Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 50 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức chạy ào trở lại phòng ngủ thì thấy cửa phòng đã khoá trái, không cách nào cậy ra được. Còn nghe thấy bên trong, cái người bị thương kia đang di chuyển đồ đạc, chặn ở cửa phòng nữa cơ đấy. 
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu nâu kia, hồi lâu sau, nhếch mép cười lạnh: “Diệp Tây Hi, anh sẽ chờ tới lúc em ra ngoài!” (chắc tiếp theo là “rồi xử” đó) 
“Tôi có chết cũng không bước ra ngoài đâu!” Diệp Tây Hi ở bên trong gào thét. 
“Tôi có chết cũng không bước ra ngoài đâu!” 
Lúc Diệp Tây Hi nói những lời này cũng không có nghĩ tới chết đói cũng là một trong những hình thức của cái chết nha! 
Vậy cho nên, khi cái bụng cô bắt đầu sôi sục gào thét, cô thầm nghĩ rằng, nếu như bây giờ đi ra ngoài thì chắc cũng không sao đâu nhỉ? 
Giới hạn cuối cùng cũng đến, cô đã ở một mình trong căn phòng này 36 giờ liền, nói cách khác, đã 36 giờ trôi qua cô không ăn không uống gì. 
Dạ dày như bị mèo cào rách, khó chịu cực kì. 
Đặc biệt là buổi sáng, Hạ Phùng Tuyền còn cố tình rán xúc xích cho Khổ Đại Cừu Thâm trong bếp nữa, Diệp Tây Hi úp sát mặt vào cánh cửa, ngửi mùi thơm phưng phức, nước miếng chảy đầy ra. 
Thật sự là đói chết mất! Diệp Tây Hi cảm thấy như hai lỗ tai mình bắt đầu ù ù lên, hình ảnh trước mắt cũng dần biến thành những mảng đen, dạ dày kêu réo liên tục. 
Nhìn qua cửa sổ ngoài trời tối đen như mực, bây giờ đã là đêm khuya, theo lý thuyết thì Hạ Phùng Tuyền chắc chắn đang ngủ thiếp đi rồi, cho nên, cô chỉ cần lén lút chui ra bên ngoài, trộm lấy thức ăn rồi lặng lẽ âm thầm rút về thì anh làm sao mà bắt được. 
Diệp Tây Hi không nhẫn nhịn được nữa rồi, dần dần di chuyển đồ đạc chặn ở cửa ra chỗ khác, mặt ghé sát vào cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cảm thấy an toàn rồi mới từ từ mở cửa ra. 
Mũi chân nhón lên kiễng kiễng rón rén đi xuống lầu, cô sợ đến quên cả thở nhìn- Hạ Phùng Tuyền đang nằm trên ghế salon- Nhưng hoàn hảo là, anh đã ngủ say. 
Cô rón ra rón rén bước vào bếp, nhìn quanh quất mà trên sàn nhà không có cái gì, chợt nhớ tới, thức ăn nhất định là bị Khổ Đại Cừu Thâm giấu đi rồi, vội vã chạy tới hang ổ của nó, quả nhiên, một đống lớn thức ăn đang mời gọi cô. 
Diệp Tây Hi quyết định nhặt một túi bánh bao lớn, một túi chân giò hun khói rồi té nhưng mà túi chân giò còn đang bị bộ móng thô kệch đầy lông xù xì của con Khổ Đại Cừu Thâm đè lên trên giữ lấy. 
Diệp Tây Hi trợn mắt nhìn mắt Khổ Đại Cừu Thâm lúc này chợt loé sáng. 
Cô rất tàn bạo trừng mắt nhìn nó, gằn giọng quát: “Buông ra mau!” 
Khổ Đại Cừu Thâm đành cam chịu, rất là đáng thương uỷ khuất chậm chạp bỏ móng của nó ra. 
Diệp Tây Hi cầm lấy đồ ăn, đang chuẩn bị chạy, ai ngờ trên ghế salon Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên động đậy trở mình. 
Diệp Tây Hi bị anh doạ sợ hết hồn, nhẹ buông tay, đánh rơi toàn bộ chỗ đồ ăn lên mặt đất. 
May là tiếp theo anh không có phản ứng gì, Diệp Tây Hi thờ phào một tiếng, nghĩ nhặt lại đồ ăn, ai ngờ vừa cúi người xuống, lại phát hiện ra đồ ăn trên mặt đất đã không cánh mà bay. 
Ánh mắt hình viên đạn bắn về phía cái mông đang lẳng lặng trốn đi của Khổ Đại Cừu Thâm. 
Lại dám cướp đồ ăn của cô ư, con chó này nhất định là không muốn sống nữa rồi! 
Diệp Tây Hi xông lên, chộp lấy túi chân giò hun khói trong miệng con Khổ Đại Cừu Thâm, nhưng nó ngậm rất chặt có chết cũng không nhả ra. 
Một người một chó đang tranh cướp nhau khí thế ngất trời thì từ trên đỉnh đầu Diệp Tây Hi bỗng nhiên vang lên tiếng nói. 
“Cuối cùng thì em cũng chịu ra rồi hả?” 
Trên lưng Diệp Tây Hi mồ hôi đầm đìa chảy như mưa, cô ngồi chồm hỗm bất động nguyên một chỗ, không dám quay đầu lại.
Nhưng mà…
“Em cho là không quay đầu lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra ư?” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa vang lên.
Tiếp theo, cô giống như con đà điểu vùi đầu vào cát nóng không dám ngẩng đầu lên.
Khổ Đại Cừu Thâm nhìn Hạ Phùng Tuyền với ánh mắt vô cùng sùng bái, rồi sau đó chớp thời cơ cướp lấy túi chân giò trong tay Diệp Tây Hi chạy mất hút luôn.
“Anh còn tưởng rằng em có chết cũng không chịu ra ngoài chứ.” Hạ Phùng Tuyền xoay người cô lại, híp mắt nhìn cô.
Diệp Tây Hi lúc này chẳng còn tý sức lực nào mà giãy dụa nữa, chậm rãi nói: “Chỉ cần để tôi ăn thì anh muốn như thế nào cũng được hết á.” (36h k ăn đói mờ mắt rồi )
Hạ Phùng Tuyền vuốt ve khuôn mặt của cô, mắt loé sáng kì dị: “Đây là chính miệng em nói đấy nhé!”
“Buông ra mau!” Diệp Tây Hi hét chói tai.
Tên khốn này lại dùng vải trói chặt hai tay cô nữa rồi!
“Thì chính em nói muốn thế nào cũng được còn gì.” Hạ Phùng Tuyền không chút đau lòng nói.
“Tôi hối hận rồi!” Diệp Tây Hi rất mạnh miệng nói.
Hạ Phùng Tuyền bưng tới trước mặt Diệp Tây Hi món khoái khẩu của cô- một đĩa thịt bò xào, xoay tới xoay lui mấy vòng liền, mùi thơm phưng phức ngào ngạt kia làm cho dạ dày của cô như tan chảy ra.
Diệp Tây Hi đang cố gắng nuốt nước miếng thì lại nghe Hạ Phùng Tuyền chậm rãi tiếp tục nói: “Em đã hối hận rồi thì anh chỉ còn cách đem đổ cái này đi thôi.”
Thật là quá tàn nhẫn!

Diệp Tây Hi thực sự muốn khóc lắm rồi: “Đừng mà!” 
Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười hả hê: “Em muốn ăn cái này chứ?” 
Diệp Tây Hi gật đầu như băm tỏi. 
“Muốn ăn rất đơn giản.” Hạ Phùng Tuyền thản nhiên cười và nói: “Em biết anh muốn cái gì chứ?” 
Diệp Tây Hi mặt mũi méo xẹo, trong lòng đang không ngừng đấu tranh nội tâm gay gắt. 
Cô dĩ nhiên là biết con sói háo sắc Hạ Phùng Tuyền này muốn cái gì, nhưng mà… vứt bỏ lòng tự trọng của mình qua một bên đáp ứng hắn hay là kiên trì bất khuất cự tuyệt hắn, đó là một vấn đề rất lớn. 
“Nếu như vậy là làm khó em thì thôi anh cũng không ép em làm chi.” Hạ Phùng Tuyền xoay người hô: “KhổĐại Cừu Thâm, chúng ta đi ăn khuya nào!” 
Khổ Đại Cừu Thâm vừa nghe thấy thế hai tai đã vểnh lên, thè thè cái lưỡi, chạy như bay tới. 
Diệp Tây Hi vừa cuống vừa tức, rốt cục bật thốt lên: “Tôi đồng ý!” (tiêu chị rùi) 
“Đồng ý cái gì?” Hạ Phùng Tuyền nhìn nhưxoáy sâu vào cô. 
“Thì đồng ý…ngủ cùng anh.” 
Thật sự không ngờ tới chỉ vì một đĩa thịt bò mà cô phải bán đứng sự trong sạch của mình. =”= 
Diệp Tây Hi nước mắt giàn dụa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top