Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3:

Không một ai biết rằng, vị Đệ Nhất Phu Nhân của họ đang mắc phải căn bệnh trầm cảm rất nặng. Cũng phải, nàng lúc nào xuất hiện cũng nở một nụ cười tươi, bừng sáng lên cả một bầu trời hy vọng. Báo chí luôn đặt biệt danh cho nàng là "Đệ Nhất Phu Nhân Xinh Đẹp Nhất"

Đã 6 tháng trôi qua kể từ buổi ăn tối lúc đó với bác sĩ Jayden Stewart, nàng và bác sĩ luôn chìm trong bận rộn. Nàng thì phải đi dự hội họp, đọc văn bản truyền cảm hứng, thăm các chính trị gia nước ngoài củng cố quan hệ quốc tế giữa 2 quốc gia.

Còn vị bác sĩ kia thì quay cuồng trong chính công việc cứu người của mình, những ca mổ liên tiếp, những lần đi dự hội thảo đầy áp lực.

Đôi lúc, khi dừng lại ở quầy tiếp tân để tiếp nhận hồ sơ bệnh án, anh hay vô thức liếc nhìn lên TV nhắc đến tên nàng. Nàng vẫn lộng lẫy như ngày đó, nhưng lại mang nụ cười đầy giả dối. Nhưng tại sao anh lại quan tâm chứ? Họ chỉ gặp nhau có một lần thôi mà?

Hay là do lời nàng đã nói nàng đang bị mắc kẹt? Và với tính cách của bác sĩ luôn muốn cứu sống nàng?

Nàng ở phía nhà trắng lật ra tờ báo hằng ngày ra, ngoài chồng nàng luôn xuất hiện ở trang trước thì anh cũng xuất hiện với tựa đề "Vị giáo sư mang bàn tay vàng đã cứu sống một bệnh nhi "

Anh vẫn đẹp trai, tài giỏi như vậy làm nàng vô thức sờ hình ảnh trên tờ báo đó rồi rụt tay lại.

- Thưa Phu nhân, đã đến giờ dự buổi ra mắt nhạc kịch ở nhà hát Thành Phố ạ!

- Landon không đi sao?

- Ngài Tổng thống đã gửi lời xin lỗi đến người!

Nàng gấp tờ báo lại ngay thẳng, rồi đứng dậy bước đi ra ngoài. Dù là đi một mình nhưng nàng vẫn không thoát khỏi tay mắt của dòng họ và nhất là của gã. Nhất cử nhất động của nàng đều được báo cáo về nhà trắng. Họ nói là để bảo vệ nàng, thật ra cũng chỉ là giám sát sợ rằng nàng sẽ bỏ trốn lại lần nữa.

Nàng chống tay lên cửa sổ, ngắm nhìn người đi đường qua lại. Nàng nhìn thấy một cặp gia đình hạnh phúc đi trên đường, người chồng và người vợ cùng nắm tay đứa con tung tăng, cả 3 cùng kể câu chuyện hài hước rồi bật cười trong hạnh phúc.

Nhiều người đã ước mai sau sẽ giống nàng, nàng đã im lặng không đáp lại. Nàng không nói " Đừng làm vậy" bởi vì nàng tin rằng những người mang ước mơ đó sẽ hạnh phúc và tài giỏi hơn nàng.

Nàng là tiểu thư trong một dòng họ danh giá bậc nhất thế giới, định mệnh của nàng đã sẵn làm vợ của nhà tài phiệt, chính trị gia,... nên lúc nào cũng được rèn dũa vào nề nếp làm nàng đã quên đi con người thật của mình. Nàng cưới Landon Lorrence vì lợi ích cho gia tộc đã nuôi nấng mình rồi bị mắc kẹt trong đó.

Bây giờ, nếu có người hỏi về ước mơ, nàng sẽ trả lời rằng

" Tôi muốn có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi sẽ không phải là những quan chức lớn mà chỉ là những người có nghề nghiệp ổn định luôn cố gắng vì tôi và tất cả mọi người, cũng là bài kiểm tra của con chúng tôi quan trọng hơn cả bí mật quốc gia. "

Một hạnh phúc nhỏ nhoi. Đôi lúc tiền bạc có thể giải quyết tất cả công việc nhanh chóng nhưng nó không đem đến hạnh phúc, nó không cho họ ước mơ khát vọng. Nàng muốn cùng chồng mình làm việc để trả chi phí hóa đơn, rồi đến cuối tuần cùng nhau đi chơi công viên với con.

Nhưng ước mơ đó thật xa vời. Dẫu sao thì đếm từng ngày nàng sẽ chết cũng chỉ còn 2 năm nữa...

" Bùm "

- Có bom ở xe Đệ Nhất Phu Nhân!

Chiếc xe chở nàng lật tung lên lộn ngược thành nhiều vòng, bây giờ nàng không còn cảm giác đau đớn nữa rồi dù bị thương khắp mình.

Tiếng của xe cảnh sát, cứu thương và tiếng người dân vang lên ồn ào khắp xung quanh.

Nàng cố gắng lê thân thể đẫm máu của mình khỏi cửa sổ đã bị lật. Do chúa đã chứng kiến nàng đã sống quá khổ cực nên giải thoát cho nàng sao?

- Hãy cố gắng cứu lấy Phu Nhân! Nhanh lên!!

Đừng! Đừng cứu tôi! Hãy để mặc tôi đi!

...

"Tin mới nhận, vào lúc 5h chiều hôm nay, được biết Đệ Nhất Phu Nhân Anastasia Lorrence sẽ có buổi dự lễ ra mắt nhạc kịch ở Nhà hát thành phố. Nhưng đáng tiếc khi đang di chuyển thì có quả bom gắn trên xe làm nổ tung chiếc xe. Tình trạng của phu nhân được xác định đang nguy kịch. Tất cả các cảnh sát, nhà chức tránh chính quyền, nhà trắng đều lên án hành động này. Họ bắt buộc phải truy tìm được hung thủ đã làm chuyện đó. Sau này là hình ảnh hiện trường"

- Tránh ra! Tránh ra! Bác sĩ đâu? Bác sĩ ở đâu?

Các vị nhân viên vệ sĩ nhanh chóng đưa nàng đến bệnh viện nổi tiếng nhất ở gần đó. Tình trạng của nàng là máu đã nhuộm đỏ trang phục nàng, hơi thở khó khăn.

Không ai dám đụng đến nàng bởi vì nàng là một nhân vật quan trọng nhất đối với quốc gia sau Tổng Thống của họ, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng làm họ lên đường. Cũng là lúc đó, tiếng của anh vang lên.

- Tôi là bác sĩ! Hãy để tôi kiểm tra tình trạng bệnh nhân.

Đó cũng là nghiệt duyên sao? Chuyện nàng xuất hiện ở đây?

Jayden cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt khi chứng kiến nàng trong tình trạng này. Nàng trong mắt anh luôn xinh đẹp như bông hoa ban mai nhưng hôm nay trông nàng thật yếu ớt

- Hãy đưa cô ấy vào phòng cấp cứu!

...

Nàng từ từ mở mắt, hơi thở dần điều hòa lại đập ổn định, mùi thuốc sát trùng bay khắp phòng. Khi nàng tỉnh lại cũng là lúc có rất nhiều nhân viên trông chừng bật khóc, không ngừng tạ ơn chúa.

Tại sao nàng vẫn chưa chết chứ?

- Ôi, phu nhân đã tỉnh rồi! Để tôi gọi bác sĩ đến!

Vị bác sĩ đến khám cho nàng là viện trưởng bệnh viện này. Chỉ cần sự xuất hiện của nàng đủ để huy động hết tất cả nguồn lực ở bệnh viện này.

Phòng bệnh của nàng sang trọng nhất nhưng cũng được canh gác cẩn mật nhất. Không được một ai bén mảng vào khu chăm sóc đặc biệt này ngoài bác sĩ chữa trị.

- Sức khỏe của phu nhân đã ổn định nhưng cần có thời gian điều dưỡng thêm!

Toàn thân nàng đau nhói, nàng nhớ rằng vị bác sĩ đau phải người cứu nàng nhưng cứ muốn nhận lấy ân huệ để được có uy danh là sao vậy? Những con người giả tạo!

Nàng gọi thư ký của mình đến, nói

- Tôi... muốn đổi bác sĩ chữa trị!

- Phu nhân! Nhưng người này là người giỏi nhất!_ Thư ký lên tiếng để khen ngợi tên viện trưởng này

- Vị bác sĩ cứu sống tôi không phải ông ta!_ Nàng quát - Hãy gọi vị bác sĩ đó đến đây!

Viện trưởng run rẩy tiến một bước

- Thưa Phu nhân, bác sĩ ấy đang rất bận với ca mổ của mình...

- Tôi muốn biết mặt vị bác sĩ đã cứu tôi! Mọi người dám cãi lệnh tôi sao?

Không một ai dám cãi lệnh vị phu nhân cao quý này.

...

Anh đứng trước cửa phòng bệnh, sững sờ trước hai người vệ sĩ đầy trang nghiêm. Cả người cực kỳ hồi hộp.

Ngay khi nhận được tin nàng rất muốn gặp anh, anh muốn trốn tránh nhưng đích thân viện trưởng cũng ra mặt làm anh không dám chối từ.

Lấy hết tất cả sự dũng cảm, anh đẩy cửa vào và nhìn thấy một cô gái hướng mắt về phía cửa sổ, để ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mình lấp lánh rực rỡ.

Một tạo vật hoàn mỹ như tượng nữ thần Aphrodite. Điều đó làm anh ngẩn ngơ một lúc.

- Anh đã đến rồi sao?

Nàng quay về phía anh, mỉm cười ngây ngô, cũng như là nụ cười chân thật của nàng.

- Tôi đã kêu tất cả mọi người lui ra khi anh đến đây rồi! Hãy ngồi vào ghế đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện! Đừng lo, tôi không cắn anh đâu!

Anh nhìn thấy ghế bên cạnh nàng, liền lãnh đạm tiến tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

- Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, trong tình trạng này! Đây có thể gọi là nghiệt duyên đấy! _ Nàng mở lời trước

Anh giữ thái độ im lặng, nàng cũng từng nói là lần ăn bữa tối là lần cuối gặp nhau.

- Anh khỏe chứ?

Anh sửng sốt trước câu hỏi đó, nàng quan tâm anh sao?

- Tôi... vẫn ổn, thưa phu nhân!

- Đừng gọi tôi vậy, hãy gọi tôi là Anna! Tôi đã luôn theo dõi anh, rất nhiều!

Nàng đã luôn quan tâm đến anh sao? Một kẻ hèn mọn này

- Anh đã cứu tôi! Tôi rất muốn được trả ơn anh!

- Không có gì đâu ạ, đó là chuyện tôi phải làm! Người không cần đâu!

- Người? Bây giờ mới giống anh! Anh xem tôi là hoàng hậu sao?

Khuôn mặt nàng bây giờ đối diện với khuôn mặt anh làm anh ngượng ngùng quay đi.

- Bởi vì lúc đó... tôi vẫn chưa biết rằng...

- Anna là Đệ Nhất phu nhân Anastasia! Tôi hiểu! Nhưng đó chỉ là chức vụ hữu danh vô thực thôi! Tôi không cao quý đến mức đó đâu! Anh là người đầu tiên mà tôi xem trọng đấy, cũng là người đầu tiên mời tôi ăn bánh Hamburger đó!

- Thưa phu nhân, đừng làm vậy! Đừng cố gần gũi với tôi!

Anh đứng dậy cố tránh xa nàng hết mức có thể bởi vì nàng đã là phụ nữ có chồng. Anh không thể làm chuyện có lỗi với nàng.

- Không phải vì chức vụ của tôi... mà là tôi đã có chồng sao?

Nàng đã đoán ra được làm trúng tim đen của Jayden.

- Tôi đã bảo anh rồi, đừng nghĩ như vậy! Landon không quan tâm đến tôi sống chết như thế nào đâu!

Nụ cười trên môi nàng chợt tắt khi nhắc đến tên chồng kia, bàn tay nàng nắm lại phẫn nộ.

- Tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi! Làm ơn, hãy để tôi trả ơn cho anh!

Nàng nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, nếu không phải vì nàng bị thương thì nàng cũng quỳ xuống không chừng.

Jayden bị tâm hồn mạnh mẽ của nàng lay động, xoay người đi về phía cửa.

- Cô hãy khỏe đi rồi sẽ trả ơn tôi sau.

Cả thế giới tối om của nàng đột nhiên bừng sáng chỉ một câu nói. Nghĩa là anh đã chấp nhận nàng?

Nàng đã từng nghĩ, mình đã tuyệt vọng nhưng chỉ một câu nói đã đem lại khát khao được sống.

Đây là tâm trạng của một cô gái đang yêu sao?

- Vâng!!_ Nàng đáp

...

Đã 1 tuần trôi qua nhưng gã Landon vẫn không đến thăm nàng, cái nàng nhận lại được chỉ là sự biện hộ vì quá bận bịu với chuyện chính trị.

Nhảm nhí! Gã ta có quan tâm gì đến nàng đâu!

Khi Jayden bước vào phòng bệnh để kiểm tra sức khỏe nàng như mọi khi, vị thư ký tiến lên hỏi

- Thưa bác sĩ, chúng tôi muốn ngài kiểm tra sức khỏe phu nhân thật chắc chắn để làm thủ tục xuất viện cho Phu nhân.

- Thủ tục xuất viện?_ Nàng hoài nghi không hiểu chuyện gì đang xảy ra

- Là vậy, hội đồng chính trị nói rằng Phu nhân sẽ được chăm sóc tốt hơn tại Nhà Trắng với đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp. Không cần phải khó chịu vì chỗ này.

Chuyển về nhà trắng? Đó chắc chắn là âm mưu của gia tộc của nàng rồi. Muốn giám sát cho dễ chứ gì! Nhưng nếu chuyển đi, nàng sẽ mất đi cơ hội trả ơn lấy Jayden Stewart.

- Sức khỏe của Phu nhân Anastasia vẫn còn rất yếu. Nhiều vết thương có khả năng để lại di chứng cần phải theo dõi thêm! Phu nhân không đủ sức để chuyển viện đâu!_ Jayden nói

Thư ký tỏ vẻ đã hiểu và rời khỏi phòng bệnh.

- Cảm ơn anh. Như anh đã thấy đấy, tôi không có quyền lực nào cả!

- Làm Phu nhân tổng thống như cô thật là mệt đấy! Cô chưa bao giờ thử làm mọi điều mà mình yêu thích sao?

Nàng từ tốn lắc đầu

- Bản thân tôi khi sinh ra luôn biết mình sẽ là vợ của nhiều chính trị gia và là nạn nhân của hợp đồng hôn nhân. Tôi không được có thích mình thích hay làm điều mình muốn!

- Áp lực thật nhỉ?

Jayden cảm thấy nàng thật tội nghiệp. Dần dần đánh mất thanh xuân chỉ để nhận lấy thứ vốn không thuộc về mình.

- Tôi đã đánh mất chính mình, tôi không biết mình nên làm gì cả!

- Vậy hãy 1 lần làm điều mình thích đi, để sau này cô đừng hối hận!

Nàng nghĩ ra điều gì đó liền nắm lấy tay vị bác sĩ này, không ngừng cầu xin.

- Tôi muốn được đi xem phim như những cô gái khác, anh hãy coi như tôi đang trả ơn anh bằng cách mua vé cùng anh đi xem phim đi!

Jayden biết mình không thể chối từ nàng, bởi vì nàng đã cầu xin anh. Trong mắt anh, nàng là một cô gái tràn đầy niềm hy vọng và sự tò mò của một đứa trẻ đối với thế giới mới này.

- Cô hãy cố khỏe đi!_ Jayden lại cố tránh né lời cầu xin của nàng

- Vậy là anh từ chối sao?

- Tôi không nói từ chối, hãy cố gắng tịnh dưỡng đi!

...

Nàng cùng người thư ký đi dạo quanh khuôn viên của bệnh viện. Nghe nói vận động sẽ giúp nàng khỏe hơn nên nàng đã ra lệnh được đi dạo, nàng không muốn cho vệ sĩ đi cùng bởi vì gây sợ hãi và ấn tượng xấu. Họ chỉ biết lủi thủi núp ở đâu đó để bảo vệ nàng.

Khuôn viên nàng đi bên trong rộng lớn với nhiều bệnh nhân với nhiều hoàn cảnh khác nhau. Do là tất cả họ quay cuồng trong chăm sóc người nhà, y tá quay cuồng với công việc nên không ai nhận ra nàng.

Cho đến khi có một cậu bé mải chạy va phải vào nàng.

- Ai da! Đau quá!

Nàng liền cuống quýt đỡ cậu bé dậy. Cậu bé xoa xoa đầu ngẩng lên nhìn nàng, điều đó giúp nàng quan sát cậu bé dễ dàng hơn.

Cậu bé có gương mặt tươi sáng, khôi ngô. Hai đồng tử đen láy lấp lánh và mái tóc nâu đen đẹp đẽ. Nhưng điều chú ý là cậu bé mặc đồ bệnh nhân với cánh tay kia truyền nước biển.

- Em không sao chứ?_ Nàng hỏi

- Chị... đẹp quá!_ Cậu bé thốt lên làm nàng ngượng ngùng

Đẹp trong bộ dạng vừa mới thoát ra khỏi cái chết sao?

Nàng xoa đầu cậu bé, nhắc nhở cậu bé đừng chạy lung tung, kẻo người nhà tìm.

- Chị ơi, em đang tìm máy bán đồ tự động! Em khát nước nên chị có thấy nó ở đâu không?

- À, hình như nó nằm gần đây thôi.

- Chị đi cùng em được không?

Thư ký định từ chối hộ nàng nhưng bị nàng ngăn lại, trả lời cậu bé.

- Đương nhiên là được chứ!

Cả 2 người cùng nhiêu tiến đến máy bán đồ tự động, cậu bé rút ra trong túi là 1 đồng tiền xu màu bạc nhưng không thể vươn tới chỗ cho xu vào. Nàng liền bế cậu bế lên để cậu bé có thể dễ dàng cho xu vào và chọn đồ uống mình muốn.

Lúc đó, có 2 chai rơi xuống phía dưới chân, cậu bé vui vẻ nhặt lấy đưa cho nàng một lon, cậu bé một lon làm nàng ngạc nhiên.

- Em cho chị sao?

- Đương nhiên rồi! Vì chị đã giúp em mà.

Nàng nhận lấy, lon nước này là lon nước đào, nhìn sơ qua thì nó có vẻ không có chất gì tốt nhưng cậu bé lại mở và tu nó ừng ực như ngàn năm không được uống.

Nàng cũng làm theo và cảm nhận vị ngọt hòa quyện trong miệng mình, và đây cũng chính là lon nước nàng yêu thích nhất kể từ đó.

- Em tên là Will, chị tên gì?

- Chị tên là Anna!_ Nàng đáp

- Tuyệt quá! Kể từ nay 2 chúng ta là bạn nha! Từ khi em vào đây, em không có ai làm bạn cả!

Cậu bé không hề biết rằng người mình làm bạn chính là vị Đệ Nhất Phu Nhân Anastasia Lorrence. Chỉ biết đó là một cô gái xinh đẹp có hoàn cảnh giống mình.

- Đương nhiên rồi, Will! Chúng ta hãy tìm chỗ nào ngồi để thưởng thức lon nước này đi!

Cả 2 người ngồi ở ghế đá trong khu vườn. Cậu bé Will vừa đong đưa chân vui vẻ, vừa thưởng thức lon nước trên tay mình.

- Tại sao chị lại vào đây vậy?

- Chị bị tai nạn giao thông. Còn em?

Nàng không thể nói nàng bị khủng bố đặt bom trên xe được.

- Em được chuẩn đoán có cục u trong não!

Chỉ một câu nói đó thôi cũng làm nàng cảm thấy kinh ngạc, bối rối quay sang vị thư ký rồi nhìn cậu bé khôi ngô này. Nhìn cậu bé rất vui vẻ, vô lo nhưng không nghĩ là cậu bé mang trên mình căn bệnh quái ác này.

- Chị xin lỗi! Chị không biết...

- Không sao đâu, là em hỏi trước mà! Chỉ là em thấy căm hận mình vì để cha mẹ buồn và khổ cực vì em! Em biết tiền thuốc và tiền chữa trị của mình rất đắt!

Một cậu bé cũng biết đến nỗi buồn của cha mẹ nó sao?

- Em là một người tốt, Will! Mà người tốt thường có số phận rất bất hạnh.

- Em biết mà! Nên lúc nào em cũng đọc kinh thánh cầu xin chúa cho mình khỏe lên! Em phải luôn cười thật tươi để cho cha mẹ an lòng!

Nàng thật sự ngưỡng mộ sức sống của cậu bé này. Nàng đã nhờ người trợ lý đi tìm kiêmz thông tin thì biết rằng cậu bé là con trai của gia đình lao động tay chân, những ngày đi học cậu bé thường đạt thành tích rất tốt và có rất nhiều bạn nhưng thật không ngờ lại mang trên mình căn bệnh này.

Khi Jayden đến để kiểm tra sức khỏe nàng như mọi ngày, nàng liền hỏi

-  Anh có biết cậu bé tên Will không?

Jayden ngạc nhiên vì làm sao nàng biết cậu bé đó!

- Tôi biết! Cậu bé ấy là bệnh nhân của tôi!

- Cậu bé mắc bệnh ung thư phải không?

Jayden nghĩ đến cậu bé đó, liền tự trách bản thân mình

- Cũng do tôi đã tìm ra phương pháp phát hiện ung thư sớm nên cậu bé được phát hiện kịp thời! Nhưng nhìn cậu bé đau khổ vì những đợt trị liệu, tôi thầm trách mình thà rằng để họ không biết còn hay hơn không!

Các bác sĩ cũng rất đau đớn khi chứng kiến bệnh nhân của mình đau quằng quại, vì tự dằn vặt bản thân mình không làm được gì.

Nàng liền vươn tay giữ lấy đầu của Jayden, an ủi anh

- Anh đã làm điều nên làm mà! Đừng tự oán hận bản thân mình!

Đây cũng là người đầu tiên an ủi anh, cũng là người đầu tiên không oán trách anh vì căn bệnh của người nhà họ.

Trong giây lát, nàng muốn ôm chặt lấy Jayden nhưng không thể vì chức vị chính là cùm gông cầm tay nàng lại.

- Anh chính là người tài giỏi và nhân hậu nhất mà tôi từng biết! Anh đã làm điều nên làm! Hãy bảo cậu bé Will là tôi sẽ luôn đến thăm cậu bé!

Trong quãng thời gian ở viện, cậu bé là người mà nàng làm bạn, chỉ nàng chơi cờ vua rồi cả hai cùng nhau chia sẻ cây kem mua lén các bác sĩ.

- Em thấy hình như chị và bác sĩ Stewart thích nhau phải không?

Chỉ một câu nói mà nàng suýt nữa làm rơi cây kem trên tay.

- Làm gì có, chị... dễ thấy lắm sao?

Cậu bé gật gật đầu làm vẻ mặt nghiêm túc.

- Đương nhiên rồi, trong lúc chị đến thăm em, ánh mắt chị trao cho bác sĩ quá lộ liễu rồi còn gì! Khi chị không có ở đây bác sĩ cũng thường hay hỏi về chị.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, bác sĩ Stewart đã nhắc đến mình sao?

- Hai người không định thổ lộ với nhau sao?

Thổ lộ? Với thứ tình cảm chôn chặt trong tim mình sao?

- Chị cũng muốn lắm, nhưng người lớn có rất nhiều chuyện khó nói với nhau lắm!

Nhất là nàng đã có chồng, làm sao mà thổ lộ với Jayden được chứ?

- Chị nói y chang cha mẹ em! Chị cần em giúp không?

Anna liếm cây kem trên tay rồi chợt nhớ đến buổi xem phim liền gật đầu lia lịa.

- Chị muốn đi xem phim với bác sĩ Stewart, nhưng chị không thể nên cần em giúp!

Thế là nàng bày mưu kế hoạch xem phim cùng với tòng phạm nhí này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top