Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 98 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta không cho phép.” Mấy ngày qua vì bị cấm dục quá độ, Hạ Phùng Tuyền trở nên cáu gắt nóng nảy, hắn kiên quyết phản đối: “Bản thân mình còn chưa được ăn chẳng lẽ lại dâng lên tận miệng cho hắn à, ta ngu thế sao?” 
“Yên tâm yên tâm.” Mộ Dung Phẩm khuyên nhủ: “Bộ phận thực hiện chức năng đàn ông của Du Nhất Giới ta đoán đến bây giờ vẫn chưa thể phục hồi được đâu.” 
“Tóm lại để cô ấy tới đó một mình là quá nguy hiểm.” Hạ Phùng Tuyền vẫn khăng khăng không chịu, tay túm chặt lấy eo Diệp Tây Hi có chết cũng không buông. 
“Phùng Tuyền, em sắp tắc thở đến nơi rồi.” Diệp Tây Hi la oai oái. 
Hạ Phùng Tuyền vội vã thả tay ra. 
Diệp Tây Hi xoay người lại, nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Nếu như hắn thực sự có ý đồ đen tối với em thì cực thuận lợi dễ như trở bàn tay chộp lấy em ngay, còn cần phải giả vờ giả vịt ra vẻ quân tử thế để làm gì?” 
Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Tên đó, bụng dạ thâm sâu khó lường, em tuyệt đối không có khả năng đoán được hắn đang suy tính cái gì đâu.” 
Diệp Tây Hi khẽ thở dài: “Thật ra thì, Du Nhất Giới cũng không phải là kẻ xấu xa hoàn toàn.” 
Hạ Phùng Tuyền ánh mắt kinh khủng bắt đầu bắn ra những tia nhìn nguy hiểm chết người. 
Người phụ nữ này, thế mà dám ở trước mặt hắn nói tốt cho Du Nhất Giới? Chẳng lẽ nảy sinh tình cảm với hắn rồi? Xem ra không trừng trị cô một trận nên thân để cô sáng mắt ra thì không được. 
Hắn còn đang suy tư cân nhắc các phương thức trừng trị thì lại nghe Diệp Tây Hi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Chẳng qua là hắn thần kinh có chỗ không được bình thường cho lắm, đại khái là đứt một số dây thần kinh cần thiết, cộng thêm tính cách méo mó có chút biến thái dị thường, cộng thêm bộ gen tổ hợp những phẩm chất kinh dị từ bố mẹ, còn có phương thức giáo dục nuôi dạy cực kì bất hợp lý, còn nữa….” 
Hạ Phùng Tuyền sắc mặt dịu đi ngay tức khắc. 
Thôi bỏ đi! 
Là hắn hiểu lầm rồi. 
Tuyệt nhiên không biết bản thân vừa thoát khỏi một kiếp đầu rơi máu chảy, Diệp Tây Hi rất tận tuỵ tổng kết: “Đấy tóm lại, Du Nhất Giới thật sự không được coi là người xấu.” 
Hạ Hư Nguyên mỉm cười: “Tây Hi, cô thật có khiếu mắng chửi người đó.” 
Diệp Tây Hi: (? _? ) Tôi có mắng chửi ai đâu cơ chứ. 
Mộ Dung Phẩm gật gù tán đồng: “Tây Hi, cô có muốn đầu tư công sức siêng năng học tập ngành luật không, tài ăn nói của cô thực rất có triển vọng a~” 
Diệp Tây Hi: (T_T) Tôi thật sự không có chửi hắn mà. 
Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười sung sướng: “Chẳng phải ta đã sớm nói qua cho các ngươi biết miệng lưỡi của cô ấy cũng rất lợi hại còn gì.” 
Diệp Tây Hi: ~(>_<)~ Em thật sự không phải đang chửi hắn mà! 
(Đang tu sửa sắc đẹp và phục hồi chức năng một số bộ phận thiết yếu, đương sự được nhắc đến —- Du Nhất Giới: Hắt xì!!! Hắt xì!!!! Hắt xì!!! Kẻ nào đang chửi ta!) 
Cuối cùng, Diệp Tây Hi cũng thuyết phục được Hạ Phùng Tuyền, đến pháo đài kia gặp mặt Du Nhất Giới. 
Nhưng điều kiện là, phải để Hạ Phùng Tuyền và mọi người cố thủ ở bên ngoài, nội trong vòng một tiếng mà chưa thấy cô bước chân ra khỏi đó thì bọn họ sẽ ngay lập tức xông vào, cùng Du Nhất Giới chiến một trận cá chết lưới rách.” [Cá chết lưới rách: bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)] 
Nghe hắn nói mà Diệp Tây Hi đánh rùng mình một cái. 
Chiến gì thì chiến nhưng ngàn vạn lần đừng ngộ thương chính bản thân cô đấy nhé! 
Bị Hạ Phùng Tuyền lải nhải lặp đi lặp lại dặn dò không dưới mấy chục lần, rốt cuộc Diệp Tây Hi cũng có thể đi. 
Tên Hạ Phùng Tuyền này, không hiểu là do bị đồng hoá với màu truyền vào của cô hay là do bị cấm dục quá độ mà mấy ngày nay cứ càm ràm dài dòng văn tự thế không biết nữa?! 
Đang âm thầm sỉ vả sự gà mẹ của Hạ Phùng Tuyền, cô bỗng nghe thấy âm thanh xé gió của thứ gì đó vang lên sau lưng mình. 
Diệp Tây Hi vội vàng theo bản năng nhảy sang một bên, thoát khỏi một roi với lực đạo kinh hồn. 
Chỉ một động tác như vậy thôi cũng đủ khiến cô bắt đầu thấy xây xẩm choáng váng rồi. 
Diệp Tây Hi dựa vào tường, nhìn cho kỹ người vừa lén tập kích mình ———— mặt lạnh như tiền, Hồ Yên phu nhân! 
“Tôi là đáp ứng lời mời của con trai bà mà đến đây tham quan, thím à, thím đừng không hiểu đạo lý tiếp đãi khách thế chứ!” Diệp Tây Hi day day huyệt thái dương, tiêu rồi, trời đất bắt đầu quay cuồng trước mắt cô rồi. 
“Con nha đầu chết tiệt này, Nhất Giới ta còn chưa bao giờ dám xuống tay đánh nó thế mà ngươi dám cả gan ra tay thô bạo như vậy!” Hồ Yên phu nhân nghiến răng kèn kẹt lửa giận không những không giảm mà còn tăng lên hừng hực: “Hôm nay ta nhất định sẽ lột da ngươi, báo thù cho Nhất Giới!” 
Dứt lời, cây roi da trong tay bắt đầu ngứa ngáy vung lên vung xuống loạn xạ. 
Diệp Tây Hi thân hình nhỏ bé nhoáng một cái đã lanh lẹ né được, nhìn cái roi vung vẩy đập vào mặt bàn bên cạnh kêu chan chát, chỗ nào cái roi chạm vào chỗ ấy đều lõm sâu xuống. 
Diệp Tây Hi trong lòng chợt thấy rét run, nhìn người đàn bà kinh khủng này hôm nay thực sự muốn làm thịt mình là cái chắc chắn rồi! 
Tiêu đời rồi, lần này chết chắc rồi! Mấy ngày qua mình ngất lên ngất xuống hôn mê bất tỉnh hết lần này đến lần khác liên tùng tục, đầu óc giờ quay mòng mòng rồi, bây giờ chỉ có cách duy nhất là lấy nhu khắc cương, mềm giọng khuyên can bà ta thôi. 
Diệp Tây Hi thối lui đến góc tường, rất thành khẩn nói: “Thím à, tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của thím, con vàng con bạc mình mang nặng đẻ đau mình còn chưa được đánh thế mà người khác đã nẫng tay trên đánh trước, như thế khẳng định là thím không phục rồi. Nếu vậy thì hay là thế này đi, thím hãy đi tẩn cho Du Nhất Giới một trận nửa sống nửa chết nữa đi, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều đó!” 
Hồ Yên phu nhân khoé mắt giật giật, miệng co quắp: “Ta có bị điên đâu mà đang yên đang lành không có việc gì chạy đi đánh con mình chứ ?!” 
Diệp Tây Hi khoát khoát tay: “Thím à, đây là sai lầm của thím trong việc giáo dục con cái đấy, người ta nói yêu cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi, phải cho nó nếm mùi gian khó mới thành người tốt được, cũng tại thím nuông chiều không dám dùng roi vọt để dạy dỗ Du Nhất Giới mà dẫn đến một Du Nhất Giới trưởng thành với nhân cách méo mó, cuồng ngược thích bị người khác hành hạ thế đấy, nông nổi ngày hôm này cũng do thím chứ ai. Vì vậy, nói tóm lại hắn bị tôi đánh, thím cũng có một nửa trách nhiệm trong đó đấy.” 
Hồ Yên phu nhân hoàn toàn bạo phát, gân xanh hằn rõ trên trán, mạch máu cơ hồ sắp nổ tung: “Ta! Muốn! Giết! Ngươi!“ 
Dứt lời, bà ta đằng đằng sát khí tiến về phía Diệp Tây Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top