Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Vịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

"Hôm nay anh ấy đột nhiên đến trường tìm tôi. Lúc đó tôi đang khoác vai Quách Phàm đi chơi bóng rổ. Thấy anh ấy, tôi giật mình rụt tay lại, lạnh lùng đẩy Quách Phàm ra xa."

"Tôi sợ anh ấy ghen, nhưng có vẻ anh ấy chẳng để ý, thậm chí còn cười chào Quách Phàm, rồi cùng nhau đi ăn."

"Cái thằng Quách Phàm ngố này chẳng biết quan sát tình hình gì cả, còn nói gì mà tình anh em sắt thép, còn đòi giới thiệu đối tượng cho anh ấy nữa chứ. Đó là bồ của tao đấy!"

"Anh ấy không tỏ ra giận dữ, nhưng tôi thì tức điên lên được."

"Đồ khốn."

"Tại sao anh ấy không bao giờ ghen vậy?"

...

Điện thoại mới chưa gửi đến, Phó Thư Trạc dùng điện thoại của Bùi Dương đăng nhập tài khoản của mình, vừa nấu ăn vừa nghe "Kiêu ngạo"- Bộ truyện đã lâu không mở.

Nghe đến đoạn này, hắn mới nhận ra lý do vì sao Bùi Dương luôn giả vờ thích ca sĩ Biên Dã và luôn muốn hắn ghen.

Trong mắt mèo ngốc, hắn chưa bao giờ ghen.

Nhưng sự thật không phải vậy. Có lẽ do ảnh hưởng từ gia đình, Phó Thư Trạc luôn kìm nén cảm xúc của bản thân.

Nói ra có thể bị cười, nhưng khi mới yêu nhau, đôi khi cái vẻ đáng thương mà Bùi Dương cho rằng là giả vờ không hoàn toàn là giả vờ. Có lúc hắn thực sự yếu đuối, chỉ là giỏi che giấu hơn thôi.

Lúc Phó Thư Trạc hai mươi tuổi, hắn cô độc một mình, phía trước là sương mù, phía sau là vực thẳm. Hắn không nơi nương tựa, trong muôn vàn ánh đèn không có lấy một ngọn thuộc về mình.

Ở bên Bùi Dương là theo tiếng gọi của trái tim, nhưng thực tế hắn hoàn toàn không biết họ có thể đi được bao xa.

Lúc đó hôn nhân đồng tính chưa hợp pháp, ba mẹ Bùi Dương cực lực phản đối, còn hắn cũng không thể đảm bảo sẽ mang lại tương lai tốt đẹp hơn cho Bùi Dương.

Hắn sợ kéo Bùi Dương xuống vũng bùn, nên dù đôi khi bộc phát tính chiếm hữu, hắn vẫn cố kiềm chế. Hắn không muốn Bùi Dương cảm thấy bất an, cũng không muốn một ngày nào đó Bùi Dương muốn chia tay lại cảm thấy áp lực.

Còn về việc khoác vai bạn bè như trong "Kiêu ngạo" miêu tả, hắn đúng là không ghen.

Một là vì tin tưởng Bùi Dương, hai là trong mắt Phó Thư Trạc, yêu đương không có nghĩa là phải cắt đứt mọi mối quan hệ xã giao của đối phương, tiếp xúc bình thường với bạn bè chẳng có vấn đề gì lớn.

Nhưng trớ trêu thay, khi Phó Thư Trạc ghen thật, hắn lại không nói ra, đặc biệt là trong những năm tháng mông lung không thể xác định tương lai ấy.

Chính vì vậy mà khiến mèo ngốc lo lắng không yên.

Phó Thư Trạc chợt nhận ra, có lẽ trong một thời gian dài, Bùi Dương luôn cảm thấy hắn không yêu cậu nhiều như vậy.

Cũng vì lẽ đó năm thứ mười bên nhau, cậu mới nói với hắn bằng thái độ như thể không quan tâm: "Nếu anh chán rồi, chúng ta chia tay. Nếu anh chưa chán, chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Nhưng khi chụp ảnh làm giấy đăng ký kết hôn, tay Bùi Dương run rẩy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

...

Âm thanh trong tai nghe bỗng im bặt. Phó Thư Trạc không biết từ lúc nào Bùi Dương đã đến gần, tháo tai nghe của hắn ra, lầm bầm: "Nghe gì mà chăm chú thế?"

Thấy Bùi Dương sắp đưa tai nghe lên nghe, Phó Thư Trạc theo phản xạ giơ tay lên, rồi giả vờ bình tĩnh: "Nghe bản ghi âm cũ của chúng ta."

Bùi Dương khựng lại: "Bản ghi âm gì?"

Phó Thư Trạc cong môi: "Còn có thể là bản ghi âm gì nữa."

"Đệt..." Bùi Dương như bị điện giật, vội vàng ném tai nghe lại cho hắn, tỏ vẻ vô cùng ghê tởm, "Sếp Phó, mới sáng sớm mà anh hăng hái ghê nhỉ."

Phó Thư Trạc điềm tĩnh cất tai nghe đi, ý tứ sâu xa: "Biết làm sao được, gần nước không được uống, đành phải trông mơ giải khát."

Bùi Dương cười khẩy: "Khát vậy thì anh ra ngoài tìm vịt đi."

Phó Thư Trạc: "Em chắc chứ?"

Bùi Dương cười lạnh: "Trước đó hãy ly hôn, sau đó chia tài sản."

Phó Thư Trạc bật cười. Nếu hắn nhớ không nhầm, trong ghi chú điện thoại của Bùi Dương rõ ràng có ghi "Trong vòng hai năm phải ly hôn với anh ấy, có công ty nên chia tài sản rắc rối lắm, đừng cần gì cả".

Kết quả là cậu nhóc tham tiền này mất trí nhớ rồi thì nói không giữ lời, thấy cũng như không thấy.

Phó Thư Trạc: "Hôm qua chúng ta đã nói sao? Còn nhắc đến ly hôn nữa thì..."

Bùi Dương rùng mình, vội phản biện: "Rõ ràng là anh đòi ra ngoài tìm vịt mà!"

Phó Thư Trạc suýt bật cười: "Không phải em gợi ý trước sao?"

Bùi Dương yếu thế: "Bộ tôi nói thế anh đi tìm thật à!?"

"Anh đã đi tìm đâu?" Phó Thư Trạc vỗ một cái lên đầu cậu, "Được, đã vậy thì anh phải làm thật cho xứng với cái tội danh này."

Trước khi đi còn không quên dặn dò: "Trông chừng nồi giúp anh, sôi thì tắt bếp."

Bùi Dương ngớ người nhìn bóng lưng Phó Thư Trạc một đi không ngoảnh lại, hình như hắn giận rồi.

Con mèo nọ lập tức hoảng loạn, không lẽ đi tìm vịt thật?

Mấy chỗ ở huyện này có sạch sẽ không, có bị bệnh không, khoan đã, sao Phó Thư Trạc biết ở đâu có chỗ như thế, bao nhiêu năm rồi hắn đâu có về đây, chẳng lẽ hồi nhỏ đã... À cũng có thể là Tô Chi Hành nói cho hắn biết, nhưng vợ Tô Chi Hành không phải là con gái sao, chẳng lẽ tên kia lừa hôn?

Úi.

Bùi Dương kéo lại dòng suy nghĩ lan man, nếu đi tìm vịt thật thì làm sao ly hôn đây, bây giờ tìm luật sư tư vấn ly hôn còn kịp không...

Càng nghĩ, Bùi Dương càng đỏ mắt. Khốn nạn, nói gì mà yêu sâu đậm, không có cậu... không có nguyên chủ sống không nổi, toàn là giả dối.

Cậu đứng ngây người tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới sực tỉnh, vội vã đuổi theo: "Phó Thư Trạc!"

Phó Thư Trạc vừa bước ra khỏi nhà hàng xóm, nhíu mày, tay giơ cao, xách một con vịt đang vùng vẫy dữ dội.

"Em đứng xa ra, con vịt này cắn người đấy."

"..."

Sếp Phó đúng là đàn ông, bảo tìm vịt là thật sự đi tìm vịt.

Bùi Dương như trút được gánh nặng, song vẫn cứng miệng: "Ai bảo anh đi tìm vịt, đáng đời."

"Được, anh đáng đời." Phó Thư Trạc bất lực, "Em có ăn không?"

Bùi Dương đáp ngay: "Ăn."

Thịt vịt rất ngon, vịt nấu bia, ức vịt cay tươi, cổ vịt chân vịt cánh vịt kho...

"Cạc... cạc cạc..."

Con vịt bị chủ bán với giá hai trăm tệ kêu quang quác, còn liên tục mổ vào người Phó Thư Trạc.

Đến gần mới thấy Phó Thư Trạc thực sự bị cắn, tay có một vết thương, Bùi Dương tức thì hoảng hốt: "Có cần tiêm phòng dại không?"

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Nó là vịt, không phải chó."

"À... Tôi không ăn thịt chó, anh sẽ không bị chó cắn đâu."

Phó Thư Trạc cười đến mức cong cả lưng, sao mèo ngốc nhà hắn lại có thể đáng yêu đến thế?

"Đi thôi, về nhà làm vịt."

"Được." Bùi Dương ngoan ngoãn đi bên cạnh.

"Cạc cạc cạc-"

Phó Thư Trạc phớt lờ tiếng kêu ầm ĩ của con vịt: "Sao em lại đuổi theo?"

Bùi Dương: "Tôi tưởng..."

"Không tin tưởng anh đến thế sao?" Phó Thư Trạc giả vờ thất vọng, "Không yêu anh thì thôi, còn không tin tưởng anh nữa."

Bùi Dương mím môi: "Không phải."

"Không phải gì?" Phó Thư Trạc quay đầu lại, "Không phải là không tin tưởng anh, hay là không phải không yêu anh?"

Bùi Dương quay mặt đi, nghe thấy tiếng động từ nhà bếp bèn vội vàng chạy đi: "Tôi quên tắt bếp rồi!"

Phó Thư Trạc vội buông con vịt ra, kéo Bùi Dương lại: "Đứng đây đợi đi."

Hắn đã tính toán thời gian, chỉ ngắn như vậy chắc không sao đâu. Lúc vào xem thì quả nhiên nồi sôi sùng sục, nước canh tràn ra ngoài, chỉ cần tắt bếp là được.

Bên ngoài, Bùi Dương đột nhiên hoảng sợ hét lên: "Phó Thư Trạc!!"

Phó Thư Trạc thò đầu ra nhìn, con vịt được thả ra lúc này vô cùng ngông cuồng, như muốn trả thù, khiến Bùi Dương phải nhảy tới nhảy lui.

Bùi Dương gấp gáp lao vào lòng Phó Thư Trạc: "Đồ khốn! Con vịt này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!"

Phó Thư Trạc ôm lấy eo cậu, giơ cao cây gậy đã làm cho Bùi Dương tối qua, con vịt đuổi theo lập tức khựng lại, quay đầu bỏ chạy, chui vào căn nhà kho tối om.

Phó Thư Trạc đóng cửa lại: "Chiều nay giết thịt, không thì nó sẽ đi ngoài lung tung."

Bùi Dương vẫn chưa hết hoảng: "'Đi ngoài lung tung' là sao?"

Phó Thư Trạc: "Em nghĩ là gì?"

"..." Bùi Dương hít hít mũi, "Anh có bệnh à, chúng ta còn chưa ăn cơm, sao lại nói về chủ đề mắc ói thế?"

Phó Thư Trạc thuận theo: "Anh sai rồi."

Bùi Dương bực bội đi vào bếp, bắt đầu vớt mì.

Sáng nay họ dậy quá muộn, không kịp ra chợ mua đồ, chỉ nấu mì qua loa-

Phó Thư Trạc: "Đừng giận nữa."

Bùi Dương đưa chén mì đầu tiên cho hắn: "Anh biết xử lý vịt không?"

"...Không biết." Phó Thư Trạc thực sự không biết, mặc dù cả hai đều nấu ăn, nhưng gia cầm họ mua đều đã được xử lý sạch sẽ. Bản thân Bùi Dương lớn lên ở thành phố từ nhỏ, đây là lần đầu tiên tận mắt thấy một con vịt còn sống, lông chưa được nhổ.

Bùi Dương nhăn mũi: "Vậy anh xách con vịt sống về làm gì?"

Phó Thư Trạc: "Còn không phải vì sợ về muộn, mèo ngốc nào đó tưởng anh thật sự đi tìm vịt rồi khóc hu hu sao?"

Bùi Dương: "..."

Cậu quay mặt đi để che giấu, không biết khóe mắt mình còn đỏ không.

Cậu nói: "Nhổ lông vịt chắc chắn sẽ chữa khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

Con vịt trong nhà kho bên cạnh: Cảm ơn!

Phó Thư Trạc bật cười: "Chiều nay chúng ta đi trung tâm thương mại một chuyến, tiện thể nhờ bác hàng xóm giúp chúng ta giết vịt."

Bùi Dương ậm ừ một tiếng rồi mới hỏi: "Đi trung tâm thương mại làm gì?"

"Mua giày."

Họ chỉ mang theo bốn đôi giày, hôm qua lại bị ướt hai đôi do mưa, sáng nay vừa mới nhờ người đem đi giặt khô, phải ba bốn ngày mới gửi về được.

Ít nhất phải mua thêm mỗi người một đôi để thay.

Khi ra khỏi nhà, trời lại bắt đầu mưa nhỏ, họ cùng che một chiếc ô đi về phía khu nội thành mới, cũng không mất nhiều thời gian.

Cảm giác dạo bước dưới mưa rất lãng mạn, đặc biệt là khi cùng che một chiếc ô- Nếu như Bùi Dương không cố tình dẫm nước.

Phó Thư Trạc bình tĩnh nói: "Mèo con à- Chỉ có hồi cấp ba chúng ta mới làm mấy trò ngốc nghếch thế này thôi."

Quên mất vì lý do gì, họ buộc phải dùng chung một chiếc ô, lúc đó mối quan hệ giữa hai người còn chưa thân thiết lắm.

Bùi Dương cố gắng dẫm nước để làm Phó Thư Trạc chật vật, kết quả là sau khi Phó Thư Trạc nổi lòng hiếu thắng, cậu cũng không dễ chịu gì, cả hai đều bị phạt đứng hai tiết.

Không phải nói quá, tất cả những lần Bùi Dương bị phạt đứng đều có liên quan đến Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc cũng vậy, hắn từng là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô, chẳng phải lo lắng gì, nhưng sau khi làm bạn cùng bàn với Bùi Dương thì cứ trung bình ba ngày sẽ bị gọi lên văn phòng một lần.

Vì vậy cũng không lạ gì khi suốt hai năm, thầy cô và bạn bè xung quanh đều nghĩ họ như nước với lửa, không đội trời chung.

Bùi Dương vô tội nói: "Tôi không cố ý đâu, về nhà tôi sẽ giặt cho anh."

Phó Thư Trạc khẽ cười, rồi đột nhiên giậm mạnh chân- Nước đọng trên mặt đất bắn tung tóe lên ống quần Bùi Dương.

Bùi Dương: "...Anh trẻ con quá."

Phó Thư Trạc: "Huề nhau rồi, quần áo anh giặt."

Bùi Dương nheo mắt, đã phải giặt rồi thì sao không dẫm thêm vài cái nữa-

Chẳng mấy chốc, ống quần Phó Thư Trạc đã ướt sũng, Bùi Dương giơ tay che mưa rồi chạy thẳng, không cho Phó Thư Trạc cơ hội trả đũa.

"Bùi Dương!"

Bùi Dương chạy không ngoái đầu lại.

Phó Thư Trạc đuổi theo, liếc mắt thấy một cửa hàng tạp hóa bên cạnh, đột nhiên nảy ra một kế.

Ba phút sau, Bùi Dương bị đuổi kịp co rúm người dựa vào tường: "Tôi sai rồi."

Phó Thư Trạc: "Sai ở đâu?"

Bùi Dương: "Không nên khiêu khích anh."

Phó Thư Trạc: "Sai rồi."

Bùi Dương nghi hoặc ngẩng đầu: "?"

Phó Thư Trạc giơ một sợi dây vải thô vừa mua lên, cong môi cười: "Sai ở chỗ em không nên chạy trốn anh, trước đây đã nói sao? Muốn chạy thì trói lại."

Bùi Dương: "..."

Cứu, đây là lời biến thái gì vậy?!

Phó Thư Trạc cột một đầu dây vào cổ tay Bùi Dương, đầu còn lại nắm lấy, Bùi Dương không chịu: "Anh đang dắt chó à?!"

Phó Thư Trạc cười: "Còn có người tự chửi mình à? Nhưng cùng lắm anh chỉ dắt mèo thôi."

Bùi Dương cực kỳ khó chịu, giật lấy sợi dây, buộc đầu còn lại vào cổ tay Phó Thư Trạc, vỗ vỗ tay nói: "Thế này mới công bằng."

Thực ra Bùi Dương muốn buộc vào cổ, nhưng như vậy thì đúng là dắt chó thật, cậu có gan làm nhưng không dám.

Đang đùa giỡn, phía trước có một người quen vội vã đi tới, là Trình Thực.

Anh ta còn chưa phát hiện ra sợi dây: "Hai cậu cũng đến mua đồ à?"

Phó Thư Trạc gật đầu: "Anh cũng vậy?"

Trình Thực giơ túi đồ trong tay lên, bất lực: "Mẹ tôi cứ đòi mua giày thêu, bảo ba tôi chỉ thích bà ấy mang giày thêu rồi kết hợp với sườn xám, cứ làm ầm lên, tôi đành phải đi mua."

Ánh mắt Phó Thư Trạc thoáng động: "Tỉnh táo rồi ạ?"

Trình Thực lắc đầu: "Chính vì không tỉnh táo nên mới làm ầm lên, từ khi bệnh đến giờ hầu như chẳng có lúc nào tỉnh táo cả."

Lòng Phó Thư Trạc hơi xao động, hắn không biết hiện giờ Bùi Dương có được tính là tỉnh táo không.

Tư duy logic đều rõ ràng, nhưng ký ức lại rối loạn, còn có chút đãng trí không rõ ràng lắm.

Nói là triệu chứng giai đoạn đầu cũng có thể hiểu được, nhưng thông thường, giai đoạn đầu sẽ không xuất hiện rối loạn ký ức rõ ràng như vậy, đồng thời tồn tại song song với sự tỉnh táo, rất mâu thuẫn.

Giống như bác sĩ Thang nói, nếu không nói ra, người ngoài hoàn toàn không thể nhận ra Bùi Dương là bệnh nhân Alzheimer.

... Cũng không phải hoàn toàn không nhận ra, sau khi ký ức rối loạn, cậu hoàn toàn không giống người ba mươi tư tuổi, ngốc nghếch đến mức quá đáng.

Cuối cùng Trình Thực cũng phát hiện ra sợi dây giữa tay họ, ngạc nhiên hỏi: "Hai cậu đang làm gì vậy?"

Bùi Dương ho khan một tiếng, nhanh chóng nói: "Anh ấy cứ bỏ tôi lại chạy lung tung, nên buộc sợi dây để giữ lại."

Trình Thực cười: "Sao cậu không buộc thẳng vào cổ luôn đi?"

Bùi Dương vô tội giơ tay, cậu cũng muốn vậy mà."

Phó Thư Trạc liếc nhìn cậu, rồi nói với Trình Thực: "Vậy chúng tôi đi trước nhé, chúng tôi đi xem giày một chút."

"Được rồi, tôi cũng phải đi đây, vợ tôi một mình không xoay sở xuể-" Trình Thực vừa dứt lời, điện thoại đã đổ chuông, "Alo?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của một người phụ nữ: "Anh mau về đi! Mẹ mất tích rồi!"

Hết chương 45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top