Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

74. Phiên ngoại 04

Trương Nguyên Ánh vừa xong cuộc họp thường kỳ, vừa vào văn phòng, thì thấy An Hữu Trân ngồi trên ghế sofa, mặt mày thểu não, có chút kỳ lạ, lại cảm thấy buồn cười,

"Sao Trân rảnh tới đây chơi?"

Không đợi Hữu Trân trả lời, điện thoại bàn reo lên. Nguyên Ánh buông tài liệu trong tay, bắt máy nghe liền, giọng nói oang oang trong điện thoại vang lên. Nghe ra thì là kỹ sư chuyên phụ trách chăm sóc xe cho cô, Trương Nguyên Ánh cười cười, huyên thuyên chuyển sang giọng nước ngoài, thoải mái cùng đối phương hàn huyên.

An Hữu Trân cười khinh khỉnh, vẻ mặt không tốt tí nào.

Như là nghe được đối phương nói gì đó, Trương Nguyên Ánh lập tức quay đầu nhìn cô, ánh mắt rất là kinh ngạc, quan sát cô tỉ mỉ. Tuy rằng vẫn còn đang nói, rõ ràng không tập trung, nói thêm vài câu thì cúp điện thoại, vừa hỏi vừa đi tới,

"Sao lại thế này?!"

Hữu Trân tuy rằng không vui, vẫn hơi chột dạ, tránh đi ánh mắt,

"Khiếu nại có cần đến nhanh vậy không..."

Trương Nguyên Ánh trở nên nghiêm túc, xoay mặt cô qua lại, cầm tay cô lên xem xem,

"Mau nói cho em biết, rốt cuộc có bị sao không?"

"Đèn màu đỏ phía trước bị trầy 1 miếng, cái màu vàng cùng màu cam cũng bị tróc..."

An Hữu Trân thấp giọng than thở, Nguyên Ánh không nghe cô, ôm lấy cổ cô nhìn phía sau lưng,

"Em hỏi chính là Trân! Trân có bị thương không?"

"Không..."

Trương Nguyên Ánh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, vuốt ve lỗ tai Hữu Trân, có chút buồn cười, "Hắn la Trân?"

"Đâu chỉ có thế!" An Hữu Trân trườn tới, "Hắn trực tiếp nổi xung với tôi! Còn lắc mạnh tay tôi!"

"Ác?" Trương Nguyên Ánh chọn lông mày.

"Tôi đã nói với em tôi không thèm chấp hắn, so với hắn, người lớn như tôi đều mặc kệ!"

"Ai kêu Trân phá banh xe?"

"Dù sao cũng không phải xe của hắn! Nói chung tôi cũng không phải cố ý."

"Um." Trương Nguyên Ánh đáp lời, tỏ vẻ đang nghe, nhưng mà lại không phát biểu ý kiến. Hữu Trân chớp chớp mắt, cảm thấy xảy ra vấn đề, nên không được tự nhiên nói,

"Xin... xin lỗi..."

Nguyên Ánh lúc này mặt mới giãn ra nở nụ cười, "Phá hư nát xe của em, xin lỗi thì xong sao?"

"Nếu không... Tôi mua xe mô hình đền cho em."

"Nói nhảm, không cần."

"Vậy em muốn thế nào?" Hữu Trân cúi nghiêm mặt.

"Không biết làm sao a, em có thể làm sao đây?" Nguyên Ánh nén cười, ra vẻ tiếc nuối.

Hữu Trân biết rằng đối với cô xe này tương đối quan trọng, trong lòng áy náy, hiện tại lại không biết nên bồi thường như thế nào, cảm xúc cũng xuống thấp,

"Vậy em nói bồi thường như thế nào, chỉ cần tôi có thể, tôi nhất định sẽ làm!"

"Thật sao?"

"Um."

Nguyên Ánh vuốt mặt Hữu Trân, "bồi thường bằng Trân thu nhỏ cho em đi?"

An Hữu Trân không có biểu hiện gì,

"Chỉ có xe mô hình, không có người mô hình."

Trêu chọc thật thích thú, Trương Nguyên Ánh thấy vậy cũng bỏ qua, ngồi trên đùi Hữu Trân, theo thói quen, hai tay nắm tóc, hôn hôn mặt.,

"Được rồi... được rồi, không nói nữa. Trân cũng đừng cả ngày ở nhà rảnh rỗi gây chuyện, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút được không?"

"Đi chỗ nào chơi?"

"Trân muốn đi chỗ nào?"

"Đi chỗ nào đều được!" Hữu Trân thực sự hưng phấn, kiểu bận rộn như Trương Nguyên Ánh, chủ động nói xin nghỉ phép, không thua gì trúng số độc đắc nha.

"Tốt lắm, em quyết định nha?"

"Ừ!"

Buồn bực vừa rồi của An Hữu Trân đã trôi qua, vui vẻ nhếch môi, mặt mày tươi cười hớn hở. Xem nhẹ vẻ mặt Trương Nguyên Ánh cười mà như không cười, không biết suy nghĩ và biểu cảm gì.

Biết muốn đi chơi, dì Chu cũng thật vui, thu xếp sắp xếp người đặt vé máy bay, lại tự mình thu dọn hành lý cho Nguyên Ánh cùng Hữu Trân. Tú Tú ở một bên giúp, ngẫn nghĩ, cẩn thận hỏi dì Chu,

"Dì Chu, cô hai và An cảnh quan là bạn tốt sao?"

Dì Chu đè tay lên quần áo ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô bé, "Con cảm thấy sao?"

"Con... Con không biết..."

"Tú Tú a, con muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đi."

"Không có, con chính là..."

Tú Tú ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng lên, Chu Di tiếp tục chuyện đang dở, cúi đầu không hề nhìn cô bé,

"làm việc trong nhà người ta, quan trọng nhất là, làm tốt việc của mình. Chuyện gì nên biết thì biết, chuyện gì không nên nói thì cũng đừng nên hỏi, hiểu không?"

"Dạ! Con đã hiểu..." Tú Tú vội trả lời.

Lúc này sắc mặt dì Chu mới thả lỏng, tươi cười, "Con cảm thấy Hữu Trân là người thế nào?"

"An cảnh quan tốt lắm." Tú Tú nói rất nhỏ nhưng rất quả quyết.

"Ha ha, Cô hai thì sao?"

"À..." Tú Tú hàm hồ, lắp bắp nói,

"Rất đẹp, à... Rất..."

"Rất lợi hại, đúng không?"

Tú Tú lập tức bối rối, "Không đúng không đúng... Con không phải nói —— "

"Được rồi!" Dì Chu đặt 2 chiếc áo tình nhân bỏ vào hành lý, "Tiểu Ánh nha, đúng là hơi nghiêm khắc, dù sao thân phận được an bài như thế, quản lý công ty lớn như vậy, không có khí thế thì không quản được nhân viên."

Tú Tú thật cẩn thận gật gật đầu.

"Nhưng mà a, tâm con bé không xấu, không thích nói chuyện thôi. Về sau con chỉ cần thành tâm thực lòng thì không chỉ có con bé mà còn có Hữu Trân, sẽ không bạc đãi con đâu."

"Dạ."

"Dì già rồi, sau này a, các con sẽ chịu khó một chút, ít nói làm việc nhiều biết không?"

"Con đã biết dì Chu, con sẽ cố gắng làm."

"Vậy là tốt rồi."

Dì Chu vừa lòng gật gật đầu, nếp nhăn lộ ra tất cả tình yêu thương đối với con cháu.

Trời xanh mây trắng, khắp nơi vang vọng âm nhạc và đám người náo nhiệt. An Hữu Trân cảm giác mình đang bay lượn, giữa không trung, gió vù vù xẹt qua tai, có chim chóc hò reo vui mừng, lúc thì trời xanh chói mắt, lúc thì toàn đầu người đen thui, choáng váng, không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

"Ẹo ——!!"

Ba phút sau, An cảnh quan trở xuống mặt đất, vịn vào một thân cây, dưới tàng cây, nôn thốc nôn đáo.

Mới nhìn, dáng vẻ An Hữu Trân anh dũng vô địch, vào khu vui chơi, thì là chỉ là một con cọp giấy. Trò thuyền hải tặc dành cho con nít này, cô sợ đến nhắm tịt cả mắt, đợi đến khi lên tàu lượn, tiếng thét chói tai đến mức làm cho cô bé phía sau sợ đến nỗi quên mất rằng bản thân cũng đang sợ hãi. Trương Nguyên Ánh thì ngược lại, bình tĩnh không hề sợ hãi, ngay cả Phong Hỏa Luân quay vèo vèo, mặt cũng không đổi sắc, đỡ An Hữu Trân chân tay mềm nhũn tìm gốc cây, để cô mau mau "Ói".

"Ói nhanh lên! Ói xong chúng ta chơi trò tiếp theo."

Mắt Hữu Trân ngấn đầy lệ, bi thương ngẩng đầu nhìn cô,

"Còn muốn chơi nữa?"

Trương Nguyên Ánh cởi chiếc mũ minh tinh xuống quạt quạt, "Tại sao không?"

"Bao nhiêu thức ăn hôm qua, tôi đều ói ra hết a..."

"Ói sạch sẽ một hồi có thể ăn càng ngon a ~~ "

"Trương tổng, " An Hữu Trân súc súc miệng, lấy tờ khăn giấy ra lau lau miệng,

"Chung chăn gối với em nhiều năm như vậy, tôi cũng không phát hiện, em biết săn sóc ghê."

Trương Nguyên Ánh không nói gì, cong môi cười không ngại ngùng.

"Quý cô có thể nói cho tôi biết tại sao 2 người trưởng thành như chúng ta, bay qua nửa địa cầu ở 1 nước khác, chơi 10 trò trong khu vui chơi, ý nghĩa ở chỗ nào?"

"Trân không biết à? Trẻ con thực sự đáng yêu a?"

Phía sau, một đám trẻ năm sáu tuổi bất đồng màu da ở bên cạnh cầm bong bong chạy qua, như 1 chuỗi lắc bạc, tươi cười sung sướиɠ. Đằng xa, 1 đứa trẻ được ba ba khiễng trên lưng hùm vai gấu, thịt rung rinh nhìn vô cùng đáng yêu.

An Hữu Trân ngây dại nhìn bọn họ đi qua, nháy mắt mấy cái, tựa hồ hiểu được dụng ý của Trương Nguyên Ánh. Một tay vịn cây, một tay chống nạnh, cúi đầu. Trương Nguyên Ánh không chút hoang mang, mở bình nước uống một hớp.

Năm phút sau, An cảnh quan lại ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt xanh xanh, thở dài một hơi, tráng sĩ phất tay bi tráng,

"Được! Chúng ta sinh con!"

"Tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý?"

Trương Nguyên Ánh lạnh nhạt nhẹ nhàng như cũ. Hữu Trân khinh khỉnh nhìn cô, tự mình lết đến cái ghế gần đó ngồi nghỉ ngơi, không quan tâm đến người khác! Nguyên Ánh cười cười, đi theo, ngồi bên cạnh Hữu Trân,

"Được rồi, đừng mâu thuẫn như vậy. Em chỉ là muốn Trân cũng cảm nhận một chút, em sẽ phải chịu đau khổ a."

Hữu Trân chịu đựng bao tử co giật, nhướng mắt lên nhìn, không nói lời nào.

"Cùng lắm thì Trân chỉ là thuật ngón tay thôi, nhưng em phải trải qua cả một quá trình gian nan và dài lâu, thành công hay không vẫn còn chưa biết, Trân không muốn cùng em vượt qua sao?"

"Vậy tại sao em lại muốn tự mình ăn trái đắng? Ngay cả ông nội cũng không tán thành chúng ta sanh đứa nhỏ, vì sao em chấp nhất vậy? Chuẩn bị chuốt lấy phiền phức trong tương lai là có ý gì a?" Hữu Trân quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Em thích a. Hơn nữa, cha mẹ cho chúng ta tình yêu, chúng ta lại cho lẫn nhau, sau đó đem phần tình yêu này di truyền xuống, có cái gì không tốt? Sao lại là phiền toái?"

"Nguyên Ánh, em vì muốn trẻ con, thật sự là đem bao nhiêu lời nói cất giấu mấy trăm năm đều đem ra nói hết."

Trương Nguyên Ánh hé miệng nở nụ cười, để đạt mục đích, nói cái gì thì cũng không quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top