Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Xám

Mấy ngày nay Lục Hi chắc chắn đang gặp chuyện gì đấy rắc rối, hoặc là nói, anh ấy đang lo lắng chuyện gì đó.

Tôi có ý muốn hỏi có chuyện gì nhưng rồi lại thấy mình nên để cho anh ấy chút thời gian suy nghĩ. Giống như mỗi lần tôi gặp khó khăn anh ấy sẽ kiên nhẫn đợi tôi nói ra, tôi cũng nên cho anh ấy sự tự do giống vậy, chứ không phải khi anh ấy gặp chuyện phiền lòng còn cho anh thêm một tầng lo lắng nữa.

Quan tâm nhiều sẽ khó chịu, từ khó chịu sẽ thành phiền phức.

Nghỉ hè sắp kết thúc, bài tập cũng gần xong —— Tôi hỏi Lục Hi tất cả những bài tôi không hiểu, vì khai giảng sẽ có một bài kiểm tra đầu năm. Còn lại là một số bài báo cáo - loại bài tập mà tôi ghét nhất, nhưng kéo dài tới giờ thì không thể không viết được, tôi chậm rì rì viết lên giấy từng chữ một.

Khi còn nhỏ vì tôi không biết viết văn, nên Lục Hi đã kể cho tôi nghe một câu truyện về Bobby.

Anh ấy nói rằng một cậu bé phải viết một bài văn 200 chữ, cậu bé đã viết "Em gọi cún con của mình, Bobby Bobby, cún con nghe thấy liền chạy tới." Nhưng vì chưa đủ số chữ nên cậu bé sửa thành "Em gọi cún con của mình, Bobby Bobby, cún con không nghe thấy, em liền gọi lại, Bobby Bobby, cún con nghe thấy liền chạy tới."......Sau đó cứ sửa đi sửa lại như vậy cho tới khi đủ 200 chữ mới cho cún con nghe thấy rồi chạy lại.

Lúc ấy tôi cười ná thở, Lục Hi thậm chí còn lo tôi cười đến tắc thở, chờ đến khi tôi không cười nữa anh ấy mới nghiêm túc nói, cách hành văn này không được học theo, sau đó trông tôi viết bài văn 200 chữ.

Đáng tiếc bây giờ cái tôi phải viết lại là một đoạn văn 800 chữ, mà cái đó mới chỉ là một cái dàn ý, xong còn phải viết một bài văn nghị luận, đó là thứ tôi yếu nhất.

Cuối cùng tôi chọn mở bài bằng bóng đèn của Edison, cảm thấy mình bí từ, tôi quay sang nhìn Lục Hi, tốc độ làm bài của anh ấy cũng giống tôi, chẳng qua anh ấy mở bài bằng Pushkin*, nên trông có vẻ cao cấp hơn Edison một chút.

"Lục Hi, Lục Hi." Tôi chọc anh ấy, "Bài văn này anh định viết như nào? Em không có một chút ý tưởng nào cả."...... Có thể lập dàn ý bằng hai cách, một là lắng nghe ý kiến của người khác vì đôi khi thứ bản thân cho rằng là tốt nhưng chưa chắc đã là tốt. Hai là, như một người tự biết nên uống nước ấm hay nước lạnh, bản thân thấy ổn mới là quan trọng nhất......Còn xem em muốn viết thế nào, thông thường thì người ta hay lập ý theo cách thứ nhất, dễ đạt điểm hơn."

"Nhưng em không nghĩ em hợp viết cách thứ nhất......Em thấy mình không thể viết một cách chân thật được."

Bản thân tôi biết đây là một tật xấu lớn —— tôi khó có thể lắng nghe những gì người khác nói, nước đổ đầu vịt chính là để chỉ tôi. Chẳng qua bình thường hiếm có người cho tôi lời khuyên, nên tôi thấy cái tật xấu này cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

"Vậy chọn cách thứ hai." Lục Hi cười, "Viết câu cú nhẹ nhàng tí là được, chẳng hạn như...... Em xem, em có thể tiếp tục dùng Edison làm ví dụ."

"Em cảm thấy mình sẽ lạm dụng Edison mất."

"Dùng chuẩn là được."

Tôi sờ mũi: "Vậy còn anh? Anh tính viết như nào?"

"Anh à......" Anh ngập ngừng, hiếm khi đưa ra đáp án không rõ ràng, "Anh muốn viết theo cách thứ hai, nhưng vẫn chưa chắc chắn."

"Hửm?"

"Tiểu Nhạc, em cảm thấy xuất ngoại thế nào?" Anh đột ngột thay đổi đề tài.

Từ giọng nói của Lục Hi tôi có thể hiểu —— đây là vấn đề anh ấy bận tâm mấy ngày nay.

Nói thật thì vừa nghe thấy hai chữ 'xuất ngoại', tim tôi như muốn thắt lại, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Hi, tôi cố nén kích động: "Ý anh là xuất ngoại lúc học nghiên cứu sinh, hay là học đại học, hay là ngay bây giờ?"

"Nếu là chuyện nghiên cứu sinh thì anh đã không nghĩ tới vậy." Lục Hi xoa Thái dương, "Xin lỗi em, anh chưa nói cho em biết, làm em lo lắng à?"

"Cũng không sao." Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng anh ấy cũng chủ động nói với tôi, "Nhưng sao đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện xuất ngoại?"

"Bố mẹ anh không thể kiên trì cho đến khi anh tốt nghiệp cấp ba." Anh nhếch môi, giọng điệu khá lãnh đạm, "Cả hai đều khoe khoang mình là thành phần trí thức, muốn thỏa thuận ly hôn, sau khi ly hôn bố anh muốn đến chi nhánh bên Mỹ làm việc, ông ấy còn muốn đưa anh sang nước ngoài học cấp ba, lấy thẻ xanh bên đó rồi vào thẳng đại học."

Tôi nghe vậy hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Vậy...... Sau đó thì?"

Lục Hi cụp mắt, ngón trỏ đặt vào lòng bàn tay tôi vẽ vòng tròn: "Không có sau đó, anh nói anh cần suy nghĩ......Thật ra vốn không cần suy nghĩ, em ở bên này, anh vẫn chưa có năng lực đưa em cùng sang nước ngoài. Nhưng hai người họ sắp ly hôn, anh thế nào cũng phải lấy được trong tay thứ gì đó từ hai phần tử tri thức bọn họ. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ thành niên, về sau tiền trợ cấp cũng không cần hai người họ lo. Nếu đưa anh xuất ngoại, đây có thể nói là thứ có giá trị duy nhất anh có thể lấy đi."

Tôi nắm lấy tay anh ấy đặt vào lòng bàn tay mình xoa nhẹ.

Anh ấy làm tôi cảm thấy tồi tệ, tôi cũng chẳng biết phải an ủi anh ấy như thế nào. Tôi không muốn nói những điều như "Nghĩ như vậy là không đúng" hoặc là "Dù sao họ cũng là bố mẹ anh", mấy lời nói kiểu này chẳng những nhạt nhẽo mà còn ngu ngốc đến nực cười.

Nếu việc Lục Hi tính toán giá trị và lợi ích như này là sai, thì nguyên nhân khiến anh ấy như vậy ít nhiều bố mẹ anh cũng có trách nhiệm.

"Không sao cả." Lục Hi cảm nhận được suy nghĩ của tôi trái lại còn an ủi tôi, "Họ muốn anh hay không không quan trọng, mấy ngày nay anh chỉ suy nghĩ, nếu không thể mang em đi nước ngoài cùng, vậy chí ít anh cũng nên lấy đi thứ gì khác, chỉ sợ sau này họ sẽ quên mất anh, bây giờ mà không chớp thời cơ thì sẽ chẳng còn cái gì nữa."

Anh ấy luôn như vậy, đôi khi anh ấy bình tĩnh đến đáng sợ khi nói về chuyện của bản thân.

"Thẳng thắn mà nói......" Tôi cân nhắc từ ngữ, "Từ góc độ cá nhân, em thật sự không muốn anh xuất ngoại, bởi vì em không muốn không thấy được anh. Nhưng nếu xét cái cách......Ờ, truyền thống, suy xét từ góc độ của anh, em cảm thấy việc xuất ngoại sẽ có ích cho tương lai sau này của anh."

Nhưng tôi cũng không thích cách nói "Vì lợi ích của bạn" này, vì có những thời điểm lòng tốt mình cho là đúng sẽ trở thành ác ý.

Hơn nữa cách phán xét của mỗi người là khác nhau.

Lục Hi nghe vậy khẽ cười: "Em không muốn anh đi sao."

"Em không muốn."

"Anh cũng không muốn." Anh nói, đưa tay về phía tôi, tôi nghe lời rúc vào lòng anh.

"Thật ra anh rất ghét bọn họ, mặc dù về vật chất họ chưa bao giờ bạc đãi anh, nhưng anh vẫn ghét họ." Anh ôm tôi, cúi đầu nhẹ nhàng nói, "Họ luôn cho rằng mình đúng, bây giờ cũng vậy, nhưng anh sẽ không xuất ngoại, sẽ không để cho họ có suy nghĩ dùng cách ngu ngốc này bù đắp tâm lý. Anh biết, họ cảm thấy cho anh cơ hội xuất ngoại, cho anh thẻ xanh là đã bù đắp xong mọi thứ. Nhưng anh không cảm thấy họ nợ anh bất cứ điều gì, anh chỉ muốn lấy mọi thứ trong tay họ, càng nhiều càng tốt......Nếu bọn họ đã thừa nhận anh là con, vậy những gì mà bậc phụ huynh nên trao cho con cái thì hãy trao lại hết đi. Bọn họ muốn ly hôn vậy thì cứ ly hôn, nhưng anh muốn tận dụng việc ly hôn của họ để đạt được nhiều lợi ích nhất có thể."

Tôi lặng lẽ vỗ lưng anh, im lặng không nói. 

Lục Hi không cần tôi nói, anh ấy chỉ cần tôi nghe những lời phát tiết của mình.

Mỗi người đều có một mặt đen tối, ích kỷ, không nói đạo lý, đê tiện, tôi chỉ là chấp nhận anh ấy mà thôi, cho dù lời anh ấy nói ra có đáng sợ đến đâu.

Thấy người khác bảo tốt thì mới cho là tốt, và bản thân thấy tốt thì mới được —— Lục Hi hiển nhiên là người nằm ở vế sau. Nếu có một trăm người tới phân tích cho Lục Hi có nên vì tôi mà ở lại nước hay không, một trăm người đều sẽ nói không nên, chẳng qua là mấy đứa nhóc yêu nhau, tình yêu thanh xuân kiểu này đại đa số sẽ chia tay, quá là hư vô mờ mịt, tiền đồ sau này mới là quan trọng.

Nhưng Lục Hi sẽ vì cái hư vô mờ mịt ấy mà đánh đổi cả cuộc đời mình.

Buồn cười không? Tôi cảm thấy không nên cười, vì anh ấy đâu có để bụng người khác nghĩ ra sao.

Cảm thấy áy náy? Nếu bởi vì chuyện này mà áy náy thì tôi làm bạn gái anh ấy làm gì.

"Ít nhất thì hai người họ phải để lại căn hộ này cho anh, cho dù quyền nuôi anh là ai thì riêng cho này là không được." Lục Hi nói, trong giọng nói mang theo sự bướng bỉnh, "Căn họ này gần em nhất, anh sẽ không chuyển đi nơi khác, hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không cho họ ở cùng."

Ôi trời đây là không nói lý mà, nhưng tôi lại thích anh ấy như vậy.

Bản tính con người rất kỳ diệu, tôi không thể nói ai tốt ai xấu, nhưng mỗi khi là Lục Hi tôi lại vô cùng vui bởi vì chỉ cần tôi biết anh ấy không phải người xấu là đủ rồi.

"Hai cô chú để ý căn hộ này sao?" Tôi hỏi.

Lục Hi suy nghĩ: "Chắc cũng không để bụng nhưng anh rất để ý."

"Anh còn muốn gì khác không?"

Anh ấy cong khoé miệng: "Phí nuôi con, bây giờ anh vẫn là vị thành niên, muốn bao nhiêu cũng được, anh cũng biết đại khái suy nghĩ của họ, cho anh thật nhiều tiền để làm cho bản thân mình an tâm, cho nên anh cứ lấy là được. Không tránh được việc có quá nhiều tiền nhưng trên đời này ai lại ngại nhiều tiền chứ, càng nhiều càng tốt."

Tôi âm thầm tán đồng: "Đúng vậy, có tiền làm gì cũng được."

Ở điểm này cả hai chúng tôi cùng nhất trí, không ai quan tâm tới vấn đề nhân cách, người gặp rồi cũng sẽ rời đi, chỉ có tiền là sẽ ở bên bạn.

Lục Hi giống như vế sau, không quan tâm tới vấn đề của bố mẹ mình, anh ấy chỉ cần tiền nhiều một chút còn mấy vấn đề khác không quan trọng.

Không biết nhà người khác khi bố mẹ ly hôn đứa con sẽ có suy nghĩ như thế nào, còn tôi với Lục Hi thì ngồi đây bẻ ngón tay tính toán lấy cái này một chút lấy cái kia một chút, cảm giác thật không có lương tâm.

Nhưng nếu không có lương tâm như này đổi lại được một ít vui vẻ, tôi tình nguyện để Lục Hi cứ vậy mà không có lương tâm.

Lục Hi buông tôi ra rồi xoa đầu tôi.

Tôi hỏi Lục Hi có thể nói chuyện ly hôn của bố mẹ anh ấy cho bố mẹ tôi biết được không, Lục Hi suy nghĩ nói tạm thời không cần, nếu không bố mẹ tôi nhất định sẽ khuyên can, nhưng cho dù họ có khuyên thì cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến mọi chuyện phức tạp hơn.

"Chờ đến khi họ lấy giấy xác nhận ly hôn đã rồi nói."

"...... Được."

"Làm sao vậy?"

"Không có gì......" Tôi không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào nữa, "Chỉ là......em cảm thấy chuyện ly hôn rõ ràng là việc khiến người ta cảm thấy đau buồn, nhưng giờ lại chẳng cảm nhận được chút đau buồn gì, ngược lại còn biến thành một sự kiện vô cùng bình thường."

"Chuyện này......Người ta thường chỉ buồn những chuyện người ta để tâm thôi. Hầu hết mọi người đều sẽ để tâm đến bố mẹ của họ, thế thôi." Lục Hi trả lời một cách thờ ơ, tay không ngừng viết, tiếp tục viết bài luận của mình. 

Tôi mím môi, đem lời đang ở đầu môi nuốt trở về.

Nếu hỏi Lục Hi có để tâm một chút nào hay không, cho dù đáp án như nào thì chắc chắn sẽ không phải là một đáp án tốt đẹp.

Sao phải bận tâm về điều này, khi chuyện này đã không còn cách nào để cứu vãn, thì cứ cố gắng làm tốt phần mình là được.

Tôi sát lại gần anh ấy. 

"Sao?"

"Không có gì, em muốn dựa vào anh." Tôi nói.

Anh ấy cười nhẹ: "Anh cũng muốn dựa gần vào em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top