Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Tàu hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương ngồi trên vali, chờ Phó Thư Trạc gọi xe đến đón.

Gió ở sân bay thổi mạnh, làm tóc Phó Thư Trạc tung bay: "Được, tôi sẽ đợi anh ở phía Đông quảng trường."

Hắn vừa cúp điện thoại, Bùi Dương chưa kịp xuống khỏi vali đã bị hắn kéo đi.

"Ế!" Bùi Dương hoảng hốt ôm lấy tay cầm, "Tôi chưa xuống mà!"

"Cứ ngồi đó đi." Phó Thư Trạc quay đầu cười nhẹ, "Đâu phải kéo không nổi em."

Mặt Bùi Dương đỏ bừng, cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn họ. Thực tế đúng là như vậy, cả hai đều đẹp trai, đi đâu cũng thu hút sự chú ý.

Nhưng được người khác kéo đi mà không phải đi bộ thật sự rất sướng, giống cảm giác hồi nhỏ được ba mẹ kéo đi trên xe đồ chơi vậy.

Cách di chuyển này đáng lẽ phải rất thiếu an toàn, vậy mà không hiểu sao Bùi Dương lại tin tưởng Phó Thư Trạc, cảm thấy hắn sẽ không để mình ngã.

Phó Thư Trạc: "Đói không?"

"Không." Họ đã ăn suất ăn trên máy bay rồi, tuy Bùi Dương không ăn nhiều nhưng đã uống rất nhiều nước ép.

Đi chơi với Phó Thư Trạc thực sự rất thoải mái, Bùi Dương không cần làm gì cả, thậm chí cậu còn không biết điểm đến là chỗ nào mà Phó Thư Trạc đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đó, không hề lòng vòng chút nào.

Mặc dù phía đông quảng trường đông người và xe cộ, nhưng Phó Thư Trạc vẫn dễ dàng tìm ra chiếc xe của họ: "Xuống được rồi."

"Ồ..." Bùi Dương chui vào ghế sau dưới ánh mắt tò mò của bác tài, xấu hổ vô cùng.

Phó Thư Trạc bình tĩnh giải thích: "Chân cậu ấy bị thương."

Bác tài vỡ lẽ: "Tôi còn đang thắc mắc sao một thanh niên to khỏe lại ngồi trên vali để người ta kéo đi."

Bùi Dương: "..."

Bác tài rất nhiệt tình, chủ động giúp họ đặt vali vào cốp xe rồi mới quay lại ghế lái đạp ga: "Đến ga tàu phải không?"

Phó Thư Trạc gật đầu: "Đúng vậy."

Bùi Dương giật mình, cậu tưởng chỉ đi xe là đến nơi, không ngờ còn phải đến ga tàu.

Bác tài bắt đầu trò chuyện: "Hai người định đi đâu vậy?"

Phó Thư Trạc: "Huyện Dung Thành."

Bùi Dương cố gắng nhớ lại nội dung "Kiêu ngạo", hình như không hề đề cập đến nơi này.

Bác tài ngạc nhiên: "Ôi chao, xa thế, đến đó làm gì vậy?"

Phó Thư Trạc: "Thăm người thân."

Bác tài ngó cách ăn mặc của họ qua gương chiếu hậu, chỉ cần nhìn khí chất thôi đã biết không phải người nhà bình thường, không ngờ quê quán lại ở nơi nghèo hẻo lánh như vậy.

"Đã bao nhiêu năm không về rồi?"

Phó Thư Trạc nhớ lại: "Hai mươi năm rồi."

Bùi Dương giật mình, cậu tưởng Phó Thư Trạc nói về quê thăm người thân chỉ là cái cớ, không ngờ lại là thật.

Nói đến đây, cuộc đời của Phó Thư Trạc cũng có thể coi là gian nan, hắn mồ côi từ nhỏ, được gửi đến nhà người thân nuôi dưỡng, đối xử thế nào khó mà nói hết.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của hắn là học giỏi, điểm thi vào cấp ba đứng đầu toàn thành phố, xếp hạng toàn tỉnh cũng rất cao.

Phó Thư Trạc tự liên hệ với trường cấp ba ở thành phố nơi hắn và Bùi Dương đang sống, rất xa Dung Thành.

Người phụ trách của trường nhận được điện thoại rất ngạc nhiên, không hiểu sao Phó Thư Trạc lại muốn đến trường họ, khi biết đó là ý của chính Phó Thư Trạc, càng khiến họ sửng sốt, dù gì lúc đó hắn mới hơn mười tuổi.

Cuối cùng Phó Thư Trạc vẫn được nhận vào với thành tích xuất sắc, phó hiệu trưởng tài trợ chi phí sinh hoạt cho hắn, từ đó hắn rời xa huyện thành hẻo lánh đó.

Vì vậy khi Bùi Dương và Phó Thư Trạc kết hôn, cả hai đều không có người thân đến dự.

Họ không tổ chức đám cưới linh đình, chỉ mời vài người bạn ăn uống, đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn lên mạng xã hội, coi như thông báo rộng rãi việc họ kết hôn.

...

Nếu không có gì bất ngờ, ắt hẳn nguyên chủ cũng chưa từng gặp người thân của Phó Thư Trạc.

Bùi Dương bỗng dưng cảm thấy lo lắng, còn có chút xót xa, tay cậu không tuân theo sự điều khiển của não bộ mà di chuyển về phía Phó Thư Trạc, chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn.

Phó Thư Trạc nắm nhẹ lấy tay cậu, Bùi Dương hoàn hồn, mím môi nhưng không rút tay ra.

Suốt chặng đường, bác tài vẫn trò chuyện với họ, nói về những thay đổi của thành thị, về những nơi thú vị gần đó. Thậm chí còn nói đến việc taxi quanh ga tàu hỏa chặt chém thế nào, dặn họ cẩn thận đừng bị lừa.

Bác tài thở dài: "Mười mấy năm trước Dung Thành thật sự rất nghèo nàn, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn chưa phát triển lên được, người trẻ cũng không nhiều."

Bùi Dương: "Bác đã đến đó rồi ạ?"

Bác tài: "Năm ngoái tôi nhận một chuyến xe đường dài đến đó một lần, đẹp hơn trước nhiều, nhiều nhà cũ đã bị phá đi để xây khu chung cư."

Từ nhỏ Bùi Dương đã sống ở thành phố sầm uất, không thể tưởng tượng được mười mấy năm trước một thành thị cũ kỹ lạc hậu trông như thế nào.

Xe từ từ dừng lại, bác tài mở cửa sổ: "Đến ga tàu rồi, nếu các cậu đã mua vé online thì có thể vào thẳng từ đây."

"Vâng." Phó Thư Trạc cảm ơn, rồi nói với Bùi Dương, "Em đừng động đậy."

Bùi Dương nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Phó Thư Trạc lấy vali xuống, sau đó cúi người vào trong xe, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Bùi Dương, trực tiếp bế cậu ra ngoài.

Bác tài vẫn tỏ vẻ rất thông cảm: "Chân bị thương phải dưỡng cho tốt, ít đi lại, tránh để lại di chứng."

"..." Bùi Dương vùi mặt vào áo Phó Thư Trạc, không muốn gặp ai.

Phó Thư Trạc cúi đầu: "Không xuống à? Muốn anh bế vào trong thật à?"

Đợi bác tài đi khỏi, Bùi Dương tức giận nhảy xuống đất: "Sao anh lại nói dối là tôi bị thương chân?"

Phó Thư Trạc: "Bị thương chân nghe có vẻ tốt hơn lười đi bộ không phải sao?"

"... Tôi đâu có."

Phó Thư Trạc ừ ừ hai tiếng: "Em không có, là anh không muốn để em đi bộ."

Bùi Dương trừng mắt nhìn hắn, kéo vali quay người bỏ đi. Đi được một đoạn nhỏ cảm thấy phía sau không có tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Phó Thư Trạc vẫn đứng nguyên tại chỗ, trông có vẻ cô đơn: "Có phải sếp Bùi đã bỏ quên gì không?"

"..." Bùi Dương nén giận nửa ngày, "Tôi kéo không nổi anh."

Phó Thư Trạc chớp mắt: "Anh không cần kéo, chỉ cần nắm tay là được."

"..."

Bùi Dương mím môi hồi lâu mới chịu nắm tay Phó Thư Trạc kéo vào ga. Một tay kéo vali, một tay dắt chó.

Bùi Dương: "Có lẽ anh không lên được tàu đâu."

Phó Thư Trạc: "Sao vậy?"

Bùi Dương hừ lạnh một tiếng, vì tàu hỏa không cho phép mang chó.

Phó Thư Trạc nhướng mày: "Đang chửi thầm anh à?"

Bùi Dương: "Không có, đang khen anh đấy."

Khi họ kiểm tra vé, tàu đã đến, Bùi Dương cảm thấy Phó Thư Trạc thật quá đáng, lối đi toa tàu hẹp thế này mà hắn vẫn đòi nắm tay.

Đến toa tàu Bùi Dương mới phát hiện Phó Thư Trạc đặt giường nằm hạng sang, một khoang chỉ có hai giường. cậu ngạc nhiên: "Chúng ta phải ngồi lâu lắm sao?"

Phó Thư Trạc: "Năm sáu tiếng."

Đến Dung Thành là chiều tối rồi.

"Ồ..." Bùi Dương định cất vali, nhưng vì họ vẫn đang nắm tay nên không tiện, cậu quay đầu mỉm cười, "Có thể buông tay ra không?"

Phó Thư Trạc tiếc nuối buông tay, không quên vuốt nhẹ lòng bàn tay Bùi Dương.

Tàu nhanh chóng lăn bánh, phong cảnh ngoài cửa sổ trông rất bình thường. Bùi Dương quyết định ngủ một giấc, đợi đến chiều tối tới ga, biết đâu còn phải chuyển tàu.

Hai giường vừa đủ, mỗi người một cái.

Nghĩ thì hay lắm, kết quả vừa lên giường đã thấy một cơ thể nóng bỏng chen chúc phía sau.

Bùi Dương giật mình, vội vàng xoay người chặn Phó Thư Trạc lại: "Anh làm gì vậy, không phải còn một giường sao?"

Phó Thư Trạc khóe mắt cụp xuống: "Lâu rồi không về Dung Thành, cận hương tình khiếp."

Bùi Dương: "..."

Ngủ với cậu thì không lo lắng nữa à?

Bùi Dương uyển chuyển đáp: "Giường này chỉ rộng tám mươi cm thôi."

Phó Thư Trạc: "Anh có thể ép sát vào."

Bùi Dương: "..."

Cậu không muốn chút nào, nhưng nhìn gương mặt Phó Thư Trạc gần trong gang tấc, vẫn không nỡ nói lời từ chối... Đẹp trai quả nhiên vẫn có ưu thế hơn.

Bùi Dương nhắm mắt làm ngơ, quay người đối mặt với tường, quay lưng về phía Phó Thư Trạc.

Nhắm mắt chưa được bao lâu, cậu lại nghe Phó Thư Trạc hỏi khẽ: "Có thể xin được ôm ngủ không?"

"Anh đừng được voi đòi..."

Cậu quay đầu lại thấy vẻ mặt buồn bã xa xăm của Phó Thư Trạc, mấy chữ "đòi tiên" lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Phó Thư Trạc: "Nhớ lại chuyện cũ, hơi khó chịu."

Bùi Dương ngượng ngùng nói: "Đều đã qua rồi... Anh có thể kể cho tôi nghe một chút."

Phó Thư Trạc thành khẩn nói: "Có thể ôm khi kể không? Như vậy sẽ không buồn nữa."

"..." Biến.

Dù biết là bẫy, Bùi Dương vẫn nhảy vào, cho dù Phó Thư Trạc chỉ buồn một chút xíu.

Giường rất chật, Bùi Dương phải quay lưng về phía Phó Thư Trạc, hoàn toàn dựa vào hắn, mới có thể không để Phó Thư Trạc bị đẩy ngã xuống.

Phó Thư Trạc ôm chặt eo cậu, quá đáng hơn là hắn còn chen đầu gối vào giữa hai chân cậu.

Cả người Bùi Dương tê dại, vừa định phản kháng thì nghe Phó Thư Trạc bắt đầu kể chuyện thuở nhỏ.

"Hồi nhỏ anh ở nhà cô, nhà ngói, có hai tầng rưỡi."

"Anh ở nửa tầng trên cùng, là một gác xép nhỏ."

Bùi Dương thở gấp, cậu nhìn chằm chằm tường, tưởng tượng cuộc sống thuở nhỏ của Phó Thư Trạc theo lời kể.

Phó Thư Trạc chìm đắm trong hồi ức xa xưa: "Gác xép rất thấp, khi anh mười mấy tuổi đã không đứng thẳng được, phải cúi lưng mới vào được, bên trong còn nhiều đồ lặt vặt."

Bùi Dương mím môi: "Có cửa sổ không?"

Phó Thư Trạc: "Có, ở phía sông, tầm nhìn rất đẹp. Ông lão bán phế liệu trong thị trấn mềm lòng, làm cho anh một cái bàn học đặt ở cửa sổ, lúc đó anh rất thích nghe tiếng mưa khi làm bài tập."

Nghe có vẻ rất đẹp, nhưng ngôi nhà nhỏ này là của ba mẹ đã mất của Phó Thư Trạc, vì ngôi nhà mà gia đình cô mới chịu nuôi hắn.

Thân là con trai của chủ nhà, hắn chỉ có thể ngủ trong gác xép chật hẹp, ngồi trên thùng giấy viết bài tập thay vì ghế.

Trong gác xép chất đầy đồ lặt vặt, gỗ, thùng giấy, chai nhựa, rất dễ va đập. Phó Thư Trạc nhỏ tuổi chưa bao giờ khóc, bị thương cũng chỉ im lặng tự xử lý.

"Họ thật quá đáng."

Bùi Dương thở rất nhẹ, Phó Thư Trạc chỉ cần cảm nhận sự thay đổi nhỏ trong cơ thể cậu, đã biết Bùi Dương đang xót xa cho mình.

Trong mắt hắn hiện lên nụ cười, dù có mất trí nhớ hay không, mèo con vẫn luôn mềm lòng như vậy.

Hắn không hề phóng đại, thậm chí lúc đó có nhiều khổ cực khó mà miêu tả được, nhiều chi tiết đã tan biến trong dòng sông ký ức, tán đi theo gió.

Bùi Dương: "Vậy hồi cấp ba anh nghèo lắm nhỉ?"

Phó Thư Trạc ôm eo cậu, ừm một tiếng.

Lúc đó hắn muốn đi, gia đình cô vì muốn chiếm trọn ngôi nhà cũ nên mong hắn biến mất, hoàn toàn không quan tâm hắn đang đi học bên ngoài hay đang lang thang.

Khi mới chuyển đến trường cấp ba số 1, chính phó hiệu trưởng đã tài trợ chi phí sinh hoạt cho hắn, còn dọn cho hắn một căn phòng nhỏ trong khu nhà giáo viên trong trường để ở vào dịp nghỉ đông và hè, nhưng cứ đến kỳ nghỉ Phó Thư Trạc lại đi làm thêm, không làm phó hiệu trưởng phải lo lắng gì.

Bùi Dương mím môi.

Cậu nhớ trong "Kiêu ngạo" có nói, hồi sinh nhật năm lớp 11 của nguyên chủ, khi họ chưa bày tỏ tình cảm, thậm chí chính nguyên chủ vẫn chưa nhận ra điều gì, Phó Thư Trạc đã mua cho nguyên chủ một đôi giày thể thao, giá hơn một nghìn.

Lúc đó nguyên chủ miệng cứng lòng mềm nói không đẹp, Phó Thư Trạc lại không hề tức giận.

Bùi Dương nghẹn ngào: "Xin lỗi."

Phó Thư Trạc không hiểu: "Hả?"

Bùi Dương cũng không biết tại sao mình lại xin lỗi, rõ ràng người nói sai là nguyên chủ, nhưng cậu lại vô thức cảm thấy mình nên nói một câu xin lỗi.

Phó Thư Trạc ôm eo cậu, xoay cậu lại đối mặt với mình: "Dù có gì cần xin lỗi, hôn một cái..."

"Hôn một cái, xí xóa hết." Phó Thư Trạc chỉ vào môi mình.

Bùi Dương do dự hồi lâu, cuối cùng đặt tay lên vai hắn, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Yết hầu Phó Thư Trạc chuyển động: "Mèo con..."

Bùi Dương do dự một giây: "Anh áp tôi rồi."

"..." Ánh mắt Phó Thư Trạc dần sâu thẳm, "Anh coi như em đang mời anh vậy."

"..." Bùi Dương vô thức lùi lại, cho đến khi đụng vào tường, cậu mím môi hồi lâu, nhưng không nói ra lời phản bác, chỉ ngượng ngùng dời mắt: "Tùy anh."

Hơi thở Phó Thư Trạc nghẽn lại.

Hết chương 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top