Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16. Liều thuốc thứ 2.

Bạn nghĩ mình có thể tiếp tục cuộc đời của mình như thế nào, khi... có người cứ đeo bám bạn mãi như thế?

Chỉ cần mở mắt ra, người ấy sẽ xuất hiện ở đó nở nụ cười tươi tắn, bạn thấy chứ?

Mỗi khi đi đâu, người ấy cũng vút chân theo bạn, đi cùng bạn, bạn nhận thấy không?

Cả khi bạn chỉ lặng lẽ cô độc một mình, ôm trong lòng căn bệnh tâm lí, một tâm trí bấp bênh có thể rơi xuống bất cứ khi nào, có người vẫn cạnh bên bạn, nở nụ cười ma mị, bạn thấy mà, đúng không?

Đừng trốn tránh như thế chứ?

Bạn có hối hận khi giết người đó không?

Khi hồi tưởng lại mùi hương nồng nàn của người đó khi còn sống, bạn cảm thấy thế nào?

Khi đối mặt với mùi hương nồng nặc của người đó khi đã chết, bạn cảm thấy thế nào?

Giây phút nhìn thấy xác người đó khô cằn trên nền đất, bạn cảm thấy thế nào?

Từng cử chỉ lấp lánh, ánh mắt tuyệt đẹp, nụ cười huyền bí lẫn giọng nói trong trẻo, giờ chỉ còn nằm trong kí ức xa xăm, cảm giác ấy như thế nào vậy?

Bạn có nối hận khi không chịu ngăn người đó tự sát không?

Vào một ngày trời dịu, người đó đã thì thầm chất giọng ngọt ngào của mình vào tai bạn tựa như rót mật...

"Hãy mua giúp tôi 20 viên thuốc ngủ và 1 bình thuốc diệt cỏ thật ngọt ngào nhé?"

Bạn đã bị thôi miên với sắc đẹp ấy, đúng chứ?

Vẻ đẹp của cái chết.

Liều thuốc thứ 1.

Người ấy đã từng là nguồn sáng cho cuộc đời tối đen của bạn, đúng không?

Bạn đã từng nhìn ngắm vẻ đẹp rạng rỡ lung linh của người ấy, để rồi quay cuồng chìm đắm trong cảm giác khoái lạc mê dại đúng không?

Bạn chưa từng có ý định gặp bác sĩ, cũng bởi người ấy tựa như một liều thuốc an thần cho tâm trí bất thường của bạn vậy nhỉ?

Cũng chính bạn đã nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời vào thời khắc cuối cùng của người ấy, thật lung linh, mĩ lệ như một bức tranh hoàn hảo và tinh khiết nhất thế gian vậy nhỉ?

Rồi bạn cứ thế ôm trong mình nỗi cô độc âm ỉ trong tâm trí điên dại, bấp bênh, đau khổ và trống rỗng, không thấy chán sao? 

Bạn nghĩ mình có thể tiếp tục cuộc đời của mình như thế nào, khi... có người cứ đeo bám bạn mãi như thế?

Và khi bạn cứ mãi mãi mụ mị trong ám ảnh như thế?

Cô độc, đúng không?

Không thể vẫy vùng, đúng không?

Tuyệt vọng, đúng không?

Vậy thì, tại sao bạn không mở một bản nhạc mình yêu thích rồi quay cuồng nhảy múa đến méo mó thân thể?

Tại sao phai ủ rũ như thế? Cứ điên dại lên đi? 

Bạn luôn biết rằng người ấy cũng muốn nhìn ngắm bức tranh tỏa sáng xuất thần của bạn mà đúng không?

Liều thuốc thứ 1 đá không còn. 

Bạn đã để mất liều thuốc của mình bao lâu thế?

Cũng không sao, vì liều thuốc thứ 2, 20 viên thuốc ngủ và một bình thuốc trừ sâu, bạn đã luôn chuẩn bị sau khi liều thuốc thứ 1 không còn nữa, đúng không nào?

Hãy điên cuồng lên nào...

Nhảy múa hết hôm nay, cười cợt hết hôm nay, điên dại hết hôm nay, hệt như cách bạn đã từng làm với người ấy, nhưng chỉ một mình...

Và...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top