Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 28 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả căn phòng đầu tiên là im lặng hoàn toàn sau đó lai vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng rầm trời. 
Hạ Phùng Tuyền rút ra từ túi áo lễ phục một chiếc nhẫn đính hôn, đeo lên bàn tay phải đã hoá đá của Diệp Tây Hi. Nhân tiện cúi đầu xuống, vén tóc cô lên, nhẹ nhàng ghé sát tai cô thì thầm đe doạ: “Nếu như cô dám phản đối, tôi sẽ ngay lập tức quẳng cô lại nơi này, tin tôi đi, so với thủ đoạn của Du Tư Nhân thì Du tử Vĩ còn độc ác hơn rất nhiều… không tin thì cô cứ thử xem.” 
Diệp Tây Hi cảm thấy mình như rơi thẳng vào một hầm băng, thật sự không bao giờ lường trước được Hạ Phùng Tuyền sẽ ra chiêu độc như vậy, lập tức làm cho cô đành bó tay chịu chói câm nín mà làm theo. 
Cô không biết chính xác Hạ Phùng Tuyền đang nghĩ cái quái gì và cũng không biết rốt cuộc thì mình nên làm gì bây giờ. 
Cô chỉ biết duy nhất một điều, đó là vẻ mặt tươi cười hớn hở đối với sự chúc phúc của các vị khác ở đây của mình so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều. 
Mà lúc đó, ở một góc khác của căn phòng, một bóng người lầm lũi từ từ bước ra ngoài. 
Trên đường về nhà, Diệp Tây Hi trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa rồi liền tháo ngay chiếc nhẫn ra trả cho Hạ Phùng Tuyền. 
Hạ Phùng Tuyền cũng chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, chỉ nói: “Sau này, cô phải luôn luôn đeo nó trên tay, nghe không?” 
“Việc này, anh đang tiến hành kế hoạch gì vậy, việc chúng ta đính hôn là một phần của kế hoạch đó, đúng không?” Đây là đáp án duy nhất mà Diệp Tây Hi suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra được, cũng là đáp án làm cô thấy yên tâm nhất. 
Đáng tiếc đáp án này ngay lập tức bị bác bỏ: “Chẳng có kế hoạch nào cả.” 
“Vậy…tại sao chúng ta phải đính hôn?” Diệp Tây Hi thấy lưng mình đang ròng ròng mồ hôi lạnh. 
“Bởi vì đính hôn rồi mới có thể kết hôn.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt giải thích. 
Diệp Tây Hi thấy hình như nhiệt độ điều hoà trong xe đã xuống quá thấp rồi, thế cho nên giọng nói của cô mới run rẩy như vầy: “Kết…hôn?” 
“Đúng vậy.” Người nào đó gật đầu. 
“Tại sao lại phải kết hôn?” Diệp Tây Hi giựt giựt tóc mình, một cái, hai cái, ba cái… 
“Bởi vì tôi không muốn chưa kết hôn đã sinh con rồi.” 
“Tại sao lại muốn sinh con?!” 
“Bởi vì chúng ta sẽ lên giường.” 
“Tại sao lại phải lên giường???” 
“Bởi vì chúng ta sắp kết hôn.” 
“Tại sao chúng ta lại phải kết hôn???!!!!” 
“Bởi vì chúng ta đã đính hôn.” 
“……….” 
(thiệt là 1 cuộc đối thoại kì bí và nhảm nhí , đấu khẩu vs anh này thà đập đầu vào tường chết còn hơn =”=) 
Cứ như vậy, vấn đề này cứ lập đi lập lại vô số lần, Diệp Tây Hi quyết định đổi phương thức giao tiếp, cho nên cô vô cùng thành khẩn, nghiêm túc cực độ nói: “Hạ Phùng Tuyền, tôi không muốn kết hôn với anh.” 
Hạ Phùng Tuyền cũng không có phản ứng gì dữ dội lắm, chỉ đột ngột hỏi một câu hỏi khác: “Vậy mỗi sáng có phải là cô cam tâm tình nguyện bưng cà phê lên cho tôi không?” 
“Không đời nào.” Diệp Tây Hi trả lời chắc như đinh chém sắt. 
“Không là được rồi.” 
“Thế là có ý gì hả?” Diệp Tây Hi không hiểu gì hết trơn. 
“Chúng ta kết hôn sau này cũng giống như việc cô phải bưng cà phê mỗi sáng cho tôi, mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng cô vẫn phải làm.” Hạ Phùng Tuyền dùng một câu đơn giản kết thúc vấn đề mà Diệp Tây Hi so sánh với hàm số toán học còn khó khăn hơn gấp chục lần. 
Vốn dĩ, Diệp Tây Hi định nói “lớn hơn” đằng sau cộng thêm phó từ “rất nhiều” nhưng suy đi tính lại thì dù sao hai người cũng đã ở một nhà với nhau khá lâu rồi, không thể lấy oán báo ân, quá mức đả kích tự ái của anh ta vì thế rất hảo tâm đổi lại thành cụm từ “một chút xíu” này. (hơ hơ chị khôn dữ =”=)
Thật không nghĩ đến hậu hoạ sau này, chọc ngay vào tổ kiến lửa, tên sói hỉ nộ không lường được bên cạnh.
Vừa dứt lời, Hạ Phùng Tuyền liền nắm chặt lấy cổ tay của cô, một phen kéo lại, thuận đà kéo cả người Diệp Tây Hi ngồi lên đùi anh.
Diệp Tây Hi tất nhiên là liều mạng giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì, ngày thường vốn tức giận đến cực điểm, tức đến xì khói đối với anh cũng vô dụng rồi.
Hạ Phùng Tuyền một tay khoá chặt hai tay của Diệp Tây Hi, một tay giữ chặt gáy cô, hung hăng mà hôn.
Cảm giác lưỡi Hạ Phùng Tuyền đang dần dần xâm nhập vào trong miệng mình, Diệp Tây Hi toàn thân tê dại, cố gắng hết sức ngậm chặt miệng lại, kiên cường phòng thủ đến cùng.
Hạ Phùng Tuyền mỉm cười nháy mắt một cái, bỏ một tay ra, từ bên ngoài đống lễ phục bùng nhùng, bàn tay anh nhanh nhẹn luồn vào trong người Diệp Tây Hi, nhẹ nhàng sờ…
“Á!!!!” Diệp Tây Hi hét lên, Hạ Phùng Tuyền nhân cơ hội đó tiến vào, bá đạo hôn cô không ngừng, hai bên dây dưa.
Cả người nóng rực, anh “chiến đấu” rất mạnh mẽ, làm cho Diệp Tây Hi không cách nào hô hấp.
Trong tình thế cấp bách đó,cô trên dưới kết hợp, cắn vào môi hắn, liền cảm thấy vị máu tươi ngọt ngào tràn ra.
Vốn tưởng rằng anh sẽ ngay lập tức buông mình ra, nhưng không, Hạ Phùng Tuyền hừ cũng không hừ một tiếng lại ăn miếng trả miếng, cũng chơi chiêuấy cắn lại môi cô một phát.
Diệp Tây Hi đau đến ứa nước mắt, chờ Hạ Phùng Tuyền vừa buông mình ra đã vội vàng lui về một góc xe cách xa anh, rút cái gương ra xem chút, môi dưới bị cắn đang rươm rướm máu rồi. (
“Hạ Phùng Tuyền, anh làm cái quái gì thế!” Diệp Tây Hi nộ khí xung thiên. 
“Cô cắn tôi tất nhiên tôi phải đáp lễ thôi!” Hạ Phùng Tuyền hơi nhíu mày. 
“Anh…anh đồ biến thái! A!” 
Diệp Tây Hi còn chưa có mắng xong, lại bị người nào đó một phen kéo tiếp, tiếp tục cưỡng ép. 
Hạ Phùng Tuyền tiến quân thần tốc, không để cho cô có bất kì cơ hội nào để thở nữa, giống như có lửa đốt cháy cô vậy. 
Diệp Tây Hi cũng không thể nhẫn nhịn chịu thua thêm nữa, oán hận dùng hết sức bình sinh cắn vào cái lưỡi bá đạo kia một cái. 
Bởi vì tức giận nên lực cắn rất mạnh, chỉ giải hận được lúc ấy nhưng chỉ một giây sau, Diệp Tây Hi môi trên lại cảm thấy vô cùng đau nhức-lại bị trả thù nữa!!!!! 
Hạ Phùng Tuyền buông cô ra, nhìn Diệp Tây Hi co cả hai chân lên lùi về một góc xe vừa giận vừa sợ nhìn mình chằm chằm, anh nhẹ giọng nói: “Còn muốn thử nữa không?” 
Diệp Tây Hi che môi rướm máu của mình, liều mạng lắc đầu. 
Hạ Phùng Tuyền tiến lại gần cô, lôi cái tay đang che miệng của cô ra, khẽ nghiêng đầu, tiếp tục hôn nữa. 
Diệp Tây Hi bị vây hãm trong một góc nhỏ, không có đường nào để thoát, nụ hôn của anh bá đạo mà cuồng nhiệt, thật sự muốn làm Diệp Tây Hi nghẹt thở mà chết nhưng cô không còn dám phản kháng nữa, chỉ có thể biết điều một chút để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. 
Không biết qua bao lâu, Hạ Phùng Tuyền bá đạo hôn dần nhẹ nhàng ôn nhu, từng chút từng chút một liếm đôi môi bị thương của cô, vô cùng nhẹ nhàng và tỉ mỉ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top