Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Park Ji-min

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm đó đi học bạn thấy một cục Mochi vừa trắng vừa tròn đáng yêu chết đi được cứ đứng tần ngần chỗ cầu thang, khoan đã! Cục Mochi này trông lạ quá.
   - Cậu là học sinh mới sao? - Bạn thắc mắc bắt chuyện
   - À đúng rồi, tớ tên là Park Ji-min còn cậu? - Ji-min hiền hậu mỉm cười, ôi cái nụ cười không thấy tổ quốc, đáng yêu awww ><
   - Tớ tên là (tb) thấy cậu đứng đây nãy đến giờ, có cần tớ giúp gì không? - bạn bắt đầu hứng thú với Mochi đáng yêu này.
   - Tớ.. tớ không biết lớp 12A ở đâu?
  Đúng! Bạn không nghe nhầm , Ji-min học chung lớp với bạn, bạn dẫn Ji-min lên lớp, cậu ấy khá rụt rè nên cũng chỉ nói chuyện được với bạn nên cô xếp luôn cho hai đứa ngồi cạnh nhau trước con mắt ghen tị của 1 cơ man các bạn nữ.
   Chẳng biết từ khi nào hai đứa chơi thân với nhau, rồi có chuyện gì cũng chia sẻ cho nhau nghe, với bạn Ji-min là cậu bạn hiền thật hiền, chu đáo, ấm áp, bên cậu ấy lúc nào cũng an toàn, hai đứa vẫn chỉ là bạn...
    Hôm ấy, có một bạn nữ trong lớp, khá thân với bạn kéo bạn ra hành lang.
    -(tb) này! Tớ thích Ji-min, cậu là bạn thân nhất của cậu ấy, giúp tớ với được không?
   Dĩ nhiên bạn gật đầu, dùng hẳn danh nghĩa của bạn để hẹn Ji-min, tạo điều kiện cho họ gặp nhau ở 1 nơi thật lí tưởng.
     Hôm đó suốt đường về bạn cứ tự dằn vặt bản thân " cậu ấy là bạn thân mình, có 1 cô bạn tốt như thế thích, sao mình lại không vui, chắc bản thân mình ích kỉ quá! " cố xua đi cảm giác khó chịu, bức bối trong lòng nhưng không thành, suốt ngày hôm đó trôi qua với bạn thật khó khăn.
    Tối hôm đó Ji-min không nhắn tin nhắc bạn ăn tối và chúc bạn ngủ ngon như mọi hôm, có hôm bạn còn thấy tên bạn thân hiền hiền ngốc ngốc này phiền chết đi được, vậy mà hôm nay lại khó chịu đến vậy, lòng trống trải nhiều lắm.
   Đến tận khuya, bạn vẫn ôm điện thoại chờ đợi, thấy đơn độc và muốn khóc lắm nhưng không tìm được cho mình một lý do chính đáng, cứ thế ôm điện thoại ngủ quên trong vô vọng.
    Hôm sau đi học, hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau, nhưng vốn trong lòng đã có một khoảng cách, xa rất xa, không nói với nhau lấy một lời, tâm trạng bạn chùn xuống, bạn thấy nhớ nụ cười ấy quá.
   Bỗng chiều đó bạn nhận được tin nhắn.
   " Tớ đang trước cổng nhà cậu đây!"
   " Cậu tìm tớ có việc sao?"
   " Đi với tớ một tí được không?"
   "Vậy đợi tớ 1 tí nhé!"
   Bạn mặc áo len dài màu nâu, trời thu se se, trên chiếc xe đạp Ji-min chở bạn nhẹ nhàng lướt qua những con đường quen thuộc, quen thuộc như chính Ji-min đối với bạn, nhưng nay có một tí xa lạ, cậu ấy vẫn chọn im lặng, bạn suy nghĩ bâng quơ rồi bỗng giật mình khi chiếc xe dừng lại.
   Là cái ghế đá dưới gốc liễu cạnh bờ sông, chỗ yêu thích của bạn và Ji-min cũng là nơi hôm qua bạn hẹn cậu ấy ra để cậu ấy gặp gỡ một người con gái khác. Hai đứa lặng ngồi cạnh nhau.
    - Hôm qua tớ đã đến đây! - Ji-min phá vỡ sự im lặng
    - Vậy sao? - bạn thấy một chút nhói.
    - Ừ! Tớ đến vì cậu.
    - Tớ xin lỗi, tớ không muốn nói dối cậu đâu, nhưng vì cậu ấy thích cậu....
    - Tớ biết, hôm qua cậu ấy có nói với tớ.
    - À, ra vậy! - Bạn xót xa gật đầu.
    - Nhưng tớ thích cậu! -Ji-min đặt tay lên xoa đầu, rồi nhìn thẳng vào mặt bạn, bạn tròn xoe mắt nhìn cậu ấy.
    - Cậu thích tớ? - bạn hơi bất ngờ, không ngờ Ji-min lại nói ra 1 cách rất nhẹ nhàng, cứ nghĩ với tính cách của cậu ấy sẽ rất ngượng ngùng.
    - Đúng! Tớ thích cậu, cô bé tốt bụng vui tính, đáng yêu, rất thích kể từ lần đầu gặp nhau, hôm qua tớ đã rất buồn vì cậu lại đẩy tớ cho người khác.
    - Tớ ...
    - Cậu không cần nói, vì tớ thích cậu, cậu có thích tớ hay không thì tớ cũng mặc kệ- Ji-min ôm chặt bạn vào lòng - Để tớ bảo vệ cậu, và đừng đẩy tớ ra xa cậu nữa được không?
   Bạn khẽ gật đầu, nước mắt tuôn ra, giọt nước mắt hạnh phúc , hóa ra đã từ lâu bạn đã không còn xem Ji-min là một người bạn<3    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top