Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện:

Giữa thành phố hoa lệ tấp nập người, một chàng trai trẻ với vẻ ngoài nổi bật hơn tất cả. Chàng trai có có mái tóc đen nổi bật, đôi mắt xanh như biển Đại Tây Dương, khoác trên mình bộ vest màu đen, bên ngoài là áo măng tô, vẻ ngoài của anh làm bất cứ ai cũng phải say mê ngắm nhìn.

Chàng trai trẻ đẩy cửa đi vào một quán ăn ồn ào, ngồi vào chỗ mình tìm thấy.

- Anh muốn ăn gì?_ Một người phục vụ đặt menu trước mặt anh, hỏi anh bằng một giọng ngọt ngào

- Cho tôi một dĩa sandwich và một cốc cà phê.

Người phục vụ rời đi không quên kèm cái nháy mắt cho chàng trai. Cũng ngồi đó vài phút, có một người đàn ông trung niên mặc áo len bên trong và áo măng tô bên ngoài, đẩy cửa bước vào. Người đàn ông dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra chàng trai mà đi đến ngồi xuống.

- Cậu đến sớm hơn giờ hẹn đấy, luật sư Theodore._ Người đàn ông đó vừa bỏ mũ, vừa nói

- Chỉ vì ông nói là ông biết cha mẹ thật của tôi, Anthony Lewis.

Người trước mặt anh bật cười, bản thân vốn là một cựu Tổng thống lại bị chàng trai trẻ gọi thẳng vậy. Người phục vụ đặt đồ ăn đã gọi lên trước mặt, cũng đưa cho Anthony ly cà phê như quá quen với sự hiện diện của khác hàng này.

- Cà phê ở đây là ngon nhất đấy, cậu biết cách gọi thật.

- Chúng ta vào chủ đề chính đi được không? Tôi còn nhiều vụ kiện cáo cần phải làm.

- Giống như mẹ cậu... được thôi.

Anthony rút ra một hồ sơ từ túi áo trong, đặt lên trước mặt anh.

- Hãy xem đi.

Anh nhận lấy, mở hồ sơ đó ra xem thì lập tức kinh ngạc. Đây là bức hình đã cũ nhưng vẫn hiện rõ hình ảnh một cô gái có mái tóc đen, gương mặt rất xinh đẹp, mặc áo vest xanh biển đậm, đội chiếc mũ pillbox đứng trước Nhà trắng.

- Cậu có đoán đây là ai không? Chắc hẳn cậu phải học qua môn lịch sử rồi.

- Tôi biết. Đệ Nhất Phu Nhân Anastasia Harrington - Lorrence. Tôi từng rất ngưỡng mộ cô ấy, nhưng tiếc cô ấy ở tuổi đời còn quá trẻ. Người này thì liên quan gì đến tôi?

- Cậu phải thông minh hơn tôi nghĩ chứ. Vì sao tôi đưa tấm ảnh này ra à, như cậu muốn đấy, người này chính là mẹ cậu._ Anthony đáp

Theodore kinh ngạc, tay run rẩy nắm chặt lại hồ sơ, đầu lắc lắc đi không thể tin vào tai mình.

- Không, không, làm sao có thể chứ. Tôi chỉ là một người bình thường, không thể có mẹ là... là Đệ Nhất Phu Nhân!

Anthony đã biết trước vẻ mặt này của cậu, nhàn nhã cầm ly cà phê đưa lên miệng uống.

- Phu nhân từng là thủ khoa ngành luật như cậu vậy. Cô ấy ước mơ trở thành luật sư. Cậu giống mẹ, vậy mà cậu vẫn hoài nghi về bản thân mình?

- Tôi chỉ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là con trai Đệ Nhất Phu Nhân.

- Ồ chàng trai, cậu đúng là con trai của phu nhân, nhưng cậu không phải là con trai của cựu Tổng thống.

- Ý ông là gì? Hai người này là vợ chồng mà. Tôi là con trai của phu nhân... ôi lạy chúa...

Anthony đã đoán ra Theodore đã nhận ra mối quan hệ thực sự, bất giác thở dài.

- Chắc hẳn cậu cũng nhận nhiều vụ kiện cáo ly hôn vì ngoại tình. Phải, cậu là con trai của Phu nhân và một bác sĩ. Đừng oán trách mẹ cậu, giữa tổng thống và mẹ cậu chỉ là quan hệ hợp đồng. Họ không yêu nhau. Người mẹ cậu yêu là cha cậu, bác sĩ Jayden Stewart. Tôi nói có đúng không, Theodore Stewart?

Theodore dùng tay chạm vào bức ảnh, người phụ nữ này từng được anh rất mến mộ, ước mơ tài giỏi như phu nhân. Ngay vào thời khắc tối tăm nhất của cuộc đời, anh đã được nghe lại bài diễn văn của phu nhân và mê đắm nó. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người đó có thể là mẹ mình.

- Tôi chưa bao giờ được nghe kể về mẹ cả. Cha tôi mất vì tai nạn giao thông vào năm tôi lên 7 tuổi, sau đó tôi được nhà bạn cha nuôi, người nhà Sherpard.

Người nhà Sherpard đối xử với anh không khác gì con ruột. Họ đã cho một mái ấm, một gia đình thứ hai, là nơi nương tựa của anh sau cái chết bất ngờ của cha.

- Cha cậu là một bí ẩn đấy. Chính phủ từng tình nghi cha cậu là nghi phạm ám sát Tổng thống Landon Lorrence, nhưng họ phát hiện cha cậu đã tự sát. Sự thật là, cha cậu đã làm giả cái chết của mình. Tôi cũng giúp đỡ một phần trong đó.

- Cha tôi giết người? Vô lý! Ông ấy là một người tốt! Cha tôi là một người tốt, ông ấy đã sống và cứu người như suốt cả quãng đời của mình.

- Cha cậu là một sát thủ, chỉ sau cái chết của Landon, cha cậu mới từ bỏ nghề nghiệp đen tối đó để nuôi dạy cậu.

- Một sát thủ?

Trong ký ức của Theodore, cha luôn là người đi làm sớm, về muộn. Cha luôn luôn yêu thương, chiều chuộng anh hơn bất cả thứ gì trên đời. Luôn giành ngày nghỉ quý giá để chơi với anh như bù đắp lại cho những ngày trực đêm ở bệnh viện. Chỉ là, anh hiếm khi nghe cha kể về mẹ mình cả. Anh cũng đã từng hỏi cha và câu trả lời của cha là " Mẹ con vẫn đang theo dõi theo con. Mẹ yêu hai chúng ta rất nhiều. " Thật không ngờ cha mình lại có thể là một sát thủ.

Cái chết của cha là một chấn thương tâm lý của một cậu bé 7 tuổi. Anh đã gần như không nói chuyện với ai suốt 1 năm sau đó, nhưng người anh trai William Sherpard đã giúp anh nói chuyện lại, cũng là người đã mở video về bài diễn văn ấy.

- Cha và mẹ cậu lần đầu gặp nhau khi cô ấy bỏ trốn khỏi đoàn người hộ tống của Landon đi mua cà phê, sau đó đụng phải cha cậu. Cả 2 người luôn hoài nghi về tình cảm giành cho nhau, nhưng khi mẹ cậu bị thương vì xe bị đặt bom, cha cậu đã cứu mẹ cậu và cũng là người kéo cô ấy ra khỏi vũng lầy đen tối. Họ rất yêu nhau, tiếc là cô ấy đã là vợ của Landon Lorrence, lại là quân cờ của người cha độc ác. Mẹ cậu đã vì cha cậu mà đứng lên lật đổ Landon, chỉ là cô ấy đã thất bại, cuối cùng lúc đó, cô ấy phát hiện đã mang thai cậu.

- Tại sao không ai kể cho tôi về mẹ chứ? Tại sao mẹ tôi lại rời bỏ tôi?

Anh tức giận tự hỏi mẹ có yêu mình không, lại để mình một mình trên cõi đời này.

- Theodore, nghe đây. Mẹ cậu bảo vệ cậu. Cô ấy đã nhờ tôi đem giấu cậu đi sau khi sinh cậu ra. Bởi vì, sợ rằng dòng họ Harrington của mẹ cậu sẽ cướp cậu, huấn luyện cậu trở thành quân cờ, cậu sẽ bị mắc kẹt như cô ấy. Mẹ cậu đã làm mọi thứ để bảo vệ cậu. Dòng họ Harrington bây giờ sẽ không thể làm hại được cậu nữa vì họ phải dính vào cuộc điều tra của liên bang.

Không biết nghe về điều này, mắt của anh chợt ửng đỏ lên.  Anthony vờ như không thấy, bèn nói tiếp.

- Không có người mẹ nào mà không thương con. Mẹ cậu đã hy vọng tôi sẽ kể cho cậu nghe về cô ấy. Cô ấy là một người phụ nữ rất tuyệt vời, là một người luôn cố gắng đấu tranh vì bản thân và tất cả mọi người. Mẹ cậu luôn mong cậu sẽ trở thành con người mà cậu muốn. Có lẽ, nếu cô ấy ở đây, cô ấy hẳn rất tự hào về cậu.

Theodore không còn bụng dạ để ăn tiếp, bèn bỏ lại những bức hình vào hồ sơ, tay cầm lấy ly cà phê mà cố nuốt trôi đi những điều mình vừa nghe.

- Đó cũng là lý do mà ông nói cho tôi nghe sao? Vì mẹ tôi?

- Tôi từng là thư ký của mẹ cậu. Tôi đã cố gắng hết sức.

- Nhưng tại sao mẹ lại không cố gắng vì tôi chứ?

- Cô ấy đã mắc kẹt suốt cả quãng đời của mình, Theo. Cha cậu là ánh sáng duy nhất của phu nhân. Nhưng dẫu cô ấy có cố gắng đến mấy, cô ấy cũng không sống được lâu. Từ lâu, cô ấy đã được chuẩn đoán mắc bệnh trầm cảm. Cô ấy đã quyết định kết thúc mạng sống của mình rồi. Cha cậu đã dừng việc đó và cùng cô ấy đã cố gắng đấu tranh với căn bệnh tâm lý ấy, cô ấy vừa phải đấu tranh với căn bệnh tâm lý,vừa phải đối phó với Tổng thống. Kết quả, cô ấy đã thua cuộc với Landon, nhưng cậu chính là chiến thắng của cô ấy, Theodore Stewart. Chỉ là, cô ấy không đành lòng tự sát trước mặt cậu. Cô ấy đã chịu đựng quá đủ.

- Có nghĩa là dù mẹ tôi có sống với tôi, mẹ cũng sẽ ra đi sao? Tự sát?

- Tôi e là vậy. Hãy hy vọng cha mẹ cậu đã đoàn tụ ở một thế giới tốt đẹp nhất. Nơi đó, họ vẫn đang theo dõi cậu.

Tim của Theodore đau âm ỉ, anh cố gắng cho mình không bật khóc, xem đi xem lại ảnh của người mẹ mình. Quả nhiên, mẹ mình rất đẹp. Đẹp hơn tất cả mọi thứ trên đời. Bởi vì trong mắt mọi đứa trẻ, người mẹ chính là chúa.

-  Tôi sẽ thay cha mẹ cậu theo dõi cậu trưởng thành Theodore. Ngay khi cậu bước ra khỏi cửa, tôi chỉ muốn thấy một người đàn ông trưởng thành chiến thắng vụ kiện, và yêu bằng hết trái tim mình như mẹ cậu đã yêu cha cậu.

- Cảm ơn ông, Anthony.

Theodore cầm lấy hồ sơ, đứng dậy trả tiền cho đồ ăn của mình lẫn ly cà phê của Anthony, quay người lại thì thấy Anthony đưa ly cà phê cảm ơn.

Anh bước đi khỏi quán ăn, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ nở một nụ cười. Bỗng điện thoại vang lên từ trong túi, anh nhấn nút màu xanh trên màn hình, để lên tai, nghe.

- Will? Tối nay, chúng ta ăn tối cùng nhau đi.

Anh vừa trả lời, vừa hòa mình vào trong đám đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top