Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Park Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bạn và Jimin cưới nhau trong khi bạn chẳng có tình cảm gì với anh, có chăng bạn chỉ thấy nợ, nợ anh 1 chân tình nên đành phải dùng cả cuộc đời để trả.
   Nghe có vẻ hoang đường đúng không? Vì ai đời không yêu mà lại cam chịu bên nhau đến cùng, nhưng điều tưởng chừng như hoang đường đó đang hiện hữu trong chính mái ấm bé nhỏ của bạn, nơi có anh, chàng trai ân cần ấm áp, nơi có bạn, người mang trên môi 1 nụ cười, mang trong tim 1 nỗi lòng.
    Bạn nợ anh nhiều, mối nợ từ thời còn vụng dại, anh luôn như 1 người anh lớn ân cần chu đáo, âm thầm ở bên lo lắng, gánh vác hết nặng nhọc đời thường, ngày bạn nói bạn có người yêu anh chỉ mỉm cười xoa đầu chúc phúc.
    - (Tb) của anh nhất định phải hạnh phúc đấy!
   Rồi anh quay đi, phía sau bóng lưng vững trãi đó là cả 1 chiều thu, nắng rơi vàng vọt mong manh, thảm sầu.
    Đời không như mộng ước, say đắm mấy cũng vỡ tan, đau khổ bao nhiêu anh cũng ngồi nghe bạn nói bạn khóc, anh xót xa.
    - Đừng khóc, còn anh ở đây mà!
    Trãi qua vài ba mối tình, vài ba lần tưởng chừng chết đi sống lại cuối cùng hôm đó anh đến, quỳ trước mặt bạn thỏ thẻ,
    - (Tb) hãy cho anh được chăm lo cho em hết quãng đời còn lại, anh thật không còn đủ dũng khí nhìn em vì người khác mà đau lòng như vậy, nếu người đó là anh, nhất định anh sẽ không bao giờ để em lại một mình, em tin anh chứ?
     Vậy là bạn gật đầu, gật đầu vì tin anh sẽ không để bạn một mình, gật đầu vì chán chường phải vụn vỡ phải đau lòng, bạn thèm cảm giác bình yên.
     Đúng là bên anh tình yên thật, chưa 1 lần anh phật ý bạn, nhất nhất chăm lo cho gia đình nhỏ, đặt niềm vui và hạnh phúc của vợ lên hàng đầu, có lẽ bạn vẫn còn suy nghĩ rằng bên anh chỉ để trả nợ ân tình, để bình yên qua hết quãng đời còn lại cho đến hôm đó, anh đi làm về khá muộn, vẻ mệt mỏi của anh không giấu được qua nụ cười, anh sau khi tắm rửa leo lên nằm cạnh bạn, bạn xoay lưng về phía anh, anh vòng đôi tay ấm áp qua người bạn.
     - Vợ ! Em đã ngủ chưa? - Anh thỏ thẻ.
     - Em chưa, sao vậy?
     - Em mệt chỗ nào sao, đã muộn như vậy rồi mà.
     - Em không sao, chỉ hơi khó ngủ 1 tí!
     - À ra vậy, thôi em cố ngủ nhé, mai em còn đi làm sớm, không lại bệnh đấy!
     - Vâng!
   Vẫn là 1 cuộc đối thoại rất đỗi quen thuộc, anh vẫn luôn quan tâm bạn như vậy, sau 1 khoảng im lặng, sau tiếng thở dài anh hỏi.
     - Từ trước tới nay bên anh em chưa có 1 ngày thật tâm hạnh phúc phải không (tb)?
    Câu hỏi bất ngờ làm bạn hơi giật mình, bỗng trong tim bạn thấy nhói.
     - Sao anh lại hỏi em như vậy, không phải cuộc sống chúng ta thế này rất tốt sao?
     - Đúng là yên bình thật, nhưng anh biết ở em còn 1 nỗi lòng, em bên anh vì nghĩa chứ không phải vì tình, (tb) à, anh yêu em nhiều lắm, nhưng em còn trẻ anh thật không nở nhìn em chôn vùi tuổi trẻ của em bên 1 người không thể mang cho em cảm giác hạnh phúc, anh xin lỗi vì trước kia anh nghĩ anh có thể mang lại yên bình ấm áp, anh sẽ vì yêu em mà cố gắng mang mọi điều tốt đẹp cho em, nhưng giờ anh mới hiểu, vì là tìm cảm nên nó phải tự nhiên mà đến chứ không phải cứ cố gắng thì sẽ được đáp đền, đơn ly hôn anh đã làm sẵn, chỉ cần em kí vào thì em sẽ lại tự do, em cứ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình , nhưng nếu ngoài kia người ta không yêu thương trân trọng em thì về đây, anh đợi! - Giọng anh nghẹn lại, vòng tay anh từ từ rút lại.
    Rõ ràng bạn cũng từng nghĩ vậy rằng bên anh chỉ vì nghĩa, rằng có lẽ sẽ chỉ bình yên thôi chứ không dám mong đến hạnh phúc, cũng từng nghĩ sẽ ra đi vậy mà hôm nay nghe anh nói anh đã sẵn sàng lòng lại đau đến vậy, nước mắt cứ rơi không ngừng, bạn xoay người lại đối diện anh, giương đôi mắt long lanh nhìn anh, hai mắt anh cũng đỏ hoe.
     - Em đừng khóc, anh sợ nước mắt em rơi lắm, vì như thế anh đau lòng.
     Hóa ra bấy lâu bên nhau sự ân cần ấm áp nơi anh đã biến trách nhiệm thành tình yêu, vì quá yên bình nên tình yêu đó đến bạn cũng chẳng biết, để đến 1 ngày đứng trước ranh giới mong manh giữa mất và còn bạn mới ngỡ ngàng nhận ra bạn yêu anh biếi nhường nào.
     Bạn ôm chầm lấy anh, khóc như 1 đứa trẻ.
     - Không! Em không kí, cũng không đi đâu cả, em cần anh.. không đúng.. em yêu anh, hạnh phúc của  em ở đây, em còn tìm ở đâu nữa chứ, anh không được đẩy em ra,có đẩy em cũng nhất định không đi!
     - Cảm ơn em! - anh ghì bạn vào lòng, anh cũng khóc, đó là lần đầu tiên bạn thấy nước mắt anh rơi.

..." Cảm ơn người đã có thể vì yêu tôi mà đau lòng đến thế, có thể vì yêu tôi mà đau lòng đến thế vẫn cứ yêu, luôn xem việc gặp được tôi là may mắn dù đi qua nhau cái tôi để lại chỉ là tổn thương, tôi nợ 1 chân tình, kiếp này tôi nhất định sẽ trả!"
  Au: đang trong giai đoạn ôn thi rồi mệt mỏi ghê lắm, không có nhiều thời gian nữa, nhưng thật sự không viết rất nhớ nên Au đã quyết định viết thêm 1 chap trước khi thi, 1 chap thôi😅!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top