Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

89. Phiên ngoại 19

An mẹ gõ cửa phòng.

"mau ra ăn cơm đi, ba con sắp về."

"Dạ, đến đây."

Hữu Trân không đợi Trương Nguyên Ánh có phản ứng gì, vừa đứng lên vừa trả lời cũng đồng thời mở cửa phònh ra ngoài. Trương Nguyên Ánh từ từ đứng lên, nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng hỗn tạp cảm giác không rõ ràng.

Trên bàn ăn, Trương Hữu Nguyên bị bắt ngồi cạnh An mẹ. Cái bàn hơi cao, An mẹ phải kê thêm 1 cái nệm thật dày cho cô bé. Cô bé hồn nhiên, ngây thơ, cầm bát và muỗng nhỏ của mình ăn cơm. An mẹ gắp các loại đồ ăn vào trong bát của cô bé, ít nhất cô bé cũng ý thức được ngẩng đầu nhỏ giọng cảm ơn. Trương Nguyên Ánh chào hỏi An ba, ngồi bên cạnh Hữu Trân, nhìn đứa con, trong lòng dâng trào 1 cảm giác thật hạnh phúc, mọi đau khổ trước đó đều tiêu tan.

Hữu Trân vẫn im lặng. Lâu lâu ngẩng đầu nhìn Hữu Nguyên, ngoài ra không có thêm bất kỳ động tác nào. Nguyên Ánh muốn nói chuyện với cô lại không biết làm sao mở miệng. An mẹ cũng cảm thấy Hữu Trân khác lạ, ở bên ngoài bôn ba lâu như vậy, dù sao cũng mệt mỏi. Tìm chút đề tài nói với Nguyên Ánh cho không khí bớt ngượng ngùng.

Đến trưa, An ba và An mẹ phải đi chúc tết, trong nhà chỉ còn lại ba người. Hữu Nguyên ngồi ngăn ngắn trên sofa, tay cầm con gấu Momo, cúi đầu yên lặng chơi. Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Hữu Trân, nhưng vẫn không nhìn Nguyên Ánh. Con gấu màu vàng được cô bé cầm chơi suốt thời gian qua đã trở nơi rất cũ kỹ, lúc ông ngoại mua 1 hộp lớn cho cô bé, bên trong có hàng trăm cái khác nhau, lúc bị bắt cóc cô bé đang cầm con này chơi, dù gặp phải bao nhiêu vất vả khó khăn, cô bé vẫn nắm chặt con gấu bông này, và kỳ tích con gấu lại cùng cô trở về nhà.

Trương Nguyên Ánh và An Hữu Trân ngồi đối diện nhau, Hữu Trân trầm tư nhìn con, ánh mắt Nguyên Ánh liếc nhìn qua lại giữa Hữu Trân và Hữu Nguyên. Cảm xúc đánh mất đứa con rồi lại tìm được, khiến cô mừng như điên. Gần như thức trắng cả đêm qua, cô cảm thấy ôm Hữu Nguyên vẫn không đủ, thậm chí không dám chớp mắt đi 1 chút nào. Ngoại trừ việc lớn lên 1 chút, hầu như không có thay đổi gì. Vẫn là vóc dáng trước đây, mái tóc quăn quăn, chiếc mũi cao cao, lỗ tai vểnh vểnh, cực kỳ giống như tấm hình lúc cô bé còn nhỏ trong bóp An Hữu Trân . Điều này làm cho Trương Nguyên Ánh vô cùng thỏa mãn, ấm áp, cảm giác hoàn toàn khác xa với lúc ôm Sophia vào lòng.

Bây giờ, Trương Nguyên Ánh mới thức tỉnh, tuy bề ngoài không có gì thay đổi, dù là Hữu Trân  hay đứa con cũng đã có sự thay đổi. Trương Hữu Nguyên không còn là đứa bé ỷ lại cô, biểu hiện có phần khϊếp sợ. Luôn luôn sợ sệt, không dám gần gũi mẹ, lo lắng, sợ hãi và nao núng muốn tránh xa. Hơn nữa, hơi bị nghe lời...

1 lúc sau, không khí có vẻ cứng ngắc. Trương Nguyên Ánh hít sâu, ra vẻ thoải mái mở miệng đề nghị,

"Chúng ta... Mang Hữu Nguyên đi ra ngoài chơi một chút đi, tết nhất bên ngoài rất náo nhiệt a."

Hữu Trân nghe xong liếc nhìn cô, không nói gì, hỏi Hữu Nguyên:

"Hữu Nguyên, mẹ muốn mang con ra ngoài chơi, chịu không?"

Trương Hữu Nguyên không phản ứng, vẫn cúi đầu, giống như không nghe. Hữu Trân lại nhìn Nguyên Ánh,

"Hữu Nguyên?"

Vẫn không phản ứng. Hữu Trân suy nghĩ một chút, thay đổi cái xưng hô,

"Dương Dương?"

Lúc này, Trương Hữu Nguyên ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Hữu Trân .

"Không phải nói với con rồi sao, tên con là Trương Hữu Nguyên, kêu Hữu Nguyên là kêu con a? Dương Dương là tên ở làng trẻ em, sau này không thể gọi nữa. " Giọng Hữu Trân rất mềm mại, nhẹ nhàng nói chuyện với con gái. Trương Hữu Nguyên ngẫm nghĩ, gật gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu. Hữu Trân lại tiếp tục nói:

"Mẹ muốn dẫn con ra ngoài chơi được không?"

Hữu Nguyên gật đầu như cũ. Hữu Trân ngừng một chút, đổi lại,

"Hay là chúng ta ở nhà xem tv, được không?"

Đứa nhỏ không hề nghĩ ngợi, lập tức lại gật đầu. Ánh mắt Hữu Trân đặt trên mặt Trương Nguyên Ánh,

"Con mình có chút vấn đề."

Trương Nguyên Ánh cũng thấy có gì không đúng, nhưng bản năng dung túng cho con rất nhanh giải thích:

"Đúng rồi, xa chúng ta đã lâu như vậy. Bây giờ mới trở về, qua 1 thời gian nhất định sẽ tốt."

Hữu Trân nhìn cô, im lặng 1 lúc, không nói gì, đứng lên,

"Đúng vậy dẫn con ra ngoài chơi 1 chút. Đợi 1 tí, tôi đi thay quần áo."

Ánh mắt Trương Nguyên Ánh sáng ngời, vui vẻ gật đầu,

"Được đó."

Trên đường người người nhộn nhịp, quần áo chỉnh tề, gương mặt tràn ngập sung sướng, vui vẻ đón không khí ngày tết. Có không ít cảnh trí náo nhiệt trên đường, Trương Hữu Nguyên ghé vào vai Hữu Trân, ôm chặt cổ cô, cũng không thèm nhìn. Nguyên Ánh mấy lần vươn tay muốn ôm cô bé, cô bé cũng không chịu buông tay.

Dẫn cô bé đến cửa hàng bán đồ chơi, Hữu Trân ngồi xổm xuống, tách tay cô bé ra, đặt cô bé đứng trên mặt đất,

"Hữu Nguyên, mua đồ chơi cho con nha?"

Trương Hữu Nguyên bị bắt rời Hữu Trân, hơi sợ hãi, lo lằng nhìn đám người xung quanh. Trương Nguyên Ánh đau lòng khi nhìn thấy cô bé có vẻ khiếp sợ, nhanh chóng ôm chầm cô bé, chỉ vào mấy món đồ chơi được trưng bày, hỏi,

"Con thích cái nào?"

Hữu Nguyên xoay người giãy giụa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi đầu, 1 câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm con gấu cũ kỹ trong tay.. Nguyên Ánh liếc nhìn Hữu Trân, lại kiên nhẫn hỏi con,

"Không muốn đồ chơi mới sao?"

Hữu Nguyên mấp máy miệng, lắc đầu.

"Tại sao?"

Trương Nguyên Ánh khó hiểu, đang tính lấy con gấu nhỏ trong tay cô bé. Đột nhiên, từ đâu lao ra 1 cậu bé 8 tuổi mập mạp, trên tay cầm súng tự động chỉ ngay vào đầu Hữu Nguyên,

"Không được nhúc nhích ma dê! Giơ tay lên!!"

Nói xong bấm cò súng, âm thanh tiếng súng phát ra cùng với điện quang lóe lên. Trương Hữu Nguyên bị dọa đến khϊếp sợ, nhắm chặt mắt, không dám cử động.

Trương Nguyên Ánh chợt biến sắc, cực kỳ giận dữ, đưa tay giật lấy cây súng, không thèm để ý đến dáng vẻ của thằng nhóc, nhanh chóng ôm con vào lòng. Cha mẹ cậu nhóc chạy lại, nhìn thấy vài tên vệ sỹ từ đâu xuất hiện ra, lập tức kéo thằng nhóc chạy mất..

Trương Hữu Nguyên nháy mắt mấy cái, đoán chừng bị cây súng kia chọc đau, nâng cánh tay nhỏ bé lên gãi gãi tóc nơi đó, ngậm chặt miệng không lên tiếng.

Nếu cô bé khóc, Trương Nguyên Ánh còn có thể cảm thấy dễ chịu một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn chịu đựng khổ sở như vậy, làm trái tim Nguyên Ánh đau đớn vô cùng, ôm cô bé mà không biết làm sao mới tốt. Hữu Trân thở dài, đi mua kẹo bông gòn cho Hữu Nguyên, đứa bé thấy 1 cục mềm mại ngọt ngào như đám mây, ánh mắt sáng lạng hẳn lên, vẻ mặt cũng từ từ tốt lên.

Ra ngoài ăn tối, nhưng vì sợ nhiều người, Nguyên Ánh chọn 1 nhà hàng tây tương đối yên tĩnh. Trương Hữu Nguyên không biết dùng nĩa ăn mì Ý, lấy chiếc nĩa chọt qua chọt lại, sốt cà chua dính đầy trên mặt. Nguyên Ánh nhìn cô bé cảm thấy buồn cười, cầm khăn lau sạch gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, đút cô bé từng nĩa từng nĩa. Hữu Nguyên vẫn còn hơi sợ, há miệng ăn cũng không dám nhìn Nguyên Ánh.

Hữu Trân không biết là mệt mỏi hay là không thoải mái, có chút uể oải, dáng vẻ không hứng thú gì. Nguyên Ánh lo quan tâm khẩu vị của con, nên cũng chưa ăn gì. Sau khi đút cô bé ăn xong, cô kêu thêm món bánh ngọt, đợi cô bé ăn xong, trời cũng không còn sớm.

Nguyên Ánh vội vàng ăn một chút, nói với Hữu Trân :

"Về nhà đi?"

Hữu Trân cúi đầu ngẫm nghĩ,

"Em đem Hữu Nguyên về nhà đi, tôi về nhà mẹ."

Nguyên Ánh nhăn mặt, "Tại sao?"

An Hữu Trân không nói gì.

"Trân vất vả mới tìm Hữu Nguyên về, chúng ta rất vất vả mới có thể đoàn tụ, Trân ——" Trương Nguyên Ánh không biết nên nói như thế nào, cô thật sự có nhiều điều muốn nói nhưng lại do dự không dám nói. Lại không muốn khiến Hữu Trân bỏ đi, nên hơi bối rối..

Hữu Trân nghiêng đầu không nhìn cô.

"Em biết, " Nguyên Ánh bình tĩnh nói, "Trong lòng Trân có khúc mắc không giải quyết được. Dù thế nào, đừng trốn tránh em được không? Chúng ta cùng nhau giải quyết..."

An Hữu Trân lắc đầu, "Tôi không có trốn tránh em, nhưng mà..."

Cũng không nói gì tiếp theo, cô lắc đầu đứng dậy, "Cứ như vậy đi, em chăm sóc con cho tốt, tôi đi trước..."

Nguyên Ánh lập tức đứng dậy, vươn tay giữ chặt cánh tay của cô,

"Hữu Trân, đừng đi!"

Bởi vì sốt ruột, Nguyên Ánh tay run rẩy, "Trân cũng nói, Hữu Nguyên có vấn đề. Chúng ta làm như vậy là không tốt cho con, con không nên cách xa 1 trong 2 chúng ta. Chúng ta không về nhà ông nội, về nhà chúng ta, cùng nhau về, được không? Hữu Trân..."

Trương Nguyên Ánh chưa từng có bức thiết muốn giữ một người như vậy, hạ thấp bản thân như vậy. Tuy rằng thái độ Hữu Trân kiên quyết, nhưng cô cũng không nhẫn tâm đối xử với Trương Nguyên Ánh như vậy, thế nên, hai người cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Im lặng 1 lúc, Trương Nguyên Ánh cũng không có ý buông tay, luôn nhìn Hữu Trân, chờ cô trả lời. Hữu Trân hơi nhíu mày, bộ dạng rất khó xử. Đột nhiên, ống quần của cô bị kéo kéo, Trương Hữu Nguyên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn,

"Đừng đi."

Hữu Trân không phải sắt đá, con gái vừa tìm được, giương đôi mắt trông mong như vậy nhìn cô, dù thế nào cô cũng không có cách gì cự tuyệt. Ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên Ánh, vẻ mặt vô cùng kiên quyết, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top