Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Tuổi thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Mười bảy năm nghe có vẻ chỉ là một con số, nhưng khi trải qua mới biết được nó dài như thế nào.

Nó có thể đưa một người từ lúc chào đời đến khi tốt nghiệp cấp ba, cũng có thể khiến một người trung niên bước vào tuổi già tóc bạc.

Mười bảy năm có hơn sáu nghìn ngày đêm, trong khi tuổi thọ trung bình của con người cũng chỉ có khoảng hai mươi tám nghìn ngày. Nó là những năm tháng rực rỡ nhất của Bùi Dương và Phó Thư Trạc, bao gồm cả mười mấy năm tình cảm nồng nhiệt nhất.

Phó Thư Trạc từng nghĩ Bùi Dương sẽ không quan tâm đến việc chưa bao giờ gặp người thân của hắn, dù sao đối với hắn, mình đã không còn người thân nữa.

Nhưng sau khi bị bệnh, hắn mới biết Bùi Dương thực sự để ý.

Mèo ngốc của hắn muốn đến thăm nơi hắn sinh ra, muốn gặp người thân của hắn, dù họ đã không còn.

Chẳng những thế, mèo ngốc còn lén lút quyên góp cho trường tiểu học và trung học ở huyện Dung Thành, tài trợ cho hơn mười học sinh nghèo, tất cả đều là những trường hắn từng học.

Lúc mới khởi nghiệp, Phó Thư Trạc và Bùi Dương không công khai, sợ ảnh hưởng không tốt đến công ty. Khi đó, có phóng viên hỏi hắn: "Đối với anh, phó tổng giám đốc Bùi là người như thế nào?"

Hắn đáp: "Là người quan trọng."

Bùi Dương hồi ấy đứng bên cạnh mỉm cười, nhưng khi về nhà thì giận dỗi, ngủ cũng quay lưng lại với hắn, Phó Thư Trạc suy nghĩ mãi mới hiểu lý do Bùi Dương giận.

Bởi vì hắn không nói là người "quan trọng nhất", Bùi Dương cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng thực tế, đối với Phó Thư Trạc, người quan trọng chỉ có duy nhất Bùi Dương mà thôi.

Sau đó để dỗ dành mèo ngốc vui vẻ, khi được tạp chí phỏng vấn lại, Phó Thư Trạc đã sửa lời.

Hắn nói: "Đối với tôi, đó là người quan trọng duy nhất."

·

Bùi Dương nhìn ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói đen, dù biết rằng sau cánh cửa gỗ sẽ không có ai xuất hiện, cậu vẫn không khỏi hồi hộp.

Cứ như thể vừa đẩy cửa ra, người thân của Phó Thư Trạc sẽ cười chào đón: "Hai đứa đã về à?"

Tuy chưa từng gặp, nhưng Bùi Dương nghĩ, cha mẹ của Phó Thư Trạc hẳn là những người ôn hòa lịch thiệp.

Trong lúc cậu thất thần, một người đàn ông trạc tuổi họ đi tới: "Là Thư Trạc phải không?"

"Là tớ." Phó Thư Trạc nghiêng người, "Lâu rồi không gặp."

"Đúng là nhiều năm không gặp rồi, chỉ thấy cậu trên tạp chí thôi, người bận rộn ạ-" Người đến cảm thán, "Người này chắc là Bùi Dương phải không?"

Bùi Dương gật đầu khách sáo: "Xin chào."

Phó Thư Trạc giới thiệu: "Đây là bạn đời của tớ, Bùi Dương, còn đây là bạn học cấp hai của anh, Tô Chi Hành."

"Xin chào, xin chào." Tô Chi Hành đến để đưa chìa khóa cho họ, "Cái lớn là chìa khóa cổng nhà, những cái còn lại là chìa khóa các phòng bên trong, tớ đã dán nhãn rồi, rất dễ tìm."

"Biết hai người sắp về nên tớ đã nhờ người dọn dẹp, chăn màn vừa mới phơi hôm qua, ga trải giường cũng đã thay mới."

Phó Thư Trạc: "Cảm ơn nhé."

Bùi Dương nhìn ngôi nhà nhỏ này, nói là nhỏ nhưng thực ra cũng không nhỏ, hai tầng rưỡi cộng lại cũng được vài trăm mét vuông.

Gia đình cô của Phó Thư Trạc chắc đã chuyển đi khoảng sáu bảy năm trước, lâu như vậy không có người ở, bên trong chắc chắn bụi bẩn rất khó dọn dẹp, Tô Chi Hành có tâm thật.

Tô Chi Hành bật cười: "Đừng khách sáo, các cậu đã ăn tối chưa?"

Phó Thư Trạc lắc đầu: "Chưa, tiệm hoành thánh ở đầu cầu còn mở không?"

Tô Chi Hành: "Còn! Nhưng bà cụ sức khỏe không tốt, không làm nhiều, con trai út của bà vừa mới tiếp quản không lâu, làm ăn rất tốt."

Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương, khẽ mỉm cười: "Tớ định dẫn cậu ấy đi nếm thử."

Tô Chi Hành: "Được. Vốn dĩ mẹ tớ biết cậu về, định mời các cậu đến nhà tớ ăn tối, vậy để lần sau nhé?"

Phó Thư Trạc đi làm nhiều năm như vậy, thông thạo nhân tình thế thái, tất nhiên đã nhận ra điều này nên mới nói muốn đi ăn hoành thánh ở đầu cầu.

Vừa đến nơi đã đi làm khách nhà bạn sẽ khiến Bùi Dương cảm thấy gò bó, Phó Thư Trạc không muốn Bùi Dương có cảm giác không thoải mái.

Thả lỏng tâm trạng, bù đắp tiếc nuối mới là mục đích của hắn.

"Vậy không làm phiền các cậu nữa." Tô Chi Hành vẫy tay, "Có việc gì cứ liên lạc với tớ, mấy năm nay tớ đều ở nhà, rất quen thuộc với khu vực xung quanh, các cậu có gì không rõ đều có thể hỏi tớ."

"Được."

Đợi người đi rồi, Phó Thư Trạc mới đưa chìa khóa cho Bùi Dương: "Vào xem chút không?"

Bùi Dương do dự tiến lên, đã bước đến cửa rồi còn quay đầu hỏi: "Tôi mở được không?"

Phó Thư Trạc bật cười: "Đâu phải trúng số, cần gì phân chia rạch ròi?"

Bùi Dương mím môi, cắm chìa khóa vào ổ.

Phó Thư Trạc cười nói: "Dù trúng số cũng không cần phân chia rạch ròi đâu."

Cửa gỗ là kiểu khóa sắt cũ, hình vuông, phía trên có một vòng sắt hình chữ U ngược cắm vào lỗ, phía dưới chỉ cần xoay nhẹ chìa khóa là có thể mở ra.

"Cạch", diện mạo bên trong ngôi nhà hiện ra trước mắt Bùi Dương.

Bùi Dương vốn tưởng nhiều năm không có người ở, sân nhỏ chắc đã mọc đầy cỏ dại, lá khô đầy đất- Nhưng nào ngờ đập vào mắt cậu là cả vườn nguyệt quý, vô cùng rực rỡ.

Bây giờ đang là mùa hoa, hoa nguyệt quý đủ màu nở rộ, lộng lẫy mê hoặc.

Phía sau truyền đến giọng nói của Phó Thư Trạc: "Thích không?"

Bùi Dương ngẩn ngơ nhìn: "Trồng từ khi nào vậy?"

Phó Thư Trạc: "Khi nhờ Tô Chi Hành mua căn nhà này cách đây sáu bảy năm thì đã trồng rồi, nhưng lúc đó không nghĩ là sẽ quay về thật."

Giọng Bùi Dương hơi nghẹn: "Đẹp lắm..."

Phó Thư Trạc: "Có lẽ em không nhớ, nhưng mấy năm nay, cứ đến mùa hè, trên bàn nhà mình cứ cách một tuần lại đổi một bình hoa nguyệt quý tươi mới."

Bùi Dương giật mình.

Quả thật cậu "không nhớ", nhưng cậu biết chuyện này, vì nó đã được viết trong "Kiêu ngạo".

Nguyên chủ nói, mỗi tuần bạn đời cậu ấy đều mua một bó hoa nguyệt quý, cắm vào bình, tuy cậu ấy thấy lãng phí tiền, nhưng lại rất thích sự lãng mạn của tên ngốc nào đó, không nỡ từ chối.

Chỉ là không ngờ, những đóa hoa nguyệt quý này được trồng trong mảnh sân ở quê của Phó Thư Trạc.

Khi mua căn nhà này, họ chỉ vừa mới cưới, dù Phó Thư Trạc không nghĩ đến việc quay về, Bùi Dương lại luôn cảm thấy mua hoa lãng phí tiền, ngoài miệng nói không thích nhưng lòng lại thích muốn che chết, hắn bèn chọn một số cây hoa nguyệt quý con gửi về quê thuê người trồng và chăm sóc, đến mùa hoa nở lại hái một bó gửi về mỗi tuần.

Như vậy bình hoa trong nhà sẽ không bao giờ trống, cũng không lãng phí tiền.

Phó Thư Trạc chưa bao giờ nói về chuyện này, đợi đến khi về già nghỉ hưu, có lẽ hắn sẽ đưa Bùi Dương về xem cả vườn nguyệt quý rực rỡ này, cũng coi như một bất ngờ.

Giống như tình cảm của họ, bền bỉ theo thời gian.

Bùi Dương cảm thấy hoang mang vô cớ, thậm chí không có can đảm bước chân vào khoảng sân. Đây là món quà Phó Thư Trạc tặng cho nguyên chủ, không phải cho cậu.

Phó Thư Trạc cười nói: "Sắp đến giờ đi ngủ rồi, anh có thể xin được giải trừ quy tắc trước không?"

Bùi Dương mím môi.

"Vậy coi như em đồng ý nhé?" Phó Thư Trạc thử tiến lại gần, "Xin được nắm tay, có được không?"

Bùi Dương không trả lời, nhưng bàn tay buông thõng bên hông không hề phản kháng, dễ dàng bị Phó Thư Trạc nắm chặt, đan các ngón tay vào nhau.

Phó Thư Trạc dịu dàng nói: "Bây giờ, dẫn mèo con của anh về nhà xem nào."

Trong tích tắc, cái gì tình tay tư, cái gì chồng nguyên chủ, tất cả đều bị Bùi Dương vứt ra sau đầu.

Cậu hoàn toàn không thể nghĩ đến điều gì khác, ngơ ngác đi bên cạnh Phó Thư Trạc, bước vào con đường nhỏ lát sỏi trong sân.

Trong đầu cậu như có một giọng nói đang nói với cậu: "Đây vốn dĩ là của mình."

"Nhà là của mình, nguyệt quý là của mình- Phó Thư Trạc cũng là của mình."

Anh ấy là của mình.

Trong lòng Bùi Dương vang lên tiếng vọng nặng nề, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng của Phó Thư Trạc.

Căn nhà chính còn một cánh cửa lớn cần mở, Phó Thư Trạc một tay cắm chìa khóa vào lỗ, đẩy cửa ra không có bụi bặm ào ào bay vào mặt, ngược lại rất sạch sẽ, không khí trong lành.

"Đây là phòng khách, hai bên đều là phòng ngủ."

Bùi Dương nhìn qua trái phải, chỉ có một phòng ngủ có giường.

Phó Thư Trạc: "Bên trái là chỗ ở của cô và dượng, bên phải bị cô biến thành phòng giải trí cho trẻ con."

"..." Bùi Dương bỗng tức giận vô cớ, thà để căn phòng to như vậy cho con mình chơi đùa, chứ không chịu cho đứa cháu nhỏ ngủ, thật quá đáng.

Bùi Dương không muốn nhìn nữa: "Tôi muốn lên gác mái xem xem."

Phó Thư Trạc: "Gác mái phải đi cầu thang ngoài, trong nhà không lên được."

Bùi Dương: "..."

Cầu thang bên ngoài cũng rất hẹp, qua nhiều năm như vậy, vôi tường và gạch lát đều có chút bong tróc, trong khe còn mọc rêu xanh.

Họ tay nắm tay, người trước người sau bước lên những bậc thang mà Phó Thư Trạc đã đi qua vô số lần trong những năm tháng niên thiếu.

Ánh mắt Phó Thư Trạc rơi xuống tường bao quanh cầu thang, mặt tường đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.

"Hai đứa em họ của anh từng vẽ đầy hình bôi nhọ trên tường."

Bùi Dương thở hổn hển: "Vẽ gì vậy?"

Phó Thư Trạc ngừng lại không nói, dẫu vậy, Bùi Dương cũng có thể đoán được. Ác ý của trẻ con là thuần túy nhất, người cô như vậy chắc cũng không dạy dỗ ra được những đứa trẻ có giáo dục tốt.

Trên tường còn có thể vẽ gì nữa, chắc chắn là những điều mang tính xúc phạm.

"Một số thứ như heo, rùa gì đó." Phó Thư Trạc đã không còn để tâm từ lâu, nói những điều này rất bình thản.

Vẽ động vật là khi còn rất nhỏ, sau này các em họ học được chữ, bắt đầu viết lên tường cầu thang những từ như "không biết xấu hổ", "đồ không ai muốn", "cô hồn "...

Còn có một số từ tục tĩu mà người lớn nhìn còn xấu hổ, khiến Phó Thư Trạc bây giờ cũng khó mà nói ra miệng.

Mà mỗi ngày tan học về nhà, hắn đều phải đi qua đoạn cầu thang đầy những lời lăng mạ và hình vẽ bôi nhọ này mới có thể về đến căn gác mái nhỏ của mình.

Nhưng hắn không nói hết với Bùi Dương, mèo con quá dễ mềm lòng, "kể khổ" vừa phải là được rồi, nói nhiều quá Bùi Dương sẽ buồn theo.

Đi qua bốn đoạn cầu thang, Bùi Dương cuối cùng cũng bước lên gác mái, trước mặt có một khoảng sân thượng nhỏ, tầm nhìn không tệ.

Nhưng khi Phó Thư Trạc còn ở đây, nó cũng bị dì lấy để phơi quần áo, che khuất cả phong cảnh ở xa.

Phó Thư Trạc nhìn con sông họ vừa đi qua: "Ngày xưa đối diện là một dãy nhà thấp."

Bùi Dương nhìn theo ánh mắt hắn, những ngôi nhà thấp đã bị phá bỏ, xây thành khu dân cư mới và trung tâm thương mại nhỏ.

Cậu mím môi, nhìn về phía căn gác mái nhỏ hình tam giác phía sau.

Bởi vì cấu trúc, không gian trong gác mái mà người có thể đứng thẳng rất ít, với chiều cao của Bùi Dương vào cửa đã phải cúi người.

Bên trong vẫn giống như Phó Thư Trạc mô tả, có nhiều đồ linh tinh, bàn ghế bỏ đi, sào phơi quần áo.

Bùi Dương chưa đi được hai bước, một bóng đen đã lướt qua chân cậu, "chít-" một tiếng. Cậu giật mình nhảy lùi lại, đâm thẳng vào lòng Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc: "Chuột đấy, đừng sợ."

Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi vào trong, nhìn thấy một chiếc giường nhỏ một mét.

Có lẽ nghĩ rằng họ về cũng sẽ không ở gác mái, Tô Chi Hành đã không cho người dọn dẹp nơi này, khắp nơi đều là bụi bẩn, còn có cả mạng nhện.

Phó Thư Trạc: "Đi thôi, không có gì đáng xem đâu."

"Không." Bùi Dương không quay đầu lại mà vén vạt áo lên che mũi, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa sổ nhỏ mà Phó Thư Trạc đã mô tả.

Cửa sổ đóng chặt, kính đã bẩn đến mức không thể nhìn rõ.

Chiếc bàn học nhỏ đã ghi dấu tuổi thơ của Phó Thư Trạc đang ở trước mặt cậu, mặt bàn ngoài bụi bẩn ra còn ít vết xước, rất gọn gàng.

Bùi Dương không hiểu sao thấy buồn bã, cậu nắm chặt tay áo, muốn dùng tay áo lau sạch bụi bẩn.

Nào ngờ vừa mới đặt tay lên, không biết có phải do mạnh quá không lực, bàn học kêu "rắc" một tiếng rồi sập xuống.

Bùi Dương quay đầu lại, lúng túng nhìn về phía Phó Thư Trạc: "Tôi..."

Hết chương 38

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top