Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh ngủ rồi, điện thoại đặt trên đầu giường, nửa đêm màn hình bỗng sáng choang, thanh thông báo hiển thị vài tin nhắn vừa nhận trên Wechat, tôi thấy tò mò, mới cầm lên xem thử.

Là cô bạn đang học cùng lớp Thạc sĩ với anh, giọng điệu của cô ấy rất dễ thương, phấn khởi bảo với anh rằng thầy hướng dẫn đã nhường vị trí đầu tiên trong phần tác giả luận văn cho cô ấy rồi.Lướt lên trên, tôi phát hiện trong cả một năm qua, ngày nào hai người họ cũng nói chuyện với nhau.

Cô ấy gửi những kaomoji đáng yêu (biểu tượng cảm xúc từ dấu câu, ký tự đặc biệt, ví dụ: (๑¯◡¯๑)  (   Ծ‸Ծ ) 


Khi giới thiệu cho anh vài bài hát, nói bài này hay lắm, nghe cảm xúc khiếp luôn. Anh gửi cho cô ấy hình chụp bữa trưa, bảo rằng đồ ăn quán này ngọt quá, không ngon đâu sau này đừng đặt làm gì; cũng từng nhắc đến tôi.

Cô gái ấy nói: - [bạn gái cậu vừa đẹp vừa hiền, mình hâm mộ cậu ghê]

Anh trả lời: - [Hì hì, anh đây cũng sẽ giúp cô tìm mối xịn.]


Tuần nào cũng vậy, thầy hướng dẫn sẽ tổ chức một buổi họp nhóm, sau khi kết thúc, họ sẽ cùng nhau rảo bước sang quán ăn gần trường, chỉ hai người họ, không dắt theo bất kì một bạn cùng nhóm nào khác, gọi đồ nướng, gọi lẩu. 

Mỗi tuần một lần, dường như chưa từng thay đổi.

Đợt anh sang Anh, mua cho tôi cả một danh sách dài liệt kê từng món, anh phải mất rất nhiều công sức mới hiểu rõ những món trong đấy là gì. Cô ấy cũng đưa anh một danh sách nho nhỏ, anh cũng bỏ công mua đủ hộ cô ấy. Nhưng tôi chuyển tiền trả anh, anh không nhận, cô ấy chuyển trả, anh nhận. 

Ngoài việc này ra, anh từ chối tất cả những yêu cầu nhờ xách tay khác.


Anh giúp cô ấy sửa máy tính, giữ chỗ ngồi, thậm chí còn từng lắp hộ chiếc ghế cô ấy mua trên Taobao. 

Cô ấy mang cơm đến lớp hộ anh, nhận giùm hàng đặt web, chỉnh sửa số liệu trong bài tiểu luận của anh.

Cả khi anh bận bịu tối tăm mặt mày, phải vùi đầu phân tích dữ liệu cùng thầy hướng dẫn suốt hai tuần liền, chúng tôi còn tạm thôi liên lạc những bốn năm ngày, vậy mà họ vẫn nhắn tin đề cử bài hát này nọ, vẫn chọc cười nhau mỗi ngày.


Chúng tôi yêu nhau từ năm lớp 11, đến nay đã bước sang năm thứ tám, tình cảm vẫn ổn định dù yêu xa suốt bốn năm Đại học. Cha mẹ hai bên cũng đã gặp mặt chào hỏi, sau khi suy nghĩ rõ ràng cũng như cùng nhau bàn bạc, chúng tôi mới quyết định thành phố và nơi theo học để cả hai lấy bằng Thạc sỹ, chúng tôi chọn học ở hai thành phố kề sát nhau, lúc gần tốt nghiệp, tôi chuyển qua sống cùng anh.


Tôi vẫn cứ cho rằng, cả hai chúng tôi đều là kiểu người biết rõ giới hạn, hiểu mọi nguyên tắc, sẽ không bao giờ chơi cái trò bạn thân khác giới, bạn khác giới cũng được, nhưng phải rõ ràng, dừng ở mức độ bạn bè bình thường, có việc thì có thể nói chuyện, gọi điện, không gì thì hạn chế qua lại.

Tôi vẫn cứ tưởng chúng tôi đều là kiểu người vậy, tôi còn bảo với mẹ rằng tôi cảm thấy anh rất có trách nhiệm, biết chừng mực, xác suất ngoại tình gần như bằng 0.


Tôi nhắn: [Chúc mừng cậu.]

 Cô ấy gửi một tấm ảnh thể hiện cảm xúc dễ thương lại ngay lập tức, nói là phải mau chóng sắp xếp 1 bữa để ăn mừng! Vào ngày mai luôn! Chỗ cũ! Thích gì cứ gọi, chị đây đang vui.


Tôi đặt điện thoại lại đầu giường, thu dọn đồ của mình vào balo, anh ngủ mơ màng, không mở mắt, hỏi tôi đang làm gì vậy, tôi nói em xuống lầu mua mấy quả quýt, dưng lại buồn miệng quá, giọng bình tĩnh như thường.

Anh không tỉnh táo lắm, lầm bầm bảo tôi :"Mua quýt ngay tiệm dưới lầu đấy, đừng đi xa."


Sau khi ra khỏi nhà, sự bình tĩnh của tôi bỗng sụp đổ, tôi ngồi khuỵu ngay bên ngoài cánh cửa, tôi muốn khóc quá, nhưng khóc không nổi, thấy buồn cười, lại chẳng thể nhếch khoé môi

Tôi không biết mình nên đi hỏi thẳng anh hay là chia tay luôn cho xong, tôi cũng không rõ tại sao, tại sao người yêu tôi lại bắt đầu chia sẻ mọi khoảnh khắc cuộc sống với một người con gái khác, bắt đầu tiếp nhận niềm vui và nỗi buồn của cô gái khác, bắt đầu trở thành bạn tâm giao của cô gái khác ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#oe