Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 9 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thật khó có thể tin rằng, điều mình ra sức phủ nhận bấy lâu lại có thể tồn tại. 
Hoặc là, hết thảy chỉ là trùng hợp, cô đúng là thần hồn nát thần tính. 
Diệp Tây Hi cứ ngồi như vậy, hoàn toàn yên lặng. 
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, phía dưới quán trọ bỗng phát ra một trận ồn ào, cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô. 
Diệp Tây Hi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đi xuống. 
Chỉ thấy tất cả tụ tập ở bãi đất trống trước quán trọ, nhìn xe của đoàn, tức giận không thôi. 
“Sao thế?” Diệp Tây Hi đến bên cạnh Bạch Bách Thanh hỏi. 
“Tất cả bánh xe ở đây đều bị phá nát, không biết là do ai làm, cứ như thế này chúng ta làm sao xuống núi đây?” Bạch Bách Thanh cau mày. 
Nghe vậy, Diệp Tây Hi trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi không thể gạt đi được. 
Bọn họ bị mắc kẹt ở đây! 
Lúc này, bốn phía xung quanh lại sáng lên, Diệp Tây Hi ngẩng đầu, nhìn trăng trên cao sáng quá, to mà tròn, sáng tỏ, lạnh lùng và tĩnh mịch đem mọi vật trên mặt đất trở nên rõ ràng mà trong trẻo lạnh lùng theo. 
“Đúng rồi, hôm nay là ngày 15 rằm, khó trách trăng lại to tròn như vậy. Bình thường ở thành phố, ánh đèn điện quá mạnh mẽ, dường như quên mất ánh trăng là như thế nào, hôm nay coi như là được chiêm ngưỡng rồi…” Bạch Bách Thanh đang văn vẻ than thở một cách nghệ thuật, chợt phát hiện Diệp Tây Hi bên cạnh thần sắc có chút kì quái. 
“Cậu làm sao vậy? 
“Không sao.” Diệp Tây Hi vuốt vuốt ngực, mặt trắng bệch: “Ở đây… rất không thoải mái. 
“Mau trở về nghỉ ngơi đi.” Bạch Bách Thanh bận rộn đỡ Diệp Tây Hi đi vào quán trọ. 
Nói ra thật kì quái, một khi không còn bị ánh trăng chiếu tới nữa, mới vừa rồi còn nói không thoải mái bây giờ lập tức tan thành khói, Diệp Tây Hi lại vui vẻ trở lại. 
“Cậu giả vờ sao?” Bạch Bách Thanh hồ nghi. 
“Mình trông giống thế à.” Diệp Tây Hi bất mãn: “Trước nói cậu ấy, cậu thỉnh thoảng không thể đối với mình thương hoa tiếc ngọc một chút à?” 
“Nhưng cậu không phải hoa cũng không phải ngọc, bất quá chỉ là một nữ kim cương lực mạnh kinh ngừơi.” 
“Cậu nhìn lại mình xem, vừa rồi lại tự rước lại nhục nhã hả? 
“Bạch Bách Thanh!” 
Hai người trong chớp mắt chuẩn bị dĩên ra cuộc đấu khẩu lần thứ n từ khi mới chào đời ra đến nay, bỗng nhiên, một âm thanh thê lương tru lên truyền đến, tiếng khóc nức nở phá vỡ không gian yên tĩnh, làm cho người ta cả người đều ớn lạnh. 
Tất cả mọi người khẩn trương chạy ra ngoài quán trọ nhìn về phía cánh rừng- âm thanh đó là từ nơi nào truyền đến. 
Mọi người nín thở chờ xem, ai cũng không dám gây ra bất cứ tiếng động nào, không khí khẩn trương như thể dùng dao rạch cũng cảm nhận được. 
Nhưng đợi chờ hồi lâu, chẳng thấy có gì phát sinh cả, mọi người căng thẳng bắt đầu giảm bớt, thư dãn dần. 
“Tiếng kêu lúc nãy là của…sói sao?” Một nữ sinh sợ hãi hỏi. 
Một nam sinh khác lớn mật bắt đầu bước vào rừng rậm, hương bên trong nhìn một phen, không phát hiện ra cái gì, liền xoay người cười nhạo các bạn mình “Đừng sợ, quỷ còn chẳng có đến một con, trên núi này làm gì có sói nào đâu?” 
Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi tự nhiên đánh rùng mình, cô nhìn người nam sinh đó, ở phía sau anh ta, trong rừng rậm tối tăm, thậm chí có hơn hai mươi đôi mắt đen nhánh hung ác đang hau háu nhìn. 
“Mau quay lại!” Diệp Tây Hi hướng về phía nam sinh đó kêu to. 
Nhưng đã không kịp nữa rồi, một bóng đen lao ra, một bộ móng sắc nhọn đã xé toạc lồng ngực nam sinh đó, máu tươi văng khắp nơi, thịt vụn bay tứ tung. 
Sói, một con sói tàn nhẫn! 
Mọi người bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt hù dọa đứng hình, phục hồi tinh thần lại, lập tức hướng quán trọ chạy thục mạng. Cùng lúc đó, hai mươi con sói từ trong rừng rậm đồng loạt nhảy ra, nhe nănh trắng hếu vô cùng sắc nhọn đuổi theo đám người. Chạy không kịp, bổ nhào xuống đất thì chưa đến vài giây sẽ bị bầy sói vây quanh, điên cuồng xẻ thịt. 
Bãi đất trống trước quán trọ, lúc này như trở thành địa ngục trần gian, tiếng kêu la, tiếng khóc thảm thiết, còn có tiếng cắn xé của bọn sói, dưới ánh trăng rét lạnh. 
Bỗng nhiên một tiếng súng nổ rất to, một con sói đang chuẩn bị chực vồ lấy một nữ sinh liền gục ngã, nằm trên mặt đất, trên ngực nó thủng một lỗ lớn, máu tươi không ngừng phun, chỉ thấy chân tay nó co quắp mấy cái, rất nhanh liền không có tiếng động nào nữa. Diệp Tây Hi quay đầu, thấy Hạ Từ Viện đứng ở cửa sổ, trong tay cầm một khẩu súng săn, họng súng nhả ra khói xanh. 
“Ai nhắm bắn chuẩn, lại tới giúp tôi mau! 
Bạch Bách Thanh đón được khẩu súng Hạ Từ Việc ném cho, đứng bên cửa sổ, bắt đầu nhắm bắn, liên tục bắn hạ những con sói ngoài kia. 
Diệp Tây Hi hoàn hồn lại, nhớ ra còn có Du Giang Nam bị thương vẫn ở trên lầu kia, vội vàng chạy lên xem. 
Ở khúc quanh tối tăm, bỗng nhiên có người kéo cô lại. 
Diệp Tây Hi kinh hãi, vừa xoay ngừơi nhìn lại, người đó lại là Hạ Phùng Tuyền. 
“Cô còn muốn đi tìm hắn?” Trong bóng tối, Hạ Phùng Tuyền trong mắt loé lên sự tức giận “Chẳng nhẽ cô không nhìn thấy những chuyện vừa phát sinh ở dưới kia sao? 
Diệp Tây Hi sợ hãi nhìn anh ta: “Những thứ dưới kia… là đồng loại của anh sao???” 
“Không sai.” Hạ Phùng Tuyền nói: “Không chỉ có bọn họ, ngay cả… 
Lời của anh ta bị một thanh âm khác cắt đứt: 
Hạ Phùng Tuyền quay đầu, nhìn thấy ở đầu hành lang kia, Du Giang Nam đang cầm một khẩu súng thẳng tắp hướng vào mình. 
“Ta nói buông cô ấy ra!” Du Giang Nam lẳng lặng lặp lại lần nữa. 
Hạ Phùng Tuyền mặt không đổi sắc nhìn Du Giang Nam, rốt cục buông cánh tay Diệp Tây Hi ra. 
Thoát khỏi sự nắm giữ, Diệp Tây Hi vội vàng hướng chỗ Du Giang Nam chạy tới, trên đường, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy hình ảnh cả đời không thể quên được. 
Lúc ấy, mọi thứ đều diễn biến rất nhanh, nhưng Diệp Tây Hi mắt nhìn rất chậm chạp, cô tinh tường nhìn thấy, Hạ Phùng Tuyền ngồi xổm xuống, hai tay chống xuống nền đất, tay chân dần biến thành những móng vuốt sắc nhọn, cả người nhanh chóng bị một bộ lông rậm dài che phủ. 
Anh ta biến thành một con sói! 
Một con sói lông đen nhánh! 
.
Diệp Tây Hi dùng hết sức bình sinh, chạy thật nhanh đến bên cạnh Du Giang Nam, kinh hồn bạt vía.
Du Giang Nam nắm lấy cò súng, Hạ Phùng Tuyền toàn thân cũng chuẩn bị tư thế.
Đôi bên cứ như vậy giằng co.
Đang trong tình huống mà Diệp Tây Hi nghĩ là sẽ mãi như vậy duy trì thì một viên đạn từ phía sau Hạ Phùng Tuyền bắn tới.
Hạ Phùng Tuyền đúng lúc tránh kịp, đạn bắn vào sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top