Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Chương 6: Tôi nhìn em vừa rồi rất thoải mái, sao những nam nhân kia đều không được?



Phó Tuyết Nguyệt á khẩu không trả lời được. Đúng là cô muốn cướp hạng mục, điểm này không sai, nhưng bị người phụ trách hạng mục chọc thủng kế hoạch tại chỗ thì không thể nói là quang vinh được.



Hơn nữa, người phụ trách hạng mục lại là bạn trai cũ của cô, người từng có mối quan hệ rất thân thiết với cô.



"Thế thì làm gì được tôi!" Cô nghĩ: "Chúng tôi đã hack vào hộp thư của Trương Lệ Lệ và phát hiện ra tên James kia chính là người khách hàng lớn nhất mà cô ta đang tiếp xúc. Không có hạng mục thì làm sao tôi hoàn thành KPI được? Trương Lệ Lệ mỗi ngày đều cướp hạng mục của chúng tôi, chẳng lẽ tôi lại phải để yên cho cô ta trắng trợn cướp đi mà không làm gì sao?"



Sự việc vốn dĩ là như thế.



Người khác cướp hạng mục của cô thì được, còn cô không được phép đoạt lại sao?



"Lúc đầu, tôi chỉ muốn hẹn James ra để nói chuyện về hạng mục, ai lại ngờ được anh chính là James? Nếu tôi sớm biết, chết cũng không liều mạng chạy đến thành phố lân cận vì một hạng mục như vậy."



Ách...



Phó Tuyết Nguyệt vừa nói ra những lời này, cảm giác trong lòng trở nên lạnh lẽo.



Chơi thì chơi, đùa thì đùa, nhưng nghĩ trong lòng thì khác, nói ra để Tần Xá nghe được thì tuyệt đối không được.



Tần Xá người này, ít nhiều có bệnh a.



Khi đối mặt với hắn, Phó Tuyết Nguyệt không thể nói theo ý mình mà phải lựa lời, thường là nói những lời khó nghe để đâm vào hắn.



Cô đến giờ cũng không hiểu vì sao mỗi lần đối mặt với Tần Xá, cô lại có những tiểu tính tình như vậy. Không biết là do không ưa hắn đến mức đó, hay là do cô ưa thích hắn quá nên mới cố ý chọc tức? Chính cô cũng không làm rõ ràng được.



Chỉ có điều, Tần Xá là người tuyệt đối không dễ chọc. Nếu có ai thiếu nợ hắn, hắn sẽ yêu cầu gấp mười lần để người ta hoàn trả.



Quả nhiên...



Khi nghe đến câu cuối của Phó Tuyết Nguyệt, khuôn mặt Tần Xá lập tức đen lại, thay đổi sắc mặt: "Em dám hay không nói lại lần nữa, tin hay không em chết mà không biết cái gì?"



Phó Tuyết Nguyệt, tôi không nợ em cái gì, không gấp gáp đẩy em đi, em cũng không cần thiết phải tránh tôi như tránh ôn dịch, em có hiểu không?


Ban đầu là em theo đuổi tôi, cũng là em bỏ rơi tôi. Từ đầu đến cuối, cảm giác như tôi chẳng có chút tham dự gì vào việc đó, liền bị em bỏ rơi. Lúc đó em không xin lỗi tôi, bây giờ tôi cũng không trông đợi em có thể nói với tôi lời xin lỗi nào. Nhưng ít nhất, em không cần phải tránh tôi. Đừng như thể tôi là con rắn độc, nhìn thấy là phải chạy.



Tần Xá nói đầy tàn bạo: "Em hành động như vậy thật sự khiến tôi cảm thấy những năm qua của chúng ta như một trò cười."



Tần Xá kéo hai người vào hồi ức.



Phó Tuyết Nguyệt nghĩ về quá khứ, đột nhiên có chút bối rối. Cô chỉnh lại váy, tay đặt bên cạnh, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Hai người giằng co.



Lúc này, nơi này không thích hợp để nhắc lại chuyện đã qua, cũng không thích hợp để hồi tưởng lại chuyện cũ.



Rất lâu không ai lên tiếng.



Cuối cùng, Tần Xá phá vỡ sự im lặng, hắn nâng cằm Phó Tuyết Nguyệt lên, ngón tay vuốt ve đôi môi cô, một chút một chút. Môi của cô bị hắn mài đến đỏ rực: "Vừa rồi tôi thấy em rất thoải mái đúng không? Sao vậy, những nam nhân khác đều không làm em hài lòng, vẫn phải nhờ đến tôi?"



Phó Tuyết Nguyệt cảm giác áy náy bị lời nói của Tần Xá đánh tan. Trước đó, Tần Xá có thể nói tào lao thế nào cũng được, tính xấu thế nào cũng không sao, nhưng hắn chưa bao giờ nói loại lời như thế này. Quả nhiên, đàn ông càng già càng trơ trẽn là chân lý sao?



"Kể từ khi chúng ta chia tay, tôi không có giao du với người khác." Phó Tuyết Nguyệt ngẩng mặt sang một bên, cố gắng tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của Tần Xá.



Nhưng vừa nói xong, cô liền cảm nhận được sự kìm kẹp trên cằm lỏng đi, cô cũng nhìn thấy một loại quang sắc kỳ dị lóe lên trong mắt Tần Xá. Là hắn đang cười trên nỗi đau của cô, hay là may mắn vì điều đó? Chính cô cũng không rõ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top