Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

S'échapper _ Bỏ trốn

_No pen, no paper but you still draw my attention.

Như không tin vào mắt mình, tôi đọc đi đọc lại mẩu giấy trên tay. Trường phép thuật? Phù thủy? Tôi là phù thủy ư? Chuyện hoang đường gì vậy? Đây là một trò chơi khăm sao? Nhưng mà trông nó không giống như vậy... Phải chăng tôi đã mệt đến mức sinh ra ảo mộng?
Nghĩ vậy tôi liền cất bức thư vào cuốn sách rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tôi sẽ nói chuyện này cho Martha.

- Cậu đang nói cái gì vậy Julie?
Martha nhìn tôi khó hiểu.
Tôi chỉ tay vào cuốn sách trên bàn.
- Cuốn sách này nè, nó có tiêu đề vô cùng kì lạ.
- Julie à tớ nghĩ cậu mệt lắm rồi đấy. Tớ không thấy quyển sách nào cả.
- C...cậu không thấy cuốn sách ư? Nhưng nó ở ngay đây mà. Đúng rồi, bức thư. Cậu có thấy nó không?
Tôi rút lá thư được kẹp chính giữa quyển sách rồi đưa cho Martha. Cậu mở nó ra.
- Julie à nếu đây là chuyện đùa thì nó không vui đâu. Cậu đưa tớ tờ giấy trắng chi vậy?
- Gì vậy nó có chữ trên đó đàng hoàng mà.
Tôi lấy lại bức thư từ tay Martha. Mực đen vẫn còn ở đây. Chả lẽ...

- Haha trôn, trôn England. Mình đùa cậu tí thôi.
- Cậu rảnh quá. Thôi chết chuông reo rồi, nếu không đi nhanh mình sẽ muộn tiết đầu mất. Đi nhanh thôi Julie!
Nói vậy cậu liền nắm lấy tay tôi rồi kéo đến lớp học lễ nghĩa. Trong đầu tôi chỉ toàn là mớ bòng bong. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có vấn đề về trí não sao? Hay là...

Ngày đi học hôm đó tôi chẳng có tâm trí đâu mà nghe giảng, chỉ nhớ về bức thư và những cuốn sách kì lạ.
Buổi chiều hôm đó chúng tôi trống tiết. Tôi liền chạy về phòng cầm theo cuốn sách ra gốc cây yêu thích để đọc. Nếu tôi thật sự là một phù thủy và 1/9 này tôi sẽ đi đến ngôi trường đó thì tôi nên chuẩn bị một vốn kiến thức đầy đủ.

Giờ là tháng 6, tôi chỉ còn 3 tháng để học. Tôi phải nhanh lên mới được. Vậy là những ngày tháng sau đó, tôi thường ra đây ngồi đọc những cuốn sách, ban đêm thì lẩn trốn đến thư viện để lấy thêm sách. Chẳng mấy chốc đã đến tháng 8, vừa may tôi cũng hoàn thành xong số sách trong thư viện.

Mải mê ngồi vẽ trang phục dưới gốc cây sồi, cũng đã lâu lắm rồi tôi không làm vậy. Bỗng nhiên ánh mặt trời tôi bị che lấp bởi 3-4 bóng hình người.
- Chà chà, dạo này không gặp Julie thân mến. Hóa ra là trốn ra đây ngồi vẽ à?
- Mày muốn cái gì?

Tôi ngẩng đầu lên, lại là Samantha và đám nô tì của nó. Chậc sao lại phá vỡ thời gian yên bình của tôi vậy chứ? Tôi toan đứng lên bỏ về trường thì có một lực mạnh đẩy tôi ngã. Cũng may cỏ ở đây khá dày và mềm nên tôi cũng không bị chấn thương quá nhiều.
- Tao muốn xem mày vẽ cái gì trong cuốn sổ này.
Nói rồi cô ta đến lại gần tính nhặt quyển sổ rơi dưới đất. Nhưng tôi đã bò đến kịp và giật lại. Trong lúc giằng co, cô ta đã bị tôi xô ngã.
- Con nhỏ xấu xí này sao mày dám! Mấy đứa bắt nhỏ đấy lại cho tao!

Nghe vậy, đám nô tì của nó liền bao quanh tôi, tính cho tôi một trận bầm dập đây mà. Bình thường một mình Samantha tôi còn đấu lại được chứ đây là 4 đứa. Cơ bản tôi không đủ sức để chống lại.
Sợ hãi, tôi ôm cuốn sổ trong tay hét lên: "Levicorpus!"

Cổ chân tôi nhói lên một cơn đau. Hừ, là vết thương đó. Từ khi tôi có nhận thức, tôi đã có vết thương đó rồi. Martha nói tôi đó là vết bớt. Nhưng hình dạng của nó trông khá kỳ lạ, nom như hình đầu lâu. Nó ở vị trí đó cũng khá khó nhìn vì tôi thường hay đi tất. Chỉ sợ tý nữa không chỉ cổ chân tôi nhức mà cả người tôi đau bởi 4 con quỷ trước mặt gây ra.

Không thấy tiếng động gì, tôi len lén mở mắt. Ôi trời đất! Chúng nó phút trước còn ở trên mặt đất mà bây giờ đã treo ngược lơ lửng trên không.
Đây là một câu thần chú tự vệ tôi đã đọc ở trong sách. Vậy là phép thuật có thật ư? Mình thật sự là phù thủy!
- Đ...đồ quái vật, mày là đồ quái vật! Thả bọn tao xuống!
Samantha hét lớn sợ hãi khi người vẫn còn treo ngược trên cao. Những đứa trẻ khác mặt đã dần trắng bệch.

Tôi bình tĩnh đứng dậy phủi quần áo. Chúng bạn thì run rẩy. Hừ tôi không hèn mọn đánh kẻ yếu như chúng nó đâu. Một chú chim từ xa bay đến, là chú cú đó. Nó thả xuống cho tôi một bức thư rồi liền bay mất.

Kính gửi cô Julianna Riddle,

Tôi viết lá thư này để cập nhật với cô về những món đồ cần mua cho năm học đầu tiên tại trường Hogwarts.
Đầu tiên, cô cần phải mua một bộ áo choàng và một vài bộ áo choàng thường để thay đổi.
Tiếp theo, cô cần có một cây đũa phép. Đây là vật dụng quan trọng nhất mà các phù thủy cần có. Cô nên chọn một cây đũa phép phù hợp với sở thích và phong cách của mình.
Ngoài ra, cô cần mua các sách giáo khoa cho các môn học như Độc dược, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Lịch sử Phù thuỷ, v.v. Hãy chắc chắn rằng cô có đủ sách để theo kịp bài giảng.
Cuối cùng, cô nên mang theo một số vật dụng cá nhân như áo choàng ngủ, vạc, dụng cụ viết, mực và giấy. Và đừng quên mang theo thú cưng của mình nữa nhé!
Tôi hi vọng những gợi ý trên sẽ giúp ích cho cô trong việc chuẩn bị cho năm học đầu tiên tại Hogwarts. Nếu cô cần bất kỳ sự giúp đỡ nào khác, xin đừng ngần ngại liên hệ với tôi.
Chúc cô một năm học tràn đầy thành công và hạnh phúc!

Thân mến,
Giáo sư Minerva McGonagall
Hiệu trưởng Trường Phù Thủy và Pháp Thuật Hogwarts
Cuối cùng nó cũng đến rồi, bức thư những món đồ cần mua và kèm theo bản đồ. Tuyệt!

Cất bức thư vào túi, tập trung lại tinh thần, tôi nhắm mắt lại.
- Finite Incantatem!
Ngay khi tôi vừa dứt lời, vết thương đó lại nhói lên 1 lần nữa, Samantha cùng đám bạn chúng nó liền rơi xuống. Tôi cũng liền chạy về phòng ngủ của mình. Thể nào sau khi lấy lại tâm trạng, con nhỏ đó liền chạy đi mách quản giáo. Tôi nên chạy trước thì hơn.
Vậy mà tôi không biết rằng cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của một người đàn ông đứng từ phía xa.

Thật may tôi đã chuẩn bị quần áo từ trước. Tôi để bức thư viết lời nhắn gửi cho cô bạn cùng phòng trên giường cô ấy. Những tiếng bước chân dồn dập đang đến. Con nhỏ này nhanh hơn tôi nghĩ.
Tôi liền chuồn qua đường cửa sổ. Thật may khi phòng tôi ở tầng 1, rất thuận tiện cho việc chạy trốn.
Tôi thoát khỏi trường bằng một lỗ nhỏ ở sau phòng dụng cụ ở sân sau, vẫn là lối mòn để tôi đi gốc cây sồi quen thuộc. Người tôi chưa phát triển hết nên điều đó khá dễ dàng. Tôi liền mất dạng sau khu rừng.

Bây giờ là 7h tối, tôi vô cùng mệt mỏi sau 4 tiếng chạy ròng rã. Một phần vì sợ bị tóm lại về nơi tăm tối ấy, phần còn lại tôi cũng muốn tìm một nơi ở qua tối nay.
Tôi quên mất, hiện tại trong túi tôi không có đồng nào. Thôi tiêu rồi, tối nay tôi sẽ ăn cái gì đây, rồi còn chỗ ngủ... Tôi thất thểu đi đến một quán nước nhỏ nằm khuất ở London. Tôi bước vào trong, hy vọng sẽ xin được ngủ qua đêm nay và sáng mai sẽ đi ngay. Nhìn nó có vẻ như xập xệ nhưng bên trong lại ấm áp đến lạ kỳ. Người ở trong nói chuyện tấp nập. Tuy vậy khi tôi bước chân vào, mọi tiếng ồn dường như dừng lại. Mọi ánh nhìn đổ dồn về cơ thể nhỏ nhắn ngại ngùng đó. Đây là lần đầu tiên tôi nhận nhiều sự chú ý đến vậy, có chút không quen...

Tôi đi từng bước đến trước quầy pha nước.
-Xin chào, ông có phải chủ tiệm ở đây không ạ?
Một ông lão với chiếc đầu hói với hàm răng đã gần rụng hết, nghe thấy tiếng gọi của tôi liền bừng tỉnh mà mỉm cười.
-Tiểu thư Riddle, tôi có thể giúp được gì cho cô?
Tôi bất ngờ
-Sao ông biết được tên tôi?
Ông cười xòa hiền dịu
- Ở đây không ai là không biết tiểu thư hết. Dù sao cô cũng là con của...

Dường như ông phát hiện ra mình đã nói hớ, ông giật mình để lửng câu nói của bản thân.
- Ông biết bố mẹ của tôi ư?
Tôi có chút mất bình tĩnh. Tôi bị bỏ ở trước cổng trường từ lúc mới sinh. Các bà quản giáo ở đó cũng không có chút thông tin gì về họ ngoại trừ một mẩu giấy ghi tên tôi và chiếc vòng cổ.
- Tôi xin lỗi tôi nói nhầm thưa cô. Vậy cô cần tôi giúp gì nào?
Ông nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng đổi chủ đề. Dù sao cũng cần sự giúp đỡ của ông, tôi cũng vào thẳng vấn đề chính.
- Thưa ông, hiện tại cháu không có chỗ ở qua đêm nay. Cháu không biết liệu ông có thể...
Tôi ngập ngừng e ngại, sợ sẽ bị ông từ chối.
- Đương nhiên rồi thưa tiểu thư, tôi sẽ rất vui lòng.
- Nhưng trong người cháu giờ không có một cắc bạc nào...
- Không sao thưa tiểu thư.

Tôi ríu rít cảm ơn ông chủ, hứa sẽ không quên công ơn này. Ông cười hiền rồi đưa cho tôi chiếc chìa khoá.
Một vị khách, huých tay nói nhỏ:
- Ông chắc chứ? Dù sao cô ấy cũng là ...
- Tin tôi đi mắt của tôi chưa bao giờ nhìn lầm người.

Tôi mở cửa, cả cơ thể tôi gần như ngã nhào xuống giường rồi thiếp đi ngay sau đó, kết thúc một ngày dài mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top