Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56

Chương 56: Suýt tưởng bản thân đã bắn vào trong cô một lần, cô liền yếu đuối đến mức sống dở chết dở!



"Cái gì?" Phó Tuyết Nguyệt trông đầy vẻ nghi hoặc, vừa mới tỉnh dậy, thần thái hơi ngơ ngác.



Cô cảm thấy mơ hồ, không hiểu rõ tình hình.



Không phải chứ? Chắc là nói mớ thôi! Cô có nhớ mình đã nói gì đâu?



Cô khẽ run lên, nhận ra nước trong bồn tắm đã lạnh ngắt, và giật mình khi nhận ra mình đã ngủ ở đây khá lâu rồi.



Sắc mặt Tần Xá đen lại.



Vừa rồi anh gọi Phó Tuyết Nguyệt từ ngoài cửa, nhưng đã rất lâu rồi mà không thấy cô trả lời.



Trong thoáng chốc, đủ loại suy nghĩ ập đến trong đầu anh. Anh tưởng tượng đủ thứ, suýt nữa đã nghĩ rằng bản thân đã bắn vào trong cô một lần, cô liền yếu đuối đến mức sống dở chết dở.



May mà chỉ là ngủ quên thôi.



"Không lạnh sao? Ra ngoài đi, lên giường ngủ." Tần Xá đưa tay định bế Phó Tuyết Nguyệt ra khỏi bồn tắm.



Tuy nhiên, đôi tay đang duỗi ra liền dừng lại tại chỗ.



Phó Tuyết Nguyệt nhớ lại giấc mơ về Tần Xá và những hành động vừa rồi của anh, cô quay đầu tránh mặt anh, quay đi hướng khác, nhìn vào khoảng không, không thèm nhìn anh, càng tức giận và càng không muốn để ý đến anh.



Cô trần như nhộng, bước ra khỏi bồn tắm với nước đã lạnh. Một cơn rùng mình, cô hắt xì một cái.



Dưới ánh nhìn của Tần Xá, cô lau khô người, khoác lên mình một chiếc áo sơ mi, rồi tự mình đứng dậy định rời đi.



Nhưng mới đi được vài bước đã bị chặn lại.



"Phó Tuyết Nguyệt, em có biết vừa rồi em đã nói gì không?"



"Em ngủ rồi thì làm sao mà biết được?" Phó Tuyết Nguyệt đáp một cách đương nhiên, "Anh ngủ rồi có biết mình nói gì không?"



"Vậy anh nói cho em biết, vừa rồi em nói muốn chia tay với anh, lấy 200.000."



Phó Tuyết Nguyệt đứng hình.



Bàn tay ấm áp của Tần Xá kéo cô lại, mang theo chút tình ý dịu dàng: "Anh không biết ý em là gì, nhưng em nên suy nghĩ kỹ, bây giờ anh đáng giá hơn 200.000 đấy."



Không biết ý là gì sao? Bố anh đưa 200.000 để mua chuộc em chia tay với anh, anh lại bảo không biết gì?



Có lẽ vì giọng điệu của anh quá kiên quyết, hoặc cũng có lẽ vì thái độ nghiêm túc của anh lúc này. Phó Tuyết Nguyệt không khỏi nhớ kỹ nửa câu sau của anh, cô thực sự suy nghĩ về câu nói đó, nghĩ về những giá trị mà anh có thể mang lại cho cô.



Tim cô đập thình thịch không ngừng. Bộ dáng của anh thế này khiến người ta không thể không rung động. Dù xuân đi thu đến, thời gian dài đằng đẵng trôi qua, nhưng Phó Tuyết Nguyệt nhận ra mình vẫn rất thích Tần Xá.



Ga trải giường và chăn mền đã được thay mới.



Khi Phó Tuyết Nguyệt bước ra khỏi bồn tắm với nước lạnh, cô đã cảm thấy mũi mình ngứa ngáy liên tục, nhưng cô vốn nghĩ sức khỏe của mình luôn tốt, nên không mấy để ý.



Cho đến tối, khi nghe Tần Xá gọi tên cô bên tai, cô mới nhận ra toàn thân mình nóng rực, đầu óc có chút quay cuồng, lúc này mới ý thức được rằng mình có thể đã bị bệnh.



Tần Xá cầm nhiệt kế đo nhiệt độ rồi nhìn: 38,9 độ!



Tiêu rồi!



Cô bị sốt rồi.



Khuôn mặt nhỏ nanh của cô đỏ bừng, cả người hồng hào, đôi môi bị cô liếm đến mức căng mọng, bóng loáng, khiến Tần Xá không kìm được cảm giác dâng trào.



Anh bế Phó Tuyết Nguyệt ngồi dậy, vội vàng mặc quần áo cho cô, nhưng cô lại không ngừng giãy dụa, khóc lóc đòi người dỗ dành.



Như đang nuôi con gái vậy.



Tần Xá chỉ có thể dỗ dành cô, từng chút một nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô: "Em bị sốt rồi, chúng ta phải đến bệnh viện."



Cuối cùng cũng đưa được cô đến bệnh viện.



Sau khi treo truyền dịch, cô lại ngủ thiếp đi, dựa vào người Tần Xá, khiến tay anh đã bị kim châm cũng không truyền dịch được suôn sẻ.



Tám chai truyền dịch. Tần Xá ba chai, Phó Tuyết Nguyệt năm chai.



Cô y tá bên cạnh sau khi xong việc, bắt đầu trò chuyện qua loa với họ.



"Thưa anh, đây là bạn gái của anh à?"



Bên tai Tần Xá thoáng hiện một vệt đỏ không tự nhiên, anh nhìn vào hàng mi khẽ rung của Phó Tuyết Nguyệt, suy nghĩ một lúc lâu, rồi trả lời: "Không phải."



Lời nói tựa như trái lương tâm, anh liếc nhìn nơi khác:



"Là vợ tôi."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top