Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Viếng mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt 

"Mèo con?"

"Bùi Dương—"

Cậu giật mình tỉnh lại, nhìn về phía Phó Thư Trạc đang cau mày: "Ừm— sao thế?"

"...Không có gì, em thấy khó chịu à?"

Bùi Dương lưỡng lự lắc đầu, cơ thể không khó chịu, chỉ là cảm thấy có một nỗi bất an vô cớ lan tỏa trong lồng ngực.

Cậu chạm vào ngực mình, rồi nhìn về phía bà Trình: "Bà ấy đã như vậy bao lâu rồi?"

Trình Thực cười khổ: "Chưa đầy một năm, bác sĩ nói bệnh tình tiến triển rất nhanh."

Bùi Dương siết chặt tay: "Vậy... không chữa được nữa sao?"

"Đúng là căn bệnh nan y, chỉ có thể kéo dài thời gian chết, rất dày vò." Trình Thực liếc nhìn mẹ mình, "Nói thật, mới có một năm mà tôi cảm thấy mình sắp suy nhược thần kinh rồi."

Phó Thư Trạc xoa xoa đầu ngón tay: "Hãy kiên nhẫn."

Trình Thực lắc đầu: "Đâu phải chuyện kiên nhẫn là giải quyết được. Không chỉ phải chăm sóc ăn uống, đi vệ sinh cho bà ấy mà còn phải luôn để mắt, đề phòng bà ấy đột nhiên bỏ nhà đi."

"Có khi phải lặp lại một câu nói mấy lần, có khi đang nói chuyện bỗng nhiên nổi cáu, giận giữ đập phá đồ đạc, lúc nào cũng coi anh là người khác..." Trình Thực cười chua chát, "Cũng càng ngày càng không giống bà ấy nữa."

Bùi Dương lắp bắp: "Thật sự không có cách nào sao?"

Trình Thực: "Chỉ có thể uống thuốc để làm chậm quá trình phát triển, còn lại thì đành nghe theo số phận."

...

Khi chuẩn bị rời đi, bà Trình vẫn đang la hét ầm ĩ, không biết đang mắng ai.

Bùi Dương hầu như không thể nhìn thấy hình bóng của người bà dịu dàng mà Phó Thư Trạc từng kể... Đúng như Trình Thực nói, sau khi bị bệnh, bà ấy ngày càng không còn giống bản thân trước kia.

Phó Thư Trạc: "Anh dẫn em đi ăn thịt bò ở một quán rất ngon."

"Được—" Bùi Dương im lặng một lúc mới nói "Nếu sau này chúng ta cũng bị bệnh thì sao?"

Thậm chí cậu không nhận ra, khi nói câu đó, cậu đã tự nhiên coi mình và Phó Thư Trạc là một cặp chồng chồng.

Phó Thư Trạc thoáng thất thần: "Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của con người... Cứ thuận theo tự nhiên thôi."

Trước đây Bùi Dương cũng nghĩ vậy.

Nhưng nếu người bị bệnh là người mình yêu thương, có lẽ thực sự không thể nào giữ nổi tâm trạng bình thản.

Phó Thư Trạc: "Còn ăn thịt bò nữa không?"

Bùi Dương trả lời ngay: "Ăn."

Phó Thư Trạc: "..."

Bùi Dương: "Cay không?"

Phó Thư Trạc: "Thịt bò vắt chân, không cay, rất thanh đạm."

Bùi Dương lẩm bẩm: "Anh chắc là tôi thích ăn không?"

Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Anh thấy rất ngon, em có thể ăn thử một lần với anh không?"

Bùi Dương: "Miễn cưỡng vậy."

Quán thịt bò vắt chân không lớn lắm, nom sạch sẽ, bày khoảng tám chín bàn ăn. Bàn ăn đều bằng gỗ màu nâu sẫm, ghế là ghế dài màu tối, mang đậm phong cách cổ xưa.

Chỉ khi xem thực đơn mới biết hóa ra món chủ đạo của quán này là thịt bò vắt chân, còn các món khác đều cay.

Bùi Dương xoa xoa chân, bắt đầu gọi món: "Một phần thịt bò lớn, một phần đậu phụ óc heo, một phần hamburger, một phần gà bobo."

Nhân viên phục vụ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn: "Chỉ có hai anh đúng không ạ?"

"Đúng."

Nhân viên phục vụ nói một cách nhẹ nhàng: "Khẩu phần của chúng tôi không nhỏ đâu, hai anh chắc chắn ăn hết chứ ạ?"

"..." Bùi Dương cũng không biết ăn có hết không, nhưng cậu muốn ăn tất cả.

Phó Thư Trạc thở dài: "Không sao, cứ gọi đi, em ấy không ăn hết tôi sẽ ăn."

Nhân viên phục vụ: "Vâng ạ."

Quán này lên món rất nhanh. Đợi khoảng mười mấy phút, các món đã đầy đủ. Phó Thư Trạc múc cho Bùi Dương một chén thịt bò vắt chân, thịt bò tươi kết hợp với bắp cải hầm, thơm ngon đậm đà.

"Thử đi."

Khẩu vị của Bùi Dương nặng nhưng cũng phải công nhận món này ngon thật: "Thịt bò mềm quá."

Phó Thư Trạc tựa cằm: "Quán này mở đã nhiều năm rồi, trước kia tan học luôn phải đi ngang qua đây, hấp dẫn đến mức khiến người ta không thể bước đi được."

Bùi Dương giật mình, động tác gắp đồ ăn chậm lại, chắc chắn cô và gia đình sẽ không dẫn Phó Thư Trạc đến đây ăn.

Phó Thư Trạc: "Còn nhớ ông lão nhặt rác mà anh từng kể với em không?"

Bùi Dương gật đầu, cũng chính là ông lão đã cho Phó Thư Trạc cái bàn học.

Ánh mắt Phó Thư Trạc dịu dàng: "Có lẽ ông ấy nhận ra mình sắp không còn nữa, một ngày nọ ông đột nhiên kéo anh đi nhặt rác chung."

"Ông bán hết số thùng giấy cả hai nhặt được hôm đó và cả số đã tích trữ cả căn phòng, anh nhớ có mấy chục ký, ông nói đã góp hai tháng, bán được năm mươi đồng."

Khi có tiền, ông lão đã dẫn hắn đến ăn một bữa thịt bò vắt chân và nói: "Cháu phải rời khỏi nơi này."

Ông lão chưa từng đi học, cả đời không con cái, cảm thấy Phó Thư Trạc không nên bị người thân như vậy cản trở, thành tích học tập của thằng bé tốt như vậy, nếu không được học tiếp, cả đời sẽ bị hủy hoại.

Nghề nhặt rác này vừa vất vả vừa bị người ta coi thường.

Ông nói với Phó Thư Trạc: "Ông có một cái hộp sắt, giấu ở viên gạch thứ hai dưới gầm giường, trong đó có ít tiền."

"Lên cấp ba cần tiền học phí, nếu cô cháu không cho cháu đi học, cháu cứ lấy mà dùng, đừng nói với họ, hãy đi thật xa."

"Nếu có tiền đi học rồi thì cháu cũng cứ cầm lấy, để dành sau này dùng cho đại học."

"Nếu cháu đi rồi, đừng bao giờ quay lại. Họ chỉ muốn kéo chân cháu xuống, khiến cháu cùng họ sống tầm thường cả đời."

Không lâu sau, ông lão mắc bệnh cấp tính qua đời. Ông không có người thân, nếu không phải Phó Thư Trạc hai ngày không thấy ông đến gõ cửa, có lẽ phải đợi đến khi xác ông thối rữa mới phát hiện ra.

Ông sống cả đời ở khu này, nhưng không một ai biết tên ông, mọi người đều gọi ông là "kẻ nhặt rác".

Ông luôn cưỡi chiếc xe ba bánh cũ kỹ đi lang thang khắp các ngõ ngách, nhà nào trữ giấy carton chai lọ thấy ông đều gọi một tiếng: "Ê! Kẻ nhặt rác, ông mua bao nhiêu một ký?"

Sau khi chết không ai lo hậu sự cho ông, đúng lúc đó vừa bắt đầu thực hiện chính sách hỏa táng, nên họ đưa thi thể ông đi hỏa táng luôn.

Ông lão vốn khó có được nơi an nghỉ, may mà Phó Thư Trạc tìm thấy cái hộp sắt đựng tiền dưới gầm giường, lúc này mới có tiền mua một ô nhỏ trên vách tường để chôn tro cốt.

Đất nghĩa trang quá đắt, chỉ dựa vào vài trăm đồng tiền lẻ trong cái hộp sắt thì còn lâu mới đủ.

...

Bùi Dương buồn buồn: "Vậy bây giờ thì sao, ông ấy vẫn ở đó chứ?"

Một ô trên vách tường có lẽ còn chưa bằng ngang hông một người trưởng thành, vậy mà phải chứa đựng toàn bộ trọng lượng của một người sau khi chết.

Xung quanh rất chật chội, toàn là 'hàng xóm láng giềng', tuy không phải chịu gió mưa nắng gắt, nhưng đối với ông lão nhặt rác không họ hàng thân thích, vẫn mãi không ai thăm viếng.

"Số tiền đầu tiên chúng ta kiếm được sau khi tốt nghiệp là để di chuyển mộ cho ông ấy, chuyện này em biết mà." Phó Thư Trạc mỉm cười, "Nhờ người ta giúp làm thủ tục, lúc đó em muốn đến, nhưng anh không cho."

Ông lão bảo hắn đi rồi đừng quay lại, Phó Thư Trạc thực sự đã không quay lại suốt hai mươi năm.

Con người hắn vốn rất dứt khoát, không bao giờ do dự, cái gì nên buông bỏ thì buông bỏ hết. Cho đến khi gặp Bùi Dương mới biết thế nào là không thể dứt, không nỡ buông.

Bùi Dương mím môi hỏi: "Vậy lần này chúng ta về, có nên đi thăm ông ấy không?"

Phó Thư Trạc biết cậu sẽ nói vậy: "Đương nhiên rồi, anh muốn dẫn em đi gặp ông ấy, và cả ba mẹ nữa."

Bùi Dương bỗng nhiên thấy căng thẳng, đến tối ngủ vẫn chưa thể thả lỏng.

Sáng hôm sau thức dậy, cậu vẫn nhớ rõ mình đã mơ một giấc mơ, mơ thấy bà Trình đang nổi cáu đập phá đồ đạc trong nhà họ- Cậu muốn đến gần hơn, cảnh tượng chuyển đổi, khuôn mặt trên chiếc xe lăn biến thành chính cậu.

Cậu không thể kiểm soát được cơ thể mình, ngay cả đi vệ sinh đều phải có người chăm sóc.

Người chăm sóc cậu có lẽ là bạn đời cậu, khuôn mặt người ấy mờ ảo, nhưng thỉnh thoảng lại biến thành Phó Thư Trạc.

Cậu coi Phó Thư Trạc là người khác, vô cớ đánh mắng hắn.

Ban đầu, Phó Thư Trạc còn đau buồn, dần dần không chịu nổi nữa, sau đó, trong nhà xuất hiện thêm một người khác.

Người này ôm ấp với Phó Thư Trạc, nói những lời tình tứ họ từng nói, làm những việc họ từng làm.

Đối phương đắc ý cười với cậu- Trông giống hệt Thượng Trác.

Bùi Dương giật mình tỉnh dậy, suýt nữa thì nôn mửa vì ghê tởm.

Cậu vô cảm nhìn chằm chằm vào Phó Thư Trạc vẫn chưa tỉnh suốt mười phút.

Phó Thư Trạc vừa mở mắt đã thấy ánh mắt oán hờn của cậu: "Chào buổi sáng. Có chuyện gì vậy?"

Bùi Dương: "Sao anh lại có con mắt nhìn người kém cỏi đến vậy?"

"?" Phó Thư Trạc không biết nên cười hay khóc, "Ơ, anh đã chấm ai rồi?"

Bùi Dương: "Thượng Trác."

Phó Thư Trạc vẫn chưa hiểu: "Thượng Trác không phải do em tuyển vào sao?"

Bùi Dương nhăn mũi: "Tôi mơ thấy anh ngoại tình, đối tượng là cậu ta, còn ngay trước mặt tôi-"

Cậu không nói nữa, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn nôn.

"Đó chỉ là mơ thôi, giấc mơ thường ngược với thực tế." Phó Thư Trạc nhân lúc người vừa tỉnh ngủ còn mơ màng, kéo vào lòng xoa nắn, "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, cũng sẽ không bao giờ có người thứ hai ngoài em."

Bùi Dương coi như đã tạm thời được dỗ dành: "Nói dối là chó."

Hôm nay hai người phải đi viếng mộ ba mẹ Phó Thư Trạc và ông lão nhặt rác, Bùi Dương thay mấy bộ quần áo vẫn cảm thấy chưa đủ trang trọng.

Phó Thư Trạc tựa một bên, buồn cười: "Em mặc gì họ cũng thích cả."

Bùi Dương: "Phải lịch sự một chút chứ."

Sau khi chọn lựa kỹ càng, cậu mặc một bộ trang phục giản dị màu tối, cậu không mang theo quần áo đen, chỉ có Phó Thư Trạc mang theo một chiếc áo sơ mi đen.

Nhưng đi viếng mộ ba mẹ Phó Thư Trạc mà mặc quần áo của con trai họ thì thiếu trang trọng quá.

Ba ngôi mộ không ở cùng một chỗ, ba mẹ Phó Thư Trạc được chôn cất, lúc đó tư tưởng của thế hệ trước là an táng dưới đất.

Họ đến thăm ba mẹ hắn trước, mua một bó hoa và nhang.

Tuy chỉ là hai đống đất nhô lên và bia mộ, nhưng Bùi Dương vẫn căng thẳng đến mức không nói nên lời, gượng gạo gọi một tiếng ba mẹ.

Phó Thư Trạc nhìn lặng lẽ: "Thực ra anh không có ấn tượng gì về họ cả, họ ra đi quá sớm."

Bùi Dương: "Là vì..."

Phó Thư Trạc: "Vì tai nạn xe, anh chỉ thấy từ xa, máu me lênh láng. Tài xế gây tai nạn bồi thường không ít tiền, cô và họ hàng anh vì khoản tiền bồi thường đó mà chủ động nhận lấy chuyện phiền phức như lo hậu sự."

Càng hiểu nhiều, Bùi Dương càng ghét cay ghét đắng gia đình đó, trong lòng nghẹn ứ khó chịu.

Phó Thư Trạc ngồi xuống, lau sạch bụi trên bia mộ, hắn nhìn sâu vào tấm ảnh đen trắng của ba mẹ lần cuối: "Con đã lấy lại được căn nhà rồi, người trong lòng con cũng đã dẫn đến cho ba mẹ xem rồi. Chúng con đi đây."

Hắn vốn không mê tín, nhưng lúc này lại chân thành hy vọng, linh hồn ba mẹ trên trời có thể giúp hắn che chở cho Bùi Dương một lần.

Bảo vệ cậu sống lâu trăm tuổi, bình an hạnh phúc.

Họ lại đến nghĩa trang một lần nữa, Phó Thư Trạc mua một chai rượu, ông lão nhặt rác ngày thường không có sở thích gì, chỉ thích mỗi chiều tối nhấm nháp một ly trước cửa căn nhà nhỏ.

Không biết lần sau quay lại là khi nào, Phó Thư Trạc trả trước một khoản phí chăm coi hai mươi năm.

Nếu Bùi Dương khỏi bệnh, hắn sẽ sớm quay lại để trả lễ.

Khi rời đi, vừa qua giữa trưa, nắng chói chang, Bùi Dương vừa nóng vừa bức bối, trong đầu rối bời.

Lúc thì nghĩ đến ba mẹ đã khuất của Phó Thư Trạc, lúc lại nghĩ đến giấc mơ hoang đường đêm qua, còn có bà Trình đã hoàn toàn mất trí mà họ gặp hôm qua.

Bùi Dương cảm thấy nghẹn trong lòng, đột nhiên buột miệng: "Nếu sau này tôi bị bệnh, chúng ta hãy ly hôn nhé."

Cậu nói rất nghiêm túc, Phó Thư Trạc dừng bước, không trả lời ngay: "Vậy nếu người bệnh là anh thì sao?"

Bùi Dương sững người.

Phó Thư Trạc dường như luôn giữ được thái độ điềm tĩnh, Bùi Dương không thể tưởng tượng ra bộ dạng chật vật khi hắn bị bệnh.

Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy ngạt thở.

"Nhìn anh này, Bùi Dương." Phó Thư Trạc nhìn thẳng vào mắt cậu, "Nếu anh bị bệnh, em cũng muốn ly hôn với anh sao?"

Bùi Dương cảm thấy hoang đường, làm sao có thể chứ? Nhưng khi nhận ra ý của Phó Thư Trạc, cậu lại không thốt nên lời.

Phó Thư Trạc: "Nếu em nghĩ là có, thì anh đồng ý với lời em nói, bệnh thì ly hôn."

"Nếu em thấy không được, vậy tại sao lại bắt anh bỏ rơi em khi em bị bệnh?" Phó Thư Trạc bóp mi tâm, "Bùi Dương, em có thể..."

Phó Thư Trạc vốn định nói đừng ích kỷ như vậy- Song nghĩ lại, chẳng phải Bùi Dương quá quan tâm đến cảm xúc của hắn, sợ hắn khó xử nên mới muốn ly hôn sao?

Vì vậy, lời nói đến miệng, lại biến thành: "Có thể tôn trọng lựa chọn của anh không?"

Bùi Dương giật khóe miệng: "Không giống nhau..."

"Có gì không giống?" Lần đầu tiên Phó Thư Trạc dùng giọng điệu nặng nề như vậy, giống như một lời thề cổ xưa và trang nghiêm, "Em đã thấy đấy, ba mẹ anh đều mất, không người thân thích-"

"Nếu ngay cả em cũng bỏ đi, anh phải sống thế nào?" Nói xong câu cuối cùng, giọng hắn đã nhẹ như đang bay trong không khí.

Hết chương 41

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top