Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

71. Phiên ngoại 01

Thông thường, các câu chuyện cổ tích thường kết thúc như mơ: hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Nhưng mà, mặc kệ là hoàng tử hay công chúa, bao giờ lúc bắt đầu cũng thật bi thảm.

Trên đường từ sân bay về nội thành, Kim Gia Ân lái xe, Trương Hiền Thư ngồi bên cạnh, đang nói điện thoại.

"Chị hai, em đang trên đường về nhà... Tối nay gặp, dạ, tạm biệt..."

Gương mặt Gia Ân bị kính mát che hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi cao thẳng tắp và vành môi. Cô nghiêng đầu nhìn thấy cô ba không được vui cho lắm, mỉm cười mở miệng,

"Chị em tối nay sẽ về nhà hả?"

"Um."

"Hữu Trân đâu?"

"Không biết."

Trương Hiền Thư giọng nói hơi hung dữ, cũng không được bình tĩnh. Gia Ân cười cười,

"Làm sao vậy? Hữu Trân với chị em cãi nhau?"

"Không có, nhưng mà... Phong vân gợn sóng."

Hiền Thư bĩu môi, quay đầu lại, bối rối nhìn Gia Ân. Kết quả đối diện với hình ảnh của mình phản chiếu trên 2 tròng kính mát kia, rất không thoải mái đưa tay lấy cặp kính mát xuống.

"Sao lại vậy? Không phải đang tốt đẹp sao?"

"Một số quan điểm có mâu thuẫn." Cô ba lấy kính mát đeo lên mặt mình, nhìn kính chiếu hậu vén vén tóc.

"Ví dụ?"

"Ví dụ như Hữu Trân muốn kết hôn, mà chị hai muốn có con."

"Ách —— "

Đây quả thật là tin tức rất có tính kích thích, chân nhấn ga của Gia Ân run lên, thiếu chút nữa đụng phải chiếc xe tải cỡ trung ở đằng trước. Nhanh chóng thả tốc độ, lúc này mới quay đầu lại hỏi,

"2 sự việc này —— cũng không có cái gì mâu thuẫn hả?"

"Thật sự thì 2 sự kiện này không có gì mâu thuẫn, mâu thuẩn ở chỗ: chị hai không muốn kết hôn, mà Hữu Trân không muốn đứa nhỏ!"

"Ách ——" Kim Gia Ân lại một lần nghẹn lời, bắt chước Hiền Thư bĩu môi, "Vậy đúng là có vấn đề..."

"Quả thật —— em cảm thấy được đó chỉ là bề nổi mà thôi." Vẻ mặt cô ba như có điều suy nghĩ, Gia Ân tò mò, hỏi dò:

"Vậy thực chất là cái gì?"

"An Hữu Trân tên nổi loạn này muốn mở đường chuồn!!"

Trương Hiền Thư đột nhiên thay đổi vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người, Gia Ân trong lòng khẩn trương. Không thể giúp đỡ, mà cũng không biết giúp chỗ nào, người bạn kia muốn mở đường chuồn, cả người một phen đổ đầy mồ hôi.

Sắc mặt Trương Nguyên Ánh ủ dột đang thị sát 1 công ty con trực thuộc 1 công ty bách hoá, tên giám đốc bên cạnh lo lắng sợ hãi, cô thư ký cẩn thận, vệ sỹ thì lạnh lùng nghiêm túc, và An Hữu Trân rất không kiên nhẫn.

Gần đây quan hệ của hai người tương đối khẩn trương. Sau khi thính lực phục hồi, An Hữu Trân không có trở về đội Hình cảnh đội, điểm này làm cho Trương Nguyên Ánh tương đối vui. Nhưng mà, cô ấy lại nghĩ ra chiêu trò mới.

Trong thời gian bị điếc, Hữu Trân thường xuyên lên mạng và quen 1 cô gái tên là Gloria Latino người Tây Ban Nha. Cô gái này ở nam Úc xây dựng 1 trung tâm nghiên cứu động vật, cố gắng thực hiện việc bảo vệ động vật hoang dã. Thường xuyên đi đến rừng rặm ở Châu Phi hay Nam Mĩ, đuổi theo nhóm động vật thiên nhiên này. Việc này làm cho An Hữu Trân hâm mộ đến lóe con mắt, lúc đầu vốn tiếng Anh không nhiều, gặp chút khó khăn để trao đổi với Gloria, nhưng chỉ trong 1 thời gian ngắn, rõ ràng bây giờ đã có thể nói được tiếng Tây Ban Nha.

Trương Nguyên Ánh đối với việc này vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Hiển nhiên, cô không nghĩ giữa họ có bất cứ tình cảm gì. Nhưng mà, gần đây An Hữu Trân luôn mập mờ hàm ý muốn đi nam Úc làm việc với Gloria, điều này hiển nhiên bị Trương Nguyên Ánh phản đối. Phải biết rằng, lấy thời gian để nghiên cứu vòng tuần hoàn sinh lý của động vật làm thời gian làm việc là lâu cỡ nào, chẳng khác nào bắt con cừu An Hữu Trân, ít nhất 1 năm rưỡi cũng không thả ra.

Mà An Hữu Trân dường như cũng biết ý niệm trong đầu không thế nào thành hiện thực, cho nên cô tìm cách nói cho dù không cho phép cũng đi. Vì vậy mà cô hai vô cùng không thoải mái, rất nhiều ngày liên tục đều nghiêm mặt, lạnh lùng đối xử với cô. Hôm nay, Hữu Trân vốn dĩ ở nhà chờ Gloria chia sẻ hình ảnh Tây Phi, bị tiểu Quan gọi điện thoại kêu lại đây. Nhắn là cô ba hôm nay về nhà, muốn cùng nhau quay về ăn cơm. Chuyện này vốn không có gì, nhưng mà Trương Nguyên Ánh kêu thư ký gọi điện thoại cho cô, điều này cũng làm cho Hữu Trân mất hứng, đi thì đi đó, nhưng vẻ mặt không hợp tác.

Trương Nguyên Ánh ở khu chuyên kinh doanh trang sức trên lầu 3 vừa đi vừa xem xét, nghe giám đốc thuyết minh, có khi gật đầu, có khi căn dặn vài câu. Mọi người đều chỉ chú ý đến mình cô, không ai quan tâm phản ứng của An Hữu Trân ở phía sau. Hữu Trân đi theo chán muốn chết, nhìn đông nhìn tây cho bớt thời gian.

Tuy rằng Hình cảnh không còn làm, nhưng mà, An cảnh quan có sức quan sát nhạy bén và tốc độ phản ứng nhanh nhạy vẫn như xưa. Cách họ 1 khoảng, ở chỗ thang cuốn, có tên thanh niên nhỏ gầy, luồn tay vào bóp đầm của 1 quý bà, đúng lúc bị cô nhìn thấy.

Hữu Trân chạy bước dài, chỉ cần vài bước thì đã đánh vào sau gáy tên đó, Mọi người xung quanh bị động tác phô trương của cô làm cho sợ tới mức la lên, làm kinh động đoàn người Trương Nguyên Ánh.

Nguyên Ánh vừa quay đầu lại, thấy chính là An Hữu Trân một tay chống lan can bảo hộ, thả người nhảy qua thang cuốn tự động đang vận hành, gọn gàng lưu loát thanh thoát như đang đóng phim. Nhưng mà, so với đóng phim hấp dẫn hơn. Tên ăn cắp liền rút dao găm trên người ra, lưỡi dao sáng bóng chói lóa, sắc mặt Trương Nguyên Ánh trắng bệch.

Thế nhưng Hữu Trân không hề mảy may sợ hãi, dằn co cùng với tên ăn cắp, đối phương giãy dụa quay đầu bỏ chạy, cô không 1 chút đắn đo liền đuổi theo, truy đuổi trong đám người đông đúc, lúc này nhân viên an ninh đã kịp phản ứng, vội vội vàng vàng vây lấy, 1 tiếng thét chói tai vang lên 4 phía, cả người đổ nhào xuống.

Trương Nguyên Ánh mặc kệ bản thân đang mang giày cao gót, tốc độ cô chạy so với An Hữu Trân còn kém xa, chỉ có thể cố gắng chạy qua, bị đám người chặn hết tầm mắt, không nhìn được hiện trường thực tế. Tim giãy giụa không ngừng trong lồng ngực, chân cũng mềm nhũn gần như không đỡ nổi cơ thể. Chuyện ngoài ý muốn này làm cho cô sợ tới mức hồn phiêu phách lạc, nếu có quay ngược lại thời gian, có chết cô cũng không kêu An Hữu Trân đến đây.

Dù sao người trong khu thương mại cũng đông, lại có camera theo dõi, tên trộm có chạy cũng vô vọng, đành ngoan ngoãn chịu trói. An Hữu Trân thở hổn hển đem hắn giao cho công an, lúc này mới vỗ vỗ tay cảm thấy thỏa mãn quay người lại chuẩn bị làm gì đó. Lại thình lình, bị Trương Nguyên Ánh đi tới đạp vào đùi.

Mùa đông mặc dầy, tuy Trương Nguyên Ánh dùng sức đạp, dĩ nhiên là không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà trước mắt bao người, hành động này của Trương Nguyên Ánh là hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của mọi người. Một vị tổng giám đốc thường ngày đoan trang, ôn hòa, lạnh lùng, sắc mặt trắng bệch thở hổn hển động tay động chân, trường hợp này quả là rất đáng để xem. Vì thế những người xung quanh tập trung xem còn đông hơn lúc vây bắt tên trộm.

Đầu tiền, An Hữu Trân ngạc nhiên mở to hai mắt, nhưng rất nhanh, cô kịp phản ứng vì sao bị đạp. Có chút chột dạ cúi đầu vuốt vuốt mũi, nhưng biểu hiện có vẻ không phục.

Trương Nguyên Ánh hung hăng nhìn chằm chằm cô, ngực kịch liệt phập phồng, bao nhiêu gân xanh mạch máu nổi lên 2 bên huyệt Thái Dương, môi cũng trắng dã vì thiếu máu, thoạt nhìn tức giận không hề nhẹ. Nhưng, cô cũng ý thức được ở nơi công cộng xử lý việc nhà là không tốt, rất nghiêm khắc mà lớn tiếng nói với Hữu Trân,

"Theo em lại đây!!"

An Hữu Trân cũng không sợ cô, thừa dịp cô xoay người, liếc nhìn xem thường, ~~ đi thì đi, chẳng lẽ em dám cắn người sao?

Tiếng giày cao gót giẫm lên nền gạch, thể hiện rõ tâm tình phẫn nộ của chủ nhân. Trương Nguyên Ánh mím chặt môi, không nói một lời, mở cửa vào chờ người phía sau vừa đóng kỹ cửa lại, không kiềm chế được tức giận,

"Trân điên rồi hả?!"

"Sao vậy a?" An Hữu Trân ra vẻ bình tĩnh.

"Trân có thể kiêu hãnh vậy sao? Trong Thương Hạ nhiều cảnh vệ như vậy, Trân gọi 1 tiếng không được sao? Cả thế giới chỉ có mình Trân là anh hùng sao?"

"Tôi cách rất gần..."

"Trân cách dao gần!!"

"Không có việc gì..."

"Có việc thì đã muộn!!"

Trương Nguyên Ánh cảm thấy chính mình sắp giận sôi lên, người trước mắt nổi loạn không hề thay đổi, căn bản không lo lắng gì hết, còn hết sức đắc ý,

"Có sao đâu? Tôi chính là Hình cảnh, một tên trộm tầm thường..."

Nói chuyện với cô quả thật phí nước miếng, rất tức giận, Trương Nguyên Ánh đưa tay đẩy cô ra. An Hữu Trân lui vài bước, bắt được tay Nguyên Ánh đẩy cô,

"Được rồi... Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."

Mặc kệ sự việc đúng hay sai, lừa gạt hay muốn dụ dỗ một chút, dù sao cũng là đuối lý, hơn nữa hai mắt người trước mặt đều đỏ, nhìn rất tức giận. An Hữu Trân vừa cam đoan vừa ôm Nguyên Ánh vào lòng. Trương Nguyên Ánh cúi đầu, khắc chế cảm xúc, từ từ bình tĩnh lại. Bỏ tay An Hữu Trân ra, cố gắng kiềm chế xúc động của mình.

Dì Chu gọi điện tới, hỏi Trương Nguyên Ánh buổi tối muốn ăn gì. Nguyên Ánh bất chấp có Hữu Trân, tập trung nói chuyện với dì Chu, bị Hữu Trân bắt lấy chỗ trống, ôm cả người vào trong lòng.

"Um, được... Tan sở con về, cô ấy nhất định đi! Bây giờ, cô ấy đang ở đây... Không cần, ăn gì cũng được, được, được, được..."

Dì Chu tuổi đã lớn, rất thích đem cùng 1 sự việc nhai tới nhai lui, Trương Nguyên Ánh cũng chỉ có kiên nhẫn nghe, sắc mặt vốn căng thẳng cũng vì muốn giọng nói ôn hòa mà trầm tĩnh lại. An Hữu Trân theo thói quen, luồn tay vào trong quần áo thăm dò, cũng đành phải mặt kệ, không có kịch liệt ngăn cản.

Khi kết thúc cuộc gọi, Trương Nguyên Ánh thuận tay túm móng vuốt trong quần áo ra, Hữu Trân nghĩ đến vừa muốn bị gõ, nghiêng đầu trốn. Nguyên Ánh lại xoay người lại, dựa vào vai cô, vòng tay ôm ngang hông tiến vào lòng của cô. Hữu Trân biết giờ là không có việc gì nữa, ôm chặt người trong lòng, huyên thuyên nói chuyện không đâu, than thở vài câu. Kiểu này thật sự xúc cảm, nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương quen thuộc, làm cho Trương Nguyên Ánh không suy nghĩ về chuyện cãi nhau lúc nãy, bất đắc dĩ thoải mái thả lỏng một chút.

Khi hai người về đến nhà, Hiền Thư từ trên lầu đi xuống, ném cho Hữu Trân một hộp quà, sau đó kéo tay chị mình, hai người thân mật khắng khít vừa nói chuyện vừa trở về phòng của mình, hoàn toàn xem cô như không tồn tại. Hữu Trân mừng rỡ thanh nhàn, chào hỏi các vị trưởng bối, rồi chạy tới phòng bếp hỗ trợ.

Dì Chu chỉ huy nhóm đầu bếp đang bận rộn, bên cạnh một bóng dáng nhỏ gầy, tóc cột đuôi ngựa, chăm chú nhìn động tác của nhóm đầu bếp, không phát hiện ra cô. Hữu Trân đến vỗ vai cô bé, cô bé vừa đầu quay lại, lập tức tươi cười sáng lạn,

"An cảnh quan!"

Hữu Trân cũng cười gật đầu, "Thế nào, quen việc chưa?"

"Um! Rất tốt, em đang học nấu ăn!"

Dì Chu ở bên cạnh cũng cười vui vẻ, "Tú Tú thực sự thông minh a, rất nhiều việc dạy một lần là biết."

Cô bé này là cô gái có thân thế đáng thương, nghèo khổ đi đến siêu thị ăn cắp đồ ăn, từng làm cho Trương Nguyên Ánh cùng Hữu Trân cãi nhau dữ dội. Nhưng mà, An cảnh quan luôn luôn vui vẻ giúp người mà không nhìn đến hậu quả, vừa nhìn thấy cô bé đơn bạc gầy yếu không nhà để về, liền mang cô bé đến gặp dì Chu, sẵn tiện kể lệ thân thế đáng thương của cô bé, đánh động vào lòng nhân ái của người già, bèn giữ cô bé ở bên cạnh. Nói là hỗ trợ làm chút việc vặt vãnh, trên thực tế, trong nhà cũng không có nhiều việc để cô làm, bất quá phụ mấy người già chạy qua chạy lại, v.v. Vì thế, từ cô bé sắc mặt tái nhợt không nơi nương tựa, Tú Tú dần dần trở thành người làm và sống trong Trương gia.

Khi Trương Nguyên Ánh về nhà nhìn thấy, đứng yên vài giây ở cầu thang, biết chắc chắn đây là kiệt tác của An Hữu Trân, Hít sâu, không cùng cô so đo.

Chưa đến 1 tháng vì biểu hiện cô bé là chấp nhận được, lặng lẽ nhưng cũng rất siêng năng. Dì Chu giao cho cô bé 1 số việc, cũng làm được ra hình ra dáng, mọi người trong nhà đều đối xử khách sáo với cô bé. Chỉ có duy nhất vạn năm băng sơn Trương Nguyên Ánh, không thể ưng cô, ngẫu nhiên lơ đãng nhìn 1 cái cũng khiến cô bé bị hù dọa đến run rẩy.

Trương Nguyên Ánh cũng không phải cố ý gây khó dễ người làm trong nhà, cô cũng chỉ để ý An Hữu Trân, cũng không đến mức làm chuyện quá đáng gì. Nhưng do trời sanh tính lạnh lùng, hơn nữa, đối với cô gái này, cô cũng không ưng cho lắm. Bắt nguồn từ việc An cảnh quan quá nhiệt tình....

Trương Hiền Thư không giống ngày trước đến đi vội vàng, ở lại chờ lễ mừng năm mới, người Trương gia cũng không nóng lòng hỏi thăm cô, khó có được ngày nghỉ, đến tối lại chạy đi quậy phá với Kim Gia Ân. Chuyện này cũng không quan trọng, bọn họ thực sự yên tâm, cũng có thể nói là đã quen với hành tung biến ảo của cô gái trẻ. Ngoại trừ Trương Ân Thái sẽ mặt nhăn mày nhíu, ho khan tỏ vẻ bất mãn, nhưng mà, bất mãn này cũng không có ai để ở trong lòng.

1 bữa cơm gia đình ấm áp náo nhiệt, Trương Hiền Thư nhẹ nhàng cảnh cáo An Hữu Trân phải đối xử tốt với chị của cô, An cảnh quan vui vẻ lắng nghe, cười ha hả đáp ứng. Tốt hay không tốt, cô có cách của cô, cái kiểu nhị thập tứ hiếu rõ ràng không phù hợp phong cách An cảnh quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top