Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Đoạn ký ức kia.


Edit: Junie

Diệp Kinh đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ, run rẩy dữ dội.

Cậu kinh ngạc ngồi dậy khỏi giường, chỉ cảm thấy hơi choáng váng. Một nửa chăn bông trên người đã bị đá văng khỏi giường, thân thể lại có chút lạnh lẽo.

Diệp Kinh nhặt chăn lên vỗ nhẹ rồi đắp lại cho mình sau đó nằm ôm chiếc điện thoại di động.

Bây giờ mới có bảy giờ sáng.

Diệp Kinh là loại người thường không dậy trước mười giờ. Hôm nay, anh bị một cơn ác mộng đánh thức.

Không những vậy, sau khi tỉnh dậy, cậu không những không ngủ lại được mà còn ngày càng tỉnh táo hơn vì vô thức nhớ lại nội dung giấc mơ.

Diệp Kinh dụi dụi đôi mắt đau nhức, cảm thấy hơi chóng mặt.

Những khuôn mặt xuất hiện trong giấc mơ đều là ánh mắt của người nước Hoa. Nhưng cậu đã cùng Diệp Dự di cư sang Mỹ từ khi còn nhỏ và hiếm khi về nước, cậu không biết nhiều người nước Hoa như vậy.

Cậu không khỏi nghĩ đến những ký ức đã mất trong năm năm đó.

Nghĩ đến khả năng có thể lấy lại trí nhớ và tìm ra cha khác của Kiệt Mễ là ai, cơn buồn ngủ còn sót lại của Diệp Kinh hoàn toàn biến mất. Cậu đứng dậy khỏi giường, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Diệp Dự đang ăn sáng trong nhà.

Nhìn thấy Diệp Kinh đi xuống lầu, ông tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao hôm nay dậy sớm thế... Sao sắc mặt lại kém như vậy? Con bị cảm à?"

"Vâng, nửa đêm con đá chăn ra," Diệp Kinh khàn khàn nói, bảo người giúp việc phục vụ bữa sáng cho cậu, "Ba tạm thời đừng lo lắng cho con, con có chuyện muốn hỏi ba."

Diệp Dự nuốt miếng trứng rán vào miệng, gật đầu: "Con hỏi đi."

Diệp Kinh nhận lấy ly sữa nóng từ tay người giúp việc, nhấp một ngụm làm ẩm cổ họng rồi hỏi: "Có phải con đã ở lại Trung Quốc* trong suốt 5 năm bị mất trí nhớ không?"

Trước mình để là Hoa quốc, giờ đổi lại nhé ^^

"Ahem——" Diệp Dự nghẹn ngào, vội lấy khăn giấy lau miệng, "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"

Diệp Kinh hơi nheo mắt, khẽ mỉm cười: "Không có gì đâu, chỉ là đêm qua con có một giấc mơ thôi, mơ thấy chuyện gì đó của quá khứ."

Diệp Dự vẻ mặt căng thẳng trong giây lát, nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua rất nhiều, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Kinh.

"Vậy con có nhớ ra gì không?" Diệp Dự giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê.

"Không đúng," Diệp Kinh lắc đầu, "Con chỉ là mơ thấy vài khuôn mặt, còn có...Đàm Diễn Huân."

"Rang" một tiếng, tách cà phê trong tay Diệp Dự rơi trở lại trên khay, cà phê bắn tung tóe lên tấm khăn trải bàn màu trắng, nhuộm một màu nâu nhạt.

Diệp Kinh không ngờ phản ứng của Diệp Dự lại lớn như vậy, trợn mắt kinh ngạc.

Diệp Dự cũng nhận ra sự hớ hênh của mình, nhưng lời nói của Diệp Kinh thực sự làm ông ngạc nhiên. Nhớ lại lúc tìm thấy con trai mình đầy vết thương, Diệp Dự cảm thấy mình không có cảm giác thèm ăn nên gọi người giúp việc dọn dẹp, vội vàng rời khỏi bàn.

Diệp Kinh vội vàng ngăn lại: "Bố vẫn chưa trả lời câu hỏi của con."

Diệp Dự dừng lại, không quay đầu lại nói: "Ta đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện lúc đó ta cũng không biết nhiều, nhưng theo như ta biết thì ta nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu con quên chuyện đó đi. Không nói nhiều nữa, ba đến công ty đây."

Nói xong, ông cầm áo khoác bước ra khỏi cửa mà không thèm ngoảnh lại.

Diệp Kinh nhìn bóng dáng rời đi của ông, lông mày càng cau lại.

Khi mới tỉnh lại, bác sĩ cũng cho biết nguyên nhân khiến cậu mất trí nhớ đó là do tiềm thức của cậu không muốn nhớ lại. Diệp Kinh không phải là người tò mò, sau khi mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cậu. Cho nên cậu không có ý định truy đuổi, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Đàm Diễn Huân cùng giấc mơ khó hiểu lại dấy lên trong lòng cậu một tia tò mò.

Chính xác thì cậu đã trải qua những gì trong suốt 5 năm đó?

Cậu cùng Đàm Diễn Huân có quan hệ gì sao?

Diệp Kinh không khỏi nghĩ đến khuôn mặt của Đàm Diễn Huân quả thực là mẫu người hắn thích, nhưng với tính cách như vậy, hắn cũng không dám khen ngợi.

Diệp Kinh cười toe toét, ngừng suy nghĩ, cầm dao nĩa bắt đầu ăn sáng.

Hai ngày nữa trôi qua như vậy.

Diệp Kinh rốt cục không nhịn được nữa, từ đêm đó, cậu đã nằm mơ ba ngày liên tiếp.

Không hoàn toàn là một cơn ác mộng, nhưng trong giấc mơ của cậu luôn xuất hiện một số gương mặt lạ hoặc quen, đồng thời cũng có một số cảnh tượng xen kẽ. Phần lớn cậu đều sẽ quên hết khi tỉnh dậy, những nó làm cậu cảm thấy không yên, mỗi ngày tỉnh đạy đều uer oải, như thể cậu không thể tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Cảm lạnh dường như trở nên trầm trọng hơn vì điều này, mũi cậu bị nghẹt, cổ họng khàn đặc nhưng gần như cậu không bị sốt.

Diệp Kinh gọi điện thoại cho Vân Yên, "Lần trước có lấy được số điện thoại của Đàm Diễn Huân không?"

"A! Em quên mất!" Vân Yên bực bội kêu lên: "Là tại anh vội vàng kéo em đi, nếu không em nhất định có thể xin số điện thoại của anh ấy!"

Vân Yên đang nói chuyện, Diệp Kinh vội ngắt lời: "Vậy em có biết khách của Hạ gia ở khách sạn nào không?"

Giọng Vân Yên dừng lại hồi lâu mới hỏi: "Anh họ, anh cũng muốn xin chữ ký của Đàm ảnh đế à?"

"Không, anh có chuyện liên quan đến anh ấy." Diệp Kinh nói: "Em có biết không?"

"Em biết, em biết, nhưng..." Vân Yên thở dài, "Đàm – nam diễn viên chính xuất sắc nhất hôm qua đã trở về Trung Quốc, em còn bí mật ra sân bay tiễn anh ấy."

Diệp Kinh thất thanh nói: "Về Trung Quốc à?!"

Vân Yên giật mình: "Sao ồn ào thế? Làm em sợ chết khiếp."

Diệp Kinh lơ đãng nói "Xin lỗi" rồi cúp máy mà không thèm quan tâm đến việc Vân Yên đang gọi ở đầu bên kia.

Đàm Diễn Huân, anh thật giỏi.

Anh muốn bỏ chạy sau khi thả thính sao? Không dễ như vậy đâu!

Còn Vân Yên đằng kia nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy của mình, mặt phồng lên tức giận, anh họ của mình thật thô lỗ!

Nhưng cô không ngờ rằng chuyện còn thô lỗ hơn sẽ xảy ra tiếp theo. Sáng sớm hôm sau, Diệp Kinh đón Kiệt Mễ và bảo mẫu đến nhà cô, nói rằng giúp anh chăm sóc bé con sau đó liền bay về Trung Quốc.

Vân Yên ôm Kiệt Mễ vào lòng, cùng bảo mẫu nhìn nhau.

Trong đầu cô hiện lên một suy đoán táo bạo – anh Đàm đẹp trai như vậy, còn anh họ của cô là người đồng tính, chưa kể anh họ của cô đã yêu anh Đàm và muốn theo đuổi chồng ngàn dặm phải không?

Diệp Kinh đang trên đường ra sân bay không khỏi hắt hơi.

"Cô ơi, baba đâu rồi?" Kiệt Mễ ngồi trong vòng tay Vân Yên, ngước nhìn cằm cô.

"Đã bảo bao nhiêu lần rằng phải gọi là chị rồi", Vân Yên vỗ vỗ mông nhỏ của bé, "Cô không biết baba ở đâu, chắc chắn baba có việc phải làm. Trong thời gian này, Kiệt Mễ ở cùng cô. Con phải ngoan ngoan chờ baba về nhé."

Kiệt Mễ gật đầu mạnh mẽ: "Vâng ạ, con sẽ là một bé ngoan!"

Vân Yên: "..."

Con trai giống ba, cả hai đều đáng bị đánh!

Một tuần trôi qua trong chớp mắt.

Diệp Kinh đang ngồi ở quầy bar của câu lạc bộ [Deep Blue] đeo chiếc mặt nạ có họa tiết mèo, tựa người vào quầy với vẻ mặt vô hồn.

"Sao hôm nay cậu lại tổ chức sinh nhật thế? Tôi thấy mệt quá." Diệp Kinh đá nhẹ người thanh niên bên cạnh.

Chàng trai trẻ tên Lưu Nhất Lân, bạn học cấp 3 và đại học của Diệp Kinh ở Mỹ. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu về nước phát triển sự nghiệp. Hiện tại, cậu là một ca sĩ nổi tiếng và diễn viên hạng ba bán thời gian. .

Diệp Kinh về nước được một tuần, nhưng sau khi về nước lại nhận được tin dữ thứ hai – Đàm Diễn Huân lại ra nước ngoài!

Diệp Kinh mấy ngày liền ngủ không ngon giấc, bệnh càng nặng. Cậu không còn sức để về Mỹ nên đành ở lại Trung Quốc chờ Đàm Diễn Huân về.

Vì muốn ở lại nên phải tìm chỗ ở nên Diệp Kinh liên lạc với bạn Lưu Nhất Lân và nhờ cậu tìm giúp một căn hộ.

Bây giờ nhà đang sửa sang, Diệp Kinh tạm trú ở nhà Lưu Nhất Lân, sau khi khỏi bệnh cảm lạnh, cậu bị người bạn xấu kéo đến câu lạc bộ [Deep Blue] này, nói hoa mỹ là tổ chức sinh nhật mình.

[Deep Blue] Club là câu lạc bộ cao cấp, 80% khách mời là người nổi tiếng, công tác an ninh rất đầy đủ nên không cần lo lắng về việc các tay săn ảnh lẻn vào.

"Tôi không muốn mỗi năm đều phải dành thời gian cho người hâm mộ." Lưu Nhất Lân vỗ vỗ vi cậu: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, cậu không muốn tổ chức sinh nhật cho người anh tốt của mình sao?"

Diệp Kinh ngơ ngác: "Tôi không muốn."

Lưu Nhất Lân: "Cậu tàn nhẫn, cậu lạnh lùng..."

Diệp Kinh: "Đừng gây chuyện vô lý."

Lưu Nhất Lân tức giận hất tóc mái: "Tôi được fan chiều chuộng một cách vô lý, nhưng cậu hồi đại học không phải luôn nghĩ đến việc sau này mở studio riêng sao? Tại sao mấy năm qua không có động tĩnh gì?"

"Có chút chuyện xảy ra, bây giờ đã đi đúng hướng rồi." Diệp Kinh kéo mặt nạ xuống, nhấp một ngụm nước trái cây "Đầu năm trường quay sẽ đi vào hoạt động chính thức,khi đó cậu sẽ được mời đến thăm."

"Tốt quá" Lưu Nhất Lân mỉm cười nói: "Vậy tôi cũng để lại album của mình cho cậu nhé."

Diệp Kinh cười khẩy: "Vậy thì xem công ty của cậu có đồng ý trước không? Hợp đồng của cậu với công ty còn bao nhiêu năm?"

Lưu Nhất Lân trợn mắt nhìn cậu: "Cậu phiền phức quá, hôm nay là sinh nhật của tôi, dù cậu không chuẩn bị quà thì cũng đừng giễu cợt tôi."

Diệp Kinh cười vỗ vai anh: "Chúng ta đều là anh em tốt, sao lại nói về quà tặng? Chúng không tồn tại."

Lúc này, ca sĩ trên sân khấu đã kết thúc phần trình diễn của mình và bước ra khỏi sân khấu với cây đàn guitar của mình.

[Deep Blue] Các nghệ sĩ thường biểu diễn trên sân khấu của câu lạc bộ để thu hút sự chú ý của các đạo diễn và nhà sản xuất đến đây. Biết đâu bạn có thể vô tình giành được sự ưu ái của họ và trở nên nổi tiếng trong một lần.

Lưu Nhất Lân giơ tay chỉ lên sân khấu: "Tôi vẫn muốn một món quà. Cậu lên sân khấu hát cho tôi nghe một bài nhé? Chỉ cần hát bài phổ biến nhất thôi".

Biệt danh của Diệp Kinh trong [Sing a Song] là [Justin Jumper]. Một trong những bài hát nổi tiếng nhất của cậu có tên là "MY SWEETIE". Diệp Kinh cũng đích thân thể hiện MV cho bài hát này, và một trong những điệu nhảy ướt át đã được người hâm mộ đồng tình khen ngợi.

Và bây giờ tình cờ có một cái hồ cạn ở nửa trước của sân khấu...

Diệp Kinh nhìn quy mô của sân khấu, thật sự gật đầu.

Lần này Lưu Nhất Lân sửng sốt: "Cậu thật sự muốn hát sao?"

"Mở rộng thị trường." Diệp Kinh nói, đứng dậy cởi áo khoác "Đi giúp tôi phối nhạc, đi nhanh lên."

Lưu Nhất Lân không hề phản ứng cho đến khi cậu đẩy anh, có vẻ cậu khá bối rối khi đi đến chỗ DJ để điều chỉnh nhạc.

Diệp Kinh bước đến mép sân khấu, ngạc nhiên khi phát hiện trong tủ dưới sân khấu có một chiếc mặt nạ, có thể là do một số nghệ sĩ không muốn tiết lộ danh tính. Diệp Kinh do dự một lúc rồi mới chọn mặt nạ dơi để đeo vào rồi bước lên sân khấu.

Ánh đèn mờ đi, nhạc đệm "MY SWEETIE" vang lên, Diệp Kinh tạo dáng và màn trình diễn bắt đầu——

Trương Lệ đang ngồi trong góc cách đó không xa, bỗng nhiên dùng cùi chỏ tông vào người bên cạnh, vẻ mặt trêu chọc: "A Huân, nhìn người kia kìa, eo thon, chân dài, và một thân hình rất đẹp."

Người bị đánh không ai khác chính là Đàm Diễn Huân, vẻ mặt thờ ơ, thản nhiên nhìn theo.

Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top