Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Cuối Cùng (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: KimH

BETA: Thạch Anh

~~~

Khi đó, Minh Dạ không hiểu tại sao Tang Tửu lại hận.

Hắn bị chủy thủ đâm thủng bả vai, đạo tâm kiên cố cũng không đủ để để chống đỡ nỗi thống khổ vạn phần. Thân thể thần tiên phải cường đại cỡ nào thì hắn mới chỉ cần giơ tay, trong nháy mắt đã xóa đi dấu vết chủy thủ để lại.

Nhìn yêu đồng của trai công chúa, hắn trầm mặc hồi lâu, nói: "Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện."

Hắn vươn ngón tay ra, điểm ở giữa mày nàng.

Hai mắt mông lung của Trai công chúa dần dần sáng tỏ. Hắn vốn tưởng rằng cảm xúc của nàng sẽ bình ổn, nhưng trong chớp mắt khi nhìn rõ hắn, trong mắt nàng cuồn cuộn nỗi hận khắc cốt.

Nàng đẩy tay hắn ra, giọng nói vừa nhẹ vừa lạnh: "Là ngươi à."

Minh Dạ tiên quân cao cao tại thượng có vài phần luống cuống, ngón tay hắn run rẩy, nói như lúc dạy dỗ tiểu bối Tiên giới trước đây: "Mặc dù xuất hiện yêu đồng nhưng không phải không thể cứu, chỉ cần đạo tâm kiên định, vẫn có thể đi theo chính đạo."

Trai công chúa nghe vậy như nghe thấy chuyện cười, cười ha ha.

"Đạo tâm? Đạo tâm! Ngươi còn nhắc đạo tâm với ta." Nàng đẩy hắn ra, tuy cười nhưng nước mắt lại trào ra: "Trăm năm trước đạo tâm của ta là ngươi, nhưng ngươi không yêu ta, chê ta ti tiện. Sau đó ta từ bỏ ngươi, đạo tâm của ta là tương lai trai tộc, nhưng trai tộc không còn, phụ vương ta chết rồi."

Nàng cười ha ha nói: "Ta bị tiên nhân Thượng Thanh gọi là yêu tinh hơn trăm năm, cuối cùng ta cũng thành ma, vậy mà ngươi còn nói đến đạo tâm với ta."

Sắc mặt Minh Dạ trắng bệch, cánh môi giật giật, một chữ cũng không nói nên lời.

Trai công chúa cười xong, lạnh lùng nhìn hắn, trên trán hiện lên ma văn màu đỏ.

Tang Tửu xoay người muốn đi vào trong bí cảnh, lại bị Minh Dạ giữ lại.

Giọng điệu Tiên quân quạnh quẽ: "Nàng muốn cứu ai?"

Tang Tửu quay đầu lại cười nói: "Ca ca ta, Tang Hữu, Tiên quân, một trăm năm, chỉ sợ từ trước đến nay ngươi cũng không biết ta còn có một người ca ca nhỉ?"

Minh Dạ không nói, nhưng thật ra hắn biết.

Mấy năm ở chung với tiểu trai tinh, hắn đã bắt đầu thử chậm rãi tìm hiểu nàng, tiểu trai tinh thích cười cũng thích khóc, to gan lớn mật, ở trước mặt hắn lại rất cẩn thận, giống như một đứa trẻ.

Nàng thích ngọt, thích ngâm mình trong suối nước, nhân duyên rất tốt, bướm yêu và hoa yêu đều thích nàng.

Từng chút một về nàng, hắn đều biết, mặc dù không thích Trai tộc, nhưng lúc sau cũng muốn thử tìm hiểu về bọn họ.

Chỉ là tru ma ra lệnh, Trai tộc không còn.

Minh Dạ rũ mắt nói: "Để ta vào."

Vẻ mặt hắn vô bi vô hỉ, đi lên trước Trai công chúa, đi vào bí cảnh trước nàng một bước.

Lúc Tang Tửu muốn đi vào, phát hiện mình bị kết giới vây lại.

Không biết qua bao lâu, Minh Dạ mang theo một con trai sông chồng chất vết thương ra ngoài.

"Ca ca!" Tang Tửu cẩn thận đón nhận Tang Hữu đã hóa thành nguyên hình.

Tang Hữu bị thương quá nặng, tu vi toàn thân cơ hồ đều tan hết.

Nàng vội vàng mang Tang Hữu rời đi, không liếc mắt nhìn Minh Dạ ở phía sau một cái.

Khóe môi Minh Dạ chảy ra máu tươi, toàn bộ thần văn màu trắng giữa trán biến đen.

Hắn nhìn nàng mang Tang Hữu càng đi càng xa, đi được vài bước, lại ngã vào trong bí cảnh. Một nửa nguyên thần của Minh Dạ, vĩnh viễn ở lại bí cảnh.

Minh Dạ ngã vào cửa bí cảnh, nhớ tới rất lâu trước đây, trong mắt Tang Tửu chỉ có hắn.

Hắn bị thương trở về, không ai phát hiện, nhưng đến ngày thứ hai, bên cửa sổ sẽ xuất hiện linh dược an hồn.

Dĩ nhiên hắn chướng mắt mấy thứ này, nên sẽ lạnh lùng phân phó tiên nga ném đi.

Mà lần này, Trai công chúa không còn quay đầu lại.

***

Tháng mười hai, Minh Dạ nghe nói nhân gian có một ma nữ.

Nàng giết người tu luyện, cũng giết yêu, còn giết vài Tiên nhân Thượng Thanh, sinh sôi nuốt sống linh hồn bọn họ.

Tu ma không cần linh tủy, tu vi ma nữ tăng lên nhanh chóng, chờ đến khi hồn phách nữ tiên Thượng Thanh bị nàng bóp nát, rốt cuộc thì Thiên Hoan cũng không ngồi yên nữa.

Nàng ta đi vào động phủ, khẩn cầu nói: "Minh Dạ, tất cả mọi người đều nhìn thấy ma tu kia là Tang Tửu. Chàng đã nói sẽ vĩnh viễn bảo hộ Thượng Thanh."

Minh Dạ mở to mắt.

Hắn đi ra động phủ, đi tìm theo hơi thở.

Chính mắt Minh Dạ nhìn thấy Tang Tửu giết người, tóc đen của nàng bay múa, một đôi yêu đồng tràn đầy khoái ý, thấy hắn tới, nàng biết không phải đối thủ của hắn, tức giận muốn rời đi.

Minh Dạ nhắm mắt, nói: "Nàng giết 234 người."

Tang Tửu trào phúng hỏi: "Lần này Tiên quân có thể rửa sạch nghiệp chướng thay ta, giúp ta quay lại chính đạo không?" Đại chiến Thần Ma kết thúc, hiện tại nàng lại thành yêu ma bị chết chóc chi phối.

Minh Dạ trầm mặc.

Tam Xoa Kích xuất hiện trong tay hắn, khi trai công chúa bị hắn vây trong Tiên Khí, Minh Dạ nói: "Ta sẽ nhốt nàng ở vong trần sơn."

Dừng một chút, hắn nói: "Ta tự mình trông coi nàng."

Mặc kệ trăm năm, ngàn năm, hay vạn năm.

Nàng nghe vậy, kịch liệt giãy giụa trong Tiên Khí, không tiếc chết ở trong Tiên Khí cũng muốn huỷ hoại Tiên Khí.

Tay Minh Dạ run lên, mở Tiên Khí ra theo bản năng.

Nàng chạy trốn không dấu vết.

Hắn đứng dưới ánh trăng hồi lâu, lần đầu tiên nhận ra, không thể quay đầu lại được rồi.

Nàng như thế, hắn cũng vậy.

Về sau, ma nữ càng thêm hung hăng ngang ngược, nàng tìm Thần Khí bị vỡ vụn, cuối cùng nghe nói Khuynh Thế hoa màu xanh lục bị nàng dùng hết.

Trừ cái này ra, nàng còn tìm được Hoả Dương Đỉnh.

Tất cả mọi người biết, sớm muộn gì ma nữ Tang Tửu cũng sẽ chết dưới thiên lôi, nhưng nàng không quan tâm, sớm đã trở nên điên cuồng.

Trừ bỏ Tắc Trạch trấn thủ Hoang Uyên, thế gian không còn thần nữa. Không ai trị được nàng, người gần với thần nhất là Minh Dạ.

Hắn lại bắt đầu bế quan, chẳng quan tâm.

Ngoại giới bắt đầu lan truyền, Tang Tửu từng là thê tử của Minh Dạ. Thanh danh lúc trước của Minh Dạ chân quân cũng dần trở nên hỗn độn.

Năm thứ năm mươi, lôi kiếp không đánh chết ma nữ.

Toàn thân nàng máu chảy đầm đìa, chạy đến Thượng Thanh, giết Thiên Hoan Thánh Nữ và Thiên Hạo tôn giả.

Trai công chúa dùng Hoả Dương Đỉnh, ở không trung Thượng Thanh thiêu Thiên Hoan bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Một ngày cuối cùng kia, tất cả mọi người nhìn thấy ban đầu Thiên Hoan tức giận mắng chửi, lên án mạnh mẽ, về sau lại khóc lóc xin tha, lại sau nữa, từng chút một bị thiêu thành tro bụi, Tang Tửu ôm Hoả Dương Đỉnh, đi qua Thượng Thanh, Thượng Thanh không còn một ngọn cỏ.

Tiên nhân chạy trốn, từ đây không còn Thượng Thanh tiên cảnh.

Lang yêu Thiếu Sư ở đỉnh núi thương hại nhìn nàng, bước chân nàng không dừng lại, trong mắt tràn đầy khoái ý giết chóc.

Nàng đi từng bước một, đi đến bên ngoài động phủ Minh Dạ tiên quân.

Thiếu Sư đuổi theo: "Tang Tửu, dừng lại đi, ngươi không phải là người như vậy. Nếu ngươi tiếp tục như vậy, sẽ bị thiên lôi đánh chết, vĩnh viễn không thể chuyển thế, không có kiếp sau."

Tang Tửu đẩy hắn ta ra, ma văn yêu dị, suýt chút nữa không khống chế được mà giết Thiếu Sư.

Trên không trung đột nhiên lôi kiếp cuồn cuộn.

Thiếu Sư cả kinh, theo bản năng tưởng thiên lôi muốn đánh Tang Tửu, không nghĩ tới thiên lôi quanh quẩn ở động phủ không đi, không ngờ là kiếp lôi thành thần của Minh Dạ!

Tam giới khiếp sợ, tất cả mọi người kinh hãi nhìn lôi kiếp.

Bọn họ đại hỉ, Minh Dạ thần quân sắp độ kiếp, độ kiếp thành công thì có thể giết ma nữ Tang Tửu.

Cửa động phủ mở ra, Tiên quân 50 năm chưa từng hiện thế, chậm rãi đi ra.

Bộ dáng của hắn từ trước tới giờ đều là lạnh lùng, ít khi nói cười, bây giờ mặc bạch y càng làm hắn thêm thánh khiết.

Hắn đi thẳng đến chỗ Trai công chúa.

Hai người một hồng y, một bạch y.

Nhìn thấy Minh Dạ, tất cả người tu tiên đều có tự tin.

"Tiên quân, không, Thần quân, giết ma nữ này!"

"Đúng vậy, nàng sẽ chết không được tử tế, giết nàng!"

Ở trong tiếng hô quát của mọi người, Minh Dạ lại vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt Trai công chúa.

Tang Tửu sửng sốt.

Minh Dạ nói: "Mặc kệ nàng tin hay không, ta biết mọi chuyện trong bảy năm ở rừng trúc."

Biết nàng đã từng cẩn thận từng li từng tí, lo sợ nhưng không màng tất cả yêu ta.

Nàng chắc chắn không tin, nụ hôn ở giữa trán nàng, không phải vô ý, mà là cố tình.

Trai công chúa cười lạnh nói: "Vậy thì sao."

Lôi kiếp quay cuồng.

Minh Dạ nhìn nàng, nói: "Tang Tửu, nàng từng hỏi ta, có thể rửa sạch tội nghiệt của nàng, giúp nàng quay lại chính đạo hay không, ta hiện tại trả lời nàng, có thể."

Minh Dạ đột nhiên cười, suốt 160 năm, lần đầu tiên hắn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ như vậy.

"Lấy thần tủy của ta, đổi ma cốt của nàng."

Từ nay về sau, nàng công đức thêm thân, còn ta nhận tất cả tội nghiệt. Nàng sạch sẽ, làm tiểu tiên tử cũng tốt, nguyện ý thành thần cũng được, đều không sao hết.

Khi lôi kiếp đánh xuống, tam giới u ám không ánh sáng, chỉ có một chỗ sáng lên.

Bọn họ thấy, Minh Dạ tiên quân gắt gao ôm ma nữ, muốn mượn lôi kiếp, thâu long chuyển phượng, đổi thần tủy cho nàng.

Một khi thành công, hắn sẽ chết ở dưới lôi kiếp.

Thần văn giữa trán Minh Dạ ảm đạm, hắn gắt gao ôm chặt người trong ngực, không cho nàng tránh thoát, hắn thấp giọng nói: "Có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói với nàng, Tang Tửu, lần đầu tiên ta làm trượng phu người khác, không biết cách thương nàng, những năm gần đây, cũng không làm gì cho nàng, càng chưa từng đưa nàng một bó hoa, một viên đá quý."

Trai công chúa trong ngực hắn, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

"Chờ ta bắt đầu hiểu, nàng cái gì cũng đều không cần nữa. Ta không bảo vệ tốt nàng, ta thực xin lỗi." Hắn sờ sờ gương mặt người trong ngực, sờ đến một tay nước mắt, hắn dừng một chút, dịu dàng nói: "Tang Tửu, nàng không phải là yêu, mà là tiên."

Là trượng phu nàng không tốt, để nàng thành yêu, đọa ma.

Từng đạo lôi kiếp đánh xuống.

Trai công chúa đè nén tiếng khóc, không ai có thể nghe thấy: "Nhưng ta không yêu ngươi, đã sớm không yêu ngươi."

Thần văn của Minh Dạ hoàn toàn biến mất, hắn bình tĩnh nói: "Ta biết."

"Ngươi không biết." Nàng thấp giọng nói.

Hỏa Dương Đỉnh trong tay rơi xuống, Trai công chúa nhổ ra từng ngụm máu tươi.

Minh Dạ muốn ôm nàng, lại phát hiện thân thể của nàng mềm như một vũng nước.

Trai công chúa nhìn Minh Dạ đang đại kinh thất sắc, nhẹ giọng nói: "Ngươi cái gì cũng không biết, Minh Dạ."

Nàng nhìn lôi kiếp trên bầu trời, Minh Dạ mất đi một nửa nguyên thần, đã sớm không có khả năng thành thần. Hắn mạnh mẽ độ kiếp, chỉ để đem một chút thần tủy cho nàng. Hắn có bao nhiêu, cho nàng bấy nhiêu.

Nhưng mà rất lâu về trước, lúc mà nàng nhảy xuống Nhược Thủy, nàng đã không bảo hộ thể xác của mình, nàng sớm nên chết rồi.

Có lẽ là sớm hơn, nàng gặp phải hắn, chính là sai lầm.

Nàng giết nhiều người như vậy, Thiên Đạo đánh xuống lôi kiếp, nàng đã sớm tan thành mảnh nhỏ, phải dựa vào Khuynh Thế hoa màu xanh lục nàng mới chống đỡ được đến hiện tại.

Nhưng cũng chỉ đủ dùng đến lúc này thôi.

Tang Tửu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chỉ còn là sự bình thản. Từ rất rất lâu rồi nàng và hắn đã không gần nhau như thế này, nàng thì thầm với hắn:" Minh Dạ, ta hối hận rồi".

Hắn hoảng sợ nhìn nàng run rẩy:" Đừng. Tang Tửu".

Đừng nói gì cả, Minh Dạ hoảng hốt nhìn vào đôi mắt mà giờ đây đã không còn hình bóng của hắn, mặc dù hắn biết nàng sắp nói về điều gì, mặc dù đã nghe qua mấy lần, nhưng hắn thà tự dối lòng mình còn hơn là phải nghe chính miệng nàng nói với hắn là nàng hối hận vì yêu hắn.

Tang Tửu vô lực nhìn hắn:" Ta hối hận rồi, ta hối hận vì đã yêu ngươi. Minh Dạ, ta tha thứ cho ngươi, buông tha cho đoạn tình cảm trớ trêu này, cũng là giải thoát cho hai ta".

Nàng nhìn về hư không lẩm bẩm:" Nhưng mà, ta tha thứ cho ngươi nhưng không còn ai trên thế gian này có thể nói tha thứ cho ta nữa".

Minh Dạ mông lung, ngơ ngẩn nhìn nàng, khóe mắt cay xót mà chính hắn cũng không nhận ra, ngón tay vươn đến khuôn mặt nàng nhưng cái gì cũng không thể chạm được.

Nàng hóa hư ảnh mỉm cười với hắn, dù chỉ là nụ cười nhẹ nhàng nhưng phảng phất sự dịu dàng mà rất lâu rồi hắn không thấy được.

"Minh Dạ, nếu thời gian có thể quay lại, ta ước gì chưa từng gặp ngươi".

Nàng sai rồi, nàng hối hận rất hối hận, phần tình cảm này làm nàng quá hèn mọn phải đánh đổi cái giá quá đắt là cả tính mạng phụ thân nàng cùng bao nhiêu sinh mệnh của tộc Trai, nếu có thể nàng sẽ muốn mãi mãi là một tiểu trai công chúa, được yêu thương nuông chiều, vô ưu vô lo kiêu kì với mọi thứ, nhưng thì sao chứ tất cả mọi chuyện xảy ra đều do nàng tự làm tự chịu.

Minh Dạ khi nghe nàng thảnh thốt thì biến sắc, không biết rốt cuộc vì điều gì mà nàng thất vọng về hắn đến tột cùng như thế này. Dằn lại cơn đau xé lòng đang gào thét trong cơ thể, là đau vì thể xác hay đau ở đâu hắn cũng không biết nữa, hắn chỉ biết rằng giờ đây hắn sắp mất đi nàng vĩnh viễn.


Thân thể trai công chúa, tiêu tán từng chút một.

Vẻ mặt nàng cũng không thống khổ, bàn tay giơ lên hư không, ngược lại nhẹ nhàng bật cười, chân thành, vui sướng nói: "Phụ vương, ngài đến đón con."

Chỉ trong nháy mắt khi Minh Dạ đụng tới ngón tay nàng, Trai công chúa đã hóa thành tro bụi, biến mất trong thiên địa.

Một cái vỏ trai cùng viên trân châu nhỏ xinh trắng hồng rơi xuống, dễ dàng vỡ thành mảnh nhỏ.

Minh Dạ chậm rãi nhặt lấy vỏ trai cùng viên trân châu mà nàng để lại. Hồi lâu sau hắn quay người thân ảnh biết mất vào trong màn đêm.


***


Ký ức của Minh Dạ, cực kỳ dài lâu.

Sau khi Tang Tửu chết, không ai có thể tìm được hắn. Có người nói hắn đã vượt qua lôi kiếp, phi thăng rời đi. Lại có người nói hắn đã chết ở trong lôi kiếp.

Yêu nữ Tang Tửu dần dần bị người lãng quên, nhưng cuối cùng, người nhớ rõ nàng lại là người đã từng ghét nàng nhất.

Minh Dạ không sụp đổ, ngược lại, bắt đầu từ ngày đó, hắn vô cùng bình tĩnh.

Hắn lấy vỏ trai rách nát và trân châu màu trắng, mang chúng nó đi khắp nơi tìm kiếm, hỏi thăm cao nhân.

Tang Tửu có thể nuôi dưỡng ấu trai một lần nữa, nói không chừng hắn cũng có thể giúp Tang Tửu sống lại.

Nhưng mà thượng cổ đại năng đã biến mất, người lợi hại nhất trong thiên địa bây giờ chỉ còn Minh Dạ. Chính hắn còn không thể cứu Tang Tửu, sao có thể trông cậy vào người khác cứu Tang Tửu?

Hắn đi rất nhiều năm, thần văn giữa trán sớm đã không thấy, hắn dựa vào tu vi mấy vạn năm, mang vỏ trai nhỏ đi qua tam giới.

Sau khi tìm được những người có thể tìm, bọn họ đều lắc đầu với hắn.

Về sau có một ngày, Minh Dạ gặp được một tiên nhân đang dần già đi.

Tiên nhân ngồi dưới gốc cây, chờ tạo hóa.

Trời mưa rất lớn, Minh Dạ im lặng đi đến, biến ra một túp lều cỏ cho tiên nhân.

Tiên nhân mở to mắt, nhìn hắn, rồi nhìn vỏ trai rách nát trong ngực hắn.

"Ta có biện pháp giúp ngươi sửa chữa nó."

Minh Dạ tuyệt vọng đã lâu, vốn không ôm kỳ vọng, nghe vậy môi run rẩy: "Ta nên làm gì?"

Tiên nhân nói: "Vạn vật tương sinh tương khắc, đầu tiên ngươi phải biết, vì sao vỏ trai nàng lại vỡ. Loại trai yêu này, lúc tu luyện, đầu tiên là rèn đúc thân xác bảo hộ chính mình. Nhưng trai yêu trong tay ngươi, thân xác nàng bị Nhược Thủy hòa tan đã trở nên yếu ớt bất kham, cuối cùng mới bị tan thành mảnh nhỏ. Do Nhược Thủy gây ra, muốn khôi phục thì phải tìm được tức nhưỡng, loại bỏ ảnh hưởng mà Nhược Thủy mang đến."

Tiên nhân lắc đầu nói: "Nhưng mà cho dù vỏ trai có khôi phục, thì nàng cũng sẽ không trở về, hồn phi phách tán, thật đáng thương."

Ngón tay Minh Dạ run kịch liệt, Nhược Thủy?

Một trai yêu như Tang Tửu, tại sao lại nhảy vào Nhược Thủy? Không ai rõ hơn hắn.

Hắn vốn tưởng rằng nhờ vào cơ duyên xảo hợp nên mới ra khỏi Nhược Thủy, lại đúng lúc Tang Tửu nhặt được hắn. Nhưng vạn lần không nghĩ rằng Tang Tửu nhảy vào trong nhược thủy, nơi vạn vật không sinh, vừa khóc vừa tìm hắn.

Không phải trước kia nàng đã từng nói với hắn nàng rất sợ đau hay sao? Thế nhưng nàng vẫn không màng tất cả nhảy xuống dòng Nhược Thủy cứu hắn.

Khi vỏ trai bị hòa tan, nàng phải đau đớn cỡ nào?

Đúng vậy, hắn thật sự chẳng biết gì cả...

***

Mười năm đầu, người nọ tìm được tức nhưỡng, dính vỏ trai rách nát lại, Tiên quân thanh lãnh nở nụ cười tưởng chừng biến mất từ lâu, mặt mày hắn nhu hòa, nhẹ nhàng sờ vỏ trai nhỏ, lúc không khí trong lành, còn mang nàng ra phơi nắng.

Giống như nàng chưa hề chết vậy.

Hắn tìm giao tiêu làm xiêm y cho nàng. Thu thập những viên ngọc đẹp, giống như muốn đền bù trăm năm trước.

Một người tự quyết định, nhìn qua thật buồn cười cũng thật thê lương.

Không bao lâu, hắn thấy giữa sông sinh ra ấu trai, mang theo vỏ trai nhỏ trống rỗng, hắn đến Tây Hà.

Tây Hà vui vẻ phồn vinh, Minh Dạ im lặng hồi lâu, thường xuyên đến đây vào những lúc Tang Hữu không phát hiện, thanh lọc nước sông, mở đường sông, giúp tiểu trai sông mở ra thần trí.

Hắn không chê phiền khi làm chuyện này, cũng không biết đã làm bao nhiêu năm.

Sau khi toàn bộ trai sông năm đó Tang Tửu nuôi mở ra thần trí, bắt đầu tu luyện, hắn lại không có chỗ để đi, hắn ôm vỏ trai nhỏ, muốn mang nàng về thăm nhà một chút.

Nước sông Mạc Hà vừa bẩn vừa lạnh.

Minh Dạ nhảy xuống Mạc Hà, nhìn cung Trai Vương một mảnh hoang vu. Mạch nước ngầm mãnh liệt chảy.

Bạch y Tiên quân ngày xưa không dính bụi trần, giờ phút này lại không chê nơi đây dơ bẩn. Hắn nâng cột đá đã sụp xuống lên, tìm được phòng Tang Tửu.

Minh Dạ nhặt được rất nhiều món đồ chơi lúc nhỏ của nàng, đủ loại san hô xinh đẹp. Thấy những thứ này, vẻ mặt của hắn dịu dàng hẳn. Cho đến khi hắn tìm được di lưu trân châu ở cung điện Trai Vương, nhìn thấy cảnh tượng nhiều năm trước.

Minh Dạ thấy một đứa trẻ nhỏ, xinh xắn khóc oa oa, hắn bật cười thì ra là nàng lúc bé. Hình ảnh xoay chuyển hắn lại thấy một tiểu công chúa đang nô đùa với đàn tôm cá, nàng cười khanh khách thoải mái, nét hồn nhiên vô tư hiện trên mặt nàng mà hắn chưa bao giờ thấy được. Thì ra gả cho hắn đã làm nàng thay đổi nhiều như thế.

Trong khoảng khắc hắn vươn tay muốn chạm vào nụ cười trên khuôn mặt nàng thì khoảng thời gian lại thay đổi.

Chuyện xưa tái hiện.

Hắn thấy trai công chúa cứu hắn và Thiên Hoan. Nàng ta rời khỏi nơi ẩn thân mài mò đến cạnh bia Vô Tự, ả tìm được Ấn Định Thủy, moi lấy Thần Tâm mừng rỡ chuẩn bị hấp thụ, nhưng Minh Dạ nằm gần đó cơ thể hắn vốn đặc thù, mạnh mẽ hút lấy bảo vật vào trong cơ thể. Thiên Hoa không ngờ Thần Tâm cứ thế mà bị hắn hấp thụ, cũng vì lực lượng mạnh mẽ của Thần Tâm mà ả bị hất văng rơi vào hôn mê.

Thiên Hoan và cả hắn đã làm ra chuyện gì...

Hắn bàng hoàng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Tang Tửu thất kinh vội vàng bơi đến, vậy mà hắn lại vô tình nuốt mất Thần Tâm, nàng hoảng sợ lay hắn, nhưng hắn vẫn bất động nằm đó.

Nàng quỳ gối dưới tấm bia đá, từng chút từng chút một dập đầu với Trai Vương, đau đớn cạo đi linh tủy rốt cuộc cũng là vì hắn, thế mà hắn lại không biết điều đó. Hắn chợt nhận ra ánh mắt sửng sốt của nàng khi lần đầu nhìn hắn, là mến mộ, kính ngưỡng, là lo lắng, sau đó lại là hoảng sợ khi hắn vô tình nuốt Thần Tâm nhưng chưa từng thấy một tia tạp niệm nào đối với hắn, vậy mà hắn đã từng trách nàng thủ đoạn để lấy hắn, khinh thường, lạnh nhạt nàng.

Nàng cứu lấy hai người bọn họ nhưng những gì đổi lại là mất đi Thần Khí bảo vệ tộc Trai, là cuộc sống trăm năm vắng vẻ của hắn, mà sau này lại mất đi phụ thân, tộc Trai diệt vong.

Minh Dạ đau khổ phát hiện nếu như hắn không nuốt lấy Thần Tâm nàng sẽ không cần vì không còn cách nào khác mà phải gả cho hắn, có lẽ nàng bây giờ sẽ vẫn mãi là một tiểu công chúa vô tư của Trai tộc.

Trượng phu như hắn đến tận bây giờ vẫn không thể làm được gì cho thê tử của mình. Thiên Hoan đã chết, hắn không thể tìm ả ta đòi lại công bằng cho nàng, cuối cùng vẫn là để nàng tự thân một mình đọa ma trả thù Thiên Hoan.

Minh Dạ chua xót bật cười tự chế giễu bản thân, thất thiểu nhìn lên hồi quang.

Hắn thấy nàng mang tâm tình vui mừng xuất giá từ cung điện của Trai Vương, trong mắt mang theo nồng đậm thấp thỏm và chờ mong.

Nhưng mà lại chỉ có một tiểu tiên quân đến đón nàng.

Tiểu tiên quân sờ sờ cổ họng nói: "Chân quân nói, nếu Tang Tửu công chúa khăng khăng phải gả cho ngài ấy, vậy thì mời tiên phi tự mình đến Thượng Thanh."

Hắn thấy sắc mặt nàng trở nên tái nhợt khó xử, nhưng nàng hành lễ, chưa từng có một chút khổ sở, tự mình đi đến Thượng Thanh.

Bóng dáng của nàng dần dần biến mất, trân châu trong tay cũng khôi phục yên lặng.

Những chuyện sau này, hắn đều biết.

Biết nàng cô đơn và bị khinh nhục rồi vượt qua trăm năm như thế nào.

Hốc mắt Minh Dạ đỏ bừng, bi thương rơi lệ.

Hắn chợt nhớ lại những điều nàng nói khi biến mất, nàng nói tha thứ cho hắn nhưng không ai tha thứ cho nàng, hóa ra lại là như thế. Thì ra tất cả đều là do hắn.

Nhưng khi biết được chân tướng làm sao hắn có thể dễ dàng tha cho bản thân. Cái gì là chính nghĩa, cái gì là tà ma, hắn không phụ thiên hạ nhưng lại phụ nàng mất rồi.

Sát khí xung quanh nồng đậm, đôi đồng tử đen nhánh từ từ hóa hồng.

Đôi môi biến đen, ánh mắt trở nên lạnh băng.

Vào khoảng khắc cuối cùng, trong tay áo Minh Dạ rơi ra một viên trân châu nho nhỏ.

Trân châu cũng không sáng, thậm chí có vài phần ảm đạm.

Minh Dạ theo bản năng đỡ lấy nó.

Nó là hạt châu trên cổ Tang Tửu.

Trai công chúa thích dùng trân châu lưu giữ ký ức, nếu vậy viên trân châu này sẽ có cái gì đây?

Đôi mắt màu đỏ lạnh băng của Minh Dạ, ngơ ngẩn nhìn nó.

Trân châu ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng quay vòng, lễ vật cuối cùng trai công chúa để lại cho hắn, rõ ràng xuất hiện trên không trung.

--

Đó là rất nhiều năm về trước, thiếu nữ với đôi mắt thanh triệt.

Nàng kinh ngạc cảm thán nhìn lên không trung.

Trong mắt nàng, phản chiếu ra trời xanh mây trắng, cuối cùng, dần dần dịu dàng mà rõ ràng, là bóng dáng một nam nhân mặc áo giáp trắng.

Nàng ghé vào bờ, nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ không nhịn được cong lên.

Minh Dạ vươn tay, trong mắt lại lần nữa dần xuất hiện lệ ý, nhưng mà hắn vừa đụng vào nàng, dường như Tang Tửu cũng cảm nhận được, quay đầu lại mỉm cười.

Minh Dạ sửng sốt hồi lâu, cũng dịu dàng cười với nàng. Màu đỏ trong mắt hắn rút đi, trở nên sạch sẽ kiên nghị.

Trân châu hóa thành bột mịn.

Hóa ra nàng thích dáng vẻ này của hắn.

Viên trân châu kia, là sơ tâm của Tang Tửu, bên trong có cảnh tượng ban đầu lúc nàng yêu Minh Dạ. Nàng thích đại anh hùng che chở thiên hạ, yêu Minh Dạ chiến đấu vì bọn họ, mà không phải là tà ma.

Minh Dạ không tìm thấy Tang Tửu, hắn hóa thành chân thân ôm lấy vỏ trai nhỏ, nỉ non:" Ta chưa từng nói là ta yêu nàng phải không? Mặc dù quá muộn nhưng Tang Tửu, ta yêu nàng".

Minh Dạ phong ấn bản thân ở đáy sông Mạc Hà, hắn giam cầm mình vào trong Bàn Nhược Phù Sinh, gì mà nói giải thoát cho hắn, hắn không muốn, hắn muốn đi tìm hình bóng nàng, một lần rồi lại một lần luân hồi trong quá khứ, từng lần một nhìn nàng trong hồi ức, mỗi một lần, đều trải qua thống khổ tê tâm phế liệt, đến cuối cùng là tự dằn vặt bản thân khi phải chia lìa với Tang Tửu, nhưng mà lần tiếp theo, vẫn sẽ tiếp tục trải qua như vậy.

Cho đến ngày Minh Dạ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top