Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bôi thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương theo bản năng muốn tiến lại gần hơn, nhưng bị cảnh sát giao thông đưa tay ngăn lại: "Cậu làm gì vậy? Xin xuất trình giấy tờ tùy thân!"

Cuối cùng Bùi Dương cũng nhìn thấy rõ mặt người nọ... bây giờ không còn giống nữa.

Không giống chút nào.

Mẹ cậu có khuôn mặt hơi tròn, dưới cằm có nốt ruồi duyên, mắt to mày rậm, nhưng người phụ nữ trước mặt lại có gò má cao, mắt một mí.

"Xin lỗi,..." Bùi Dương ngơ ngác, "Mẹ cháu đã qua đời... bóng lưng của dì rất giống bà."

Dù vẫn còn sợ hãi, nhưng vẻ ngoài của Bùi Dương khiến người phụ nữ trung niên bớt cảnh giác hơn nhiều.

Chàng trai trước mặt ăn mặc gọn gàng, gương mặt thanh tú, khí chất cũng rất tốt, không giống người có ý đồ xấu.

Người phụ nữ trung niên thở phào nhẹ nhõm: "Nhóc quỷ!"

Bùi Dương cúi đầu, nói lời xin lỗi.

Người phụ nữ vốn định bước đi, nghe vậy thì dừng lại, do dự xoay người, ôm Bùi Dương: "Hãy nén bi thương, mẹ cháu chắc chắn mong cháu sống tốt."

Bùi Dương cay cay mũi, suýt nữa rơi nước mắt.

Đã lâu rồi cậu không gặp mẹ, ấn tượng gần đây đều đến từ những bức ảnh.

Nhưng đến thế giới này rồi, sau này ngay cả cơ hội đến mộ thắp hương cũng không có.

Không biết bà lão có giận cậu không, có chịu tha thứ cho đứa con bất hiếu này không.

...

Trong lúc xếp hàng, Phó Thư Trạc vẫn luôn chú ý đến Bùi Dương, thấy cậu ngoan ngoãn ngồi xổm bên ngoài cửa sổ đếm kiến, không khỏi bật cười.

Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con đáng yêu đến vậy.

Nhưng chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi gọi món và thanh toán, Bùi Dương đã biến mất khỏi tầm mắt hắn, Phó Thư Trạc chưa kịp lấy bánh đã vội vàng đuổi theo.

Khi hắn tìm được Bùi Dương thì cậu đang ngồi xổm bên đường, bị một chú cảnh sát giao thông lớn tuổi dạy dỗ.

Hắn vừa định bước tới thì tiếng còi báo động vượt đèn đỏ vang lên.

Cảnh sát giao thông đối diện và Bùi Dương đồng thời ngẩng đầu lên: "Này, này! Đèn đỏ đấy! Cậu làm gì vậy?"

Phó Thư Trạc bất lực đợi một phút, mới đến trước mặt Bùi Dương.

Cảnh sát cau mày: "Cậu là gì của cậu ta?"

Phó Thư Trạc cười xin lỗi: "Cháu là bạn đời của em ấy."

Cảnh sát sững sờ, sau đó nói: "Lần sau hai người chú ý nhé, tuy là có lý do, nhưng đi theo người ta cả một đoạn đường như vậy ai mà không sợ? Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở đồn cảnh sát."

Ánh mắt Phó Thư Trạc khẽ động, hắn quỳ một gối xuống: "Em nhìn thấy ai?"

Bùi Dương nói một câu không liên quan: "Có rất nhiều kiến."

Phó Thư Trạc kiên nhẫn hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"

Bùi Dương lẩm bẩm: "Ngày mai trời mưa, anh đi làm nhớ mang dù."

Phó Thư Trạc khựng lại: "Ừ. Đã mua bánh ngọt rồi, em còn muốn ăn không?"

Bùi Dương ngẩng đầu lên: "Muốn."

Phó Thư Trạc: "Vậy đứng dậy đi."

Bùi Dương nhỏ giọng nói: "Chân tê."

Phó Thư Trạc bất lực, đỡ lấy nách Bùi Dương rồi nửa bế cậu dậy: "Đi vài bước thử đi, từ từ sẽ hết tê."

Bùi Dương vịn vào cánh tay hắn giậm chân, hai chân tê như bị điện giật.

Cảnh sát giao thông thấy vậy, lắc đầu nói với Phó Thư Trạc: "Vừa mất người thân, đau khổ là chuyện bình thường, năm bố tôi mất tôi cũng vậy, trên đường nhìn thấy một bóng lưng hơi giống là lại nghĩ là ông, không thể chấp nhận sự thật ông đã qua đời."

Bùi Dương cứng đờ... Sao tự dưng nói nhiều thế, nói nữa thì chuyện cậu mất trí nhớ sẽ bị lộ mất.

Hơn nữa mẹ của nguyên chủ đâu có mất!

Phó Thư Trạc liếc nhìn cậu, gật đầu với cảnh sát: "Đúng thế."

Cảnh sát: "Cho nên bạn đời như cậu cũng phải quan tâm, chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, để cậu ấy sớm vượt qua nỗi đau."

Bùi Dương cứng đờ như khúc gỗ, chỉ muốn mọc cánh bay khỏi đây.

Phó Thư Trạc đáp: "Chú nói đúng, là cháu sơ suất."

Đợi đèn xanh, hắn nắm tay Bùi Dương đi về phía công ty.

Có lẽ vì chột dạ, Bùi Dương không quan tâm đến việc giữ khoảng cách nữa, chỉ mong Phó Thư Trạc ngốc nghếch một chút, đừng phát hiện ra điều gì không ổn.

Phó Thư Trạc trầm ngâm hồi lâu, đợi đến ngã tư tiếp theo dừng lại chờ đèn xanh mới hỏi: "Có phải em nhớ ra gì không?"

Bùi Dương lắp bắp nói dối: "Tôi ngủ trong phòng mơ thấy... mơ thấy mẹ, vừa nãy nhìn nhầm bóng lưng người khác thành mẹ."

Phó Thư Trạc đau lòng nắm chặt tay Bùi Dương, hắn biết cái chết của mẹ Bùi là khúc mắt của cậu, ngay cả khi mất trí nhớ cũng không thể buông bỏ.

Nhưng sự im lặng của hắn trong mắt Bùi Dương lại trở nên khó hiểu, Bùi Dương lại càng giấu đầu hở đuôi: "Anh có thể đưa tôi về nhà thăm mẹ không? Tôi không nhớ rõ hình dáng của bà..."

Phó Thư Trạc: "..."

Hình như có gì đó không đúng.

Nếu muốn thăm mẹ Bùi, hình như chỉ có thể đến nghĩa trang, về nhà xem di ảnh à?

Bùi Dương tiếp tục giải thích cho mình: "Tôi nằm mơ thấy mẹ qua đời... hơi lo lắng, có thể về xem một chút không?"

Trong "Kiêu ngạo", mẹ của nguyên chủ không hề qua đời, lời nói của cảnh sát giao thông coi như đã tiết lộ sự bất thường của cậu, nhưng chỉ có thể giải thích bằng việc nằm mơ.

Chắc là không có vấn đề gì đâu, người bình thường không thể đột nhiên nghĩ đến chuyện hoán đổi linh hồn được.

"..." Lần này Phó Thư Trạc hoàn toàn im lặng.

Hắn nắm chặt tay Bùi Dương, hồi lâu mới nói với vẻ mặt phức tạp: "Đợi một thời gian nữa đi, mẹ đang đi du lịch."

Bùi Dương ngốc nghếch ồ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thư Trạc hẳn là không nghi ngờ gì.

Thật ra việc muốn gặp mẹ Bùi cũng có chút tâm tư riêng của cậu.

Quý khứ của cậu và nguyên chủ quá giống nhau, nhưng mối quan hệ với gia đình lại hoàn toàn khác biệt.

Đã lâu rồi cậu không cảm nhận được bầu không khí hòa thuận giữa ba mẹ và con cái, cậu muốn gặp mẹ của nguyên chủ, coi như là gặp lại mẹ của mình một lần nữa.

Bùi Dương đang mải mê suy nghĩ, không hề biết trong lòng Phó Thư Trạc đã nhấc lên sóng gió.

Mẹ Bùi đã qua đời hơn một năm rồi... vậy mà Bùi Dương lại nghĩ bà còn sống.

Chẳng lẽ vừa mất trí nhớ vừa rối loạn trí loạn?

Rối loạn trí nhớ là một trong những dấu hiệu của bệnh tình trở nặng.

Theo kết quả kiểm tra trước đó, bác sĩ nói bệnh của Bùi Dương không tiến triển nhanh, nếu uống thuốc đều đặn, cộng thêm việc giữ tinh thần tốt, thì có khả năng kiểm soát được.

Nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi đã khiến Phó Thư Trạc hoàn toàn trĩu lòng.

Hai người lấy bánh xong thì quay lại công ty.

Phó Thư Trạc nhìn xung quanh, không thấy người đàn ông giống Bùi Dương mà lễ tân nói.

Người này rất có thể là ba của Bùi Dương, Phó Thư Trạc đã gặp vài lần, hai ba con quả thật rất giống nhau.

Không biết ông đến đây để làm gì, rõ ràng có thể nhờ lễ tân chuyển lời để liên lạc với công ty họ, vậy mà cứ quanh quẩn ở tầng một.

"Ting—"

Thang máy dừng ở tầng hai mươi ba, lễ tân đứng dậy: "Chủ tịch Phó, phó Chủ tịch Bùi."

Phó Thư Trạc gật đầu đáp lại, nhìn sang Bùi Dương đang bị hắn kéo tay vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Đi qua văn phòng nhân viên, mọi người đã lâu không thấy hai sếp nắm tay nhau trong công ty, ai nấy đều mỉm cười.

Sau khi các sếp vào văn phòng, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao: "Ai nói rằng sếp Phó và sếp Bùi sắp ly hôn? Bị vả mặt rồi chứ?"

"Ôi, nhưng trước đó cũng lạ lắm!" Nhóm chuyên buôn chuyện tụ lại một chỗ, "Sếp Bùi đột nhiên từ chức phó tổng giám đốc, lại còn biến mất lâu như vậy, mọi người nghĩ sếp Phó muốn đá anh ấy ra khỏi công ty cũng không phải rất bình thường à?"

"Vượt qua giai đoạn bảy năm ngứa ngáy là ổn thôi, bây giờ chẳng phải lại rất mặn nồng sao?"

Một đồng nghiệp nam phân tích một cách lý trí: "Hơn nữa, hai người này muốn ly hôn đâu có dễ dàng như vậy, lợi ích liên quan quá nhiều, tài sản chia thế nào? Cổ phần chia thế nào?"

"Lúc đó truyền thông lại thổi phồng lên, ảnh hưởng đến công ty rất lớn."

"Tôi thấy các người nghĩ quá phức tạp rồi." Julie cười hà hà, "Cp lãnh đạo này tôi có thể gặm tới già, quá ngọt."

"Tôi nói trước ở đây nhé! Ngày nào sếp Phó và sếp Bùi chưa ly hôn, ngày đó tôi chưa nghỉ việc!"

Tần Nam Sam đi ngang qua ho khan hai tiếng, giọng điệu nghiêm túc: "Không có việc gì làm à?"

Nhóm buôn chuyện lập tức giải tán, vô cùng nghiêm túc trở về chỗ ngồi của mình.

Tần Nam Sam đang định đi báo cáo tiến độ dự án cho Phó Thư Trạc, xuyên qua khung cửa sổ chưa đóng kín, cô nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp.

Bùi Dương ngồi trên sofa, Phó Thư Trạc quỳ một gối xuống trước mặt cậu, nắm tay cậu bôi thuốc.

Tần Nam Sam dừng chân ở cửa, trong lòng lại cảm thấy xót xa.

Tình cảm của hai người tốt như vậy, còn trẻ như vậy, bệnh tật lại cứ tìm đến.

"Rất đau sao?"

Bùi Dương nhìn vẻ mặt nặng nề của Phó Thư Trạc, do dự trả lời: "Cũng ổn?"

Phó Thư Trạc suýt chút nữa bật cười.

Con mèo ngốc này nắm mấy viên sỏi vụn trong lòng bàn tay suốt cả đoạn đường, máu me đầm đìa mà không phát hiện ra, mãi đến khi về văn phòng chuẩn bị ăn bánh mới thấy đau.

Phó Thư Trạc dùng nước muối sinh lý cẩn thận làm sạch vết thương, vết thương không sâu, nhưng lòng bàn tay nhiều chỗ bị trầy xước.

"Đau thì nói, anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Ồ." Bộ não kỳ quái của Bùi Dương suýt chút nữa bị lệch.

Bạn đời khốn nạn nhà cậu cũng thường xuyên nói câu này, nhưng mỗi lần đều nói trên giường, nói nhưng không giữ lời.

Bùi Dương đã bị lừa nhiều lần, cậu vừa nói đau, tên khốn đó càng hưng phấn hơn.

Phó Thư Trạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt u oán của Bùi Dương: "... Sao vậy?"

Bùi Dương quay mặt đi: "Không có gì."

Cậu sẽ không thừa nhận khi nhìn thấy Phó Thư Trạc kiên nhẫn đối xử với nguyên chủ như vậy, cậu hơi nhớ bạn đời đâu.

Nếu không gặp lại, có khi cậu sẽ chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt người kia nữa.

Bỗng nhiên, đầu óc Bùi Dương trống rỗng... Hình như cậu thực sự không nhớ nổi.

Giọng Phó Thư Trạc kéo cậu ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ: "Ăn ít bánh thôi, lát nữa ăn trưa."

Bùi Dương nhất thời quên mất mình vừa nghĩ gì, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

"..."

Bỗng nhiên nghe lời như vậy, Phó Thư Trạc có chút không quen.

Bùi Dương rất thích ăn, nhưng lại có một cái dạ dày yếu ớt.

Không thể ăn đồ quá lạnh hay đồ linh tinh, không thể vừa ăn bánh ngọt vừa ăn bữa chính quá nhiều dầu mỡ, không thể vừa ăn gà rán vừa uống Coca.

Chỉ cần ăn uống không điều độ, chắc chắn sẽ bị tiêu chảy, Phó Thư Trạc chỉ có thể quản lý cậu.

Việc quản lý này đã kéo dài hơn mười năm, từ thời cấp ba đến bây giờ, còn ba năm nữa là tròn hai mươi năm.

Người khác đều cho rằng bảy năm hôn nhân mới là thời kỳ "ngứa ngáy", song, với Phó Thư Trạc và Bùi Dương thì kết hôn hay không cũng chỉ khác nhau ở tờ giấy đăng ký.

Nếu thực sự tính toán kỹ, họ đã trải qua một nửa của lần "ngứa ngáy" thứ ba rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Bùi Dương kéo hắn ra khỏi dòng hồi tưởng: "Vậy tôi có thể uống thêm một ly nước trái cây nữa không?"

"...Không." Phó Thư Trạc tàn nhẫn từ chối.

Nghe lời cái rắm, chỉ là sau khi mất trí nhớ không còn to gan như trước nữa thôi.

Phó Thư Trạc bắt đầu tính sổ, sâu xa nói: "Hôm nay chạy lung tung miễn cưỡng tha cho em một lần, nếu có lần sau—"

Bùi Dương bị nụ cười của hắn làm nổi da gà, vô thức dịch mông ra sau.

Cậu lẩm bẩm: "Biến thái."

Phó Thư Trạc mỉm cười: "Em nói gì? Nói to lên một chút."

Bùi Dương nghẹn lời, cao giọng: "Tôi nói tôi biết sai rồi! Sẽ không chạy lung tung nữa."

Vẫn nên tìm cách ly hôn thôi.

Không chừng ban đầu nguyên chủ bị Phó Thư Trạc uy hiếp ép buộc ở bên nhau, có khi ly hôn là giúp cậu ấy nữa đó chứ.

Hết chương 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top