Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kim Nam-joon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Lớp có phong trào đôi bạn cùng tiến, bạn và tên " đại gian đại ác" trong mắt bạn lại là 1 cặp, là hắn sẽ kèm cặp bạn, vâng! Chính xác là vậy, vì bạn học rất ư là ... =))
  Hắn thì giỏi, dĩ nhiên phải giỏi lắm mới đi kèm cặp người ta, cái đầu như quyển bách khoa toàn thư của hắn trong trường ai mà không biết cơ chứ, hắn chính là loại giỏi nên cho mình cái quyền cao ngạo, tay đút túi quần, mắt ngắm mây xanh, đi đến động rầm vào nhau cũng chẳng hé răng chào 1 câu, nói chuyện đầu không có, đuôi cũng không có, mà căn bản ai hắn chịu trả lời đã là may mắn lắm rồi.
   Hôm đó bạn phải ở lại sau giờ học để hắn chỉ cho làm bài tập Hóa. Thôi thì nhờ vả người ta nên bạn phải ráng kiềm chế cái " tính nóng võ công cao" của mình xuống. Hai đứa ngồi cạnh nhau, ngoài hiên nắng vàng.
   - Rồi làm đi! - Nam-joon ném cho bạn 1 câu xanh rờn.
   - Cậu đã chỉ gì đâu, sao tớ làm được - Bạn nhăn nhó.
   - Dễ thế cũng không làm được? Xem ra tôi đánh giá cậu quá cao rồi - Nam-joon nhướn mày. Nói rồi hắn cầm bút, viết qua loa vài chữ vậy mà giải được thật, không cần suy nghĩ lấy 1 giây.
   - Dễ thế thôi á? Để tớ cũng thử xem. - Bạn hào hứng, cầm bút dựa theo bài mẫu của Nam-joon mà làm, nhưng đời không như mơ, bạn vừa viết được hai ba chứ gì đấy lại chẳng biết nên làm gì, giương đôi mắt cầu xin nhìn Nam-joon.
    -Khi thượng đế ban não cho nhân loại lúc đó cậu dùng ô à? Não văng đi đâu rồi?
   Mắng là mắng vậy thôi, chứ vẫn kiên nhẫn giảng lại từ đầu cho bạn, hai đứa ngồi học thỉnh thoảng lại có tiếng.
   - Nam-joon à, tiếp theo làm sao tớ quên rồi.
   - Đầu đất...
   Sau buổi học hôm đó bạn tiếp thu được ít nhiều, cứ thế mọi thứ diễn ra êm đẹp, Nam-joon có vẻ đã bớt càu nhàu kiêu ngạo lại.Chẳng biết từ khi nào bạn rất mong đến lúc được học cùng Nam-joon.  Hôm đó theo thường lệ, cả hai lại ngồi lại học cùng nhau, bạn ngồi vào bàn ngay ngắn, lôi vở bài tập ra, hôm nay học 1 dạng bài tập mới. Dĩ nhiên với cái não ưu việt như bạn sẽ chẳng tài nào ngấm nổi dù Nam-joon đã giảng đi giảng lại 3 lần, Bực mình Nam-joon gắt.  
    - Người như cậu, thì sau này làm được gì? chẳng biết có lo nổi bản thân không nữa!
   Chuyện bị Nam-joon mắng với bạn như cơm bữa rồi, có còn lạ gì nhưng không hiểu sao hôm đó bạn thấy tủi thân, thấy đúng là mình vô dụng thật, bạn gục mặt tự dưng nước mắt rơi, không muốn Nam-joon thấy bạn chạy ra ngoài, nhưng cậu ấy đã tinh ý thấy được, liền đuổi theo, nắm tay bạn lại lại bị bạn vùng ra, Nam-joon nghiêm mặt, ôm chặt bạn lại.
    - Tớ xin lỗi!
   Tìm được 1 bờ vai để tựa vào bạn ủy mị khóc lớn hơn
    - Cậu nói đúng tớ chính là đồ vô dụng, chẳng lo nổi cho bản thân!
    - Đừng khóc! Không lo được thì tớ lo, nhà không cần có cả hai người đều giỏi giang đâu.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top