và cơn mưa họ đã cảm nhận.

Trong một năm qua, Bùi Dương đã dán rất nhiều ghi chú bên cạnh những bức ảnh- Đều là những tiếc nuối cậu muốn cùng Phó Thư Trạc ôn lại trước khi hoàn toàn lãng quên.

Ví dụ như hai năm trước họ đi leo núi nhưng không xem được bình minh, khi lặn xuống biển chưa có cơ hội chụp ảnh kỷ niệm với cá voi, hay như món ăn đêm hồi đại học mà họ nhớ mãi không quên, muốn đi ăn lại một lần.

Bùi Dương đã cất giấu cuốn album nhuốm màu thời gian này, viết đầy những tiếc nuối lớn nhỏ.

Cậu tưởng Phó Thư Trạc không biết, nào hay Phó Thư Trạc ngày nào cũng xem những ghi chú mới của cậu.

Phó Thư Trạc vốn định sau khi nghỉ việc sẽ đưa Bùi Dương bù đắp những thiếu sót này, không ngờ lại đón nhận cơn "mất trí nhớ" của Bùi Dương.

Mà không sao, bắt đầu từ ngày mai viên mãn cũng không muộn.

Hắn lặng lẽ vuốt ve rất lâu, cho đến khi đoán có lẽ Bùi Dương đã tắm xong, mới đến phòng ngủ chính, lại phát hiện Bùi Dương vẫn mặc bộ đồ lúc về, hoàn toàn chưa tắm rửa gì.

"Sao không..." Phó Thư Trạc chợt im bặt, đột nhiên nhớ ra mình đã hứa buổi tối sẽ gội đầu cho Bùi Dương.

Hắn hỏi: "Đang đợi anh gội đầu à?"

Bùi Dương trả lời lệch trọng tâm, ngượng ngùng nói: "Tôi vừa giặt bộ đồ thể thao."

Phó Thư Trạc rất biết cách vuốt ve: "Hiểu rồi, vậy là chưa kịp tắm rửa, chứ không phải đợi anh gội đầu cho."

Bùi Dương cứng đầu: "Có ai đợi anh đâu."

Phó Thư Trạc: "Ừ ừ, không có, anh hiểu mà."

Bùi Dương: "..."

Hết chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top