Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13:Tộc Trưởng Muốn Bỏ Trốn (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edsel nghe cậu nói thế thì chậm rãi lắc đầu: "Nếu đã theo ta về thần điện thì chính là người của ta, ta hà tất phải lợi dụng ngươi như thế? Benedict, ngươi quá đa nghi"

"Không nên sao?" Lăng Tiêu bật cười:"Người ngoại tộc các ngươi tự xưng là tín đồ của thần minh, tạo phúc cho những kẻ lạc lối không biết đường về, nhưng chỉ cần động tới một chút lợi ích cá nhân thôi thì lòng tham đã nổi lên,thậm chí không màng tất cả hậu quả để có được nó, ngươi còn ở đây dối trá, vậy tất cả mạng người của bộ tộc ta không phải là sinh mệnh hay sao?!"

"Thần điện các người được tất quốc vương thờ cúng, chẳng lẽ không phải cùng một giuộc với bọn chúng à? Hay là các ngươi chỉ biết nhắm mắt làm ngơ, dung túng cho tội ác của bọn chúng!"

Edsel khẽ nhíu mày, quả nhiên là vì lời lẽ của Lăng Tiêu làm cho không vui: "Thần điện có ra tay, chẳng qua là không kịp ngăn cản, tin tức tới quá chậm"

Edsel thở dài, y làm ra bộ dáng trách trời thương dân mà nói với Lăng Tiêu: "Loài tinh linh các ngươi vốn là nhân vật thiện lành, không ngờ cũng có thể bị ép tới mức biến chất như bây giờ..thôi, ngươi hẵng quay về tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai lại tới tìm ta"

Đây là ý muốn đuổi khéo cậu, Lăng Tiêu cũng biết hắn ta không thể giúp được cho mình, nên cậu cũng không nói gì thêm mà đi về.

Tuy thần điện không giúp được cho cậu, nhưng mà có thể ở bên giáo hoàng, cậu càng có cơ hội tiếp cận vai chính công thụ.

Từ khi thân phận của Lăng Tiêu bị lộ, Edsel cũng không hạn chế tự do của cậu nữa, mấy tên lính canh ngoài phòng cậu cũng đã đi hết, miễn là mỗi ngày Lăng Tiêu đúng giờ đến nghe hắn ta giảng kinh thánh, còn đâu thì hắn ta hoàn toàn mặc kệ cậu.

Tuy không biết giáo hoàng có ý gì, nhưng Lăng Tiêu rất hài lòng về điều đó, cậu một mặt lợi dụng danh nghĩa của thần điện để thuận tiện làm việc, một mặt lại ở đây nghe ngóng tin tức.

"Thưa ngài Benedict, nước của ngài" Người hầu cung kính dâng nước cho Lăng Tiêu, nhìn thấy cậu nhận lấy nó thì mới lui xuống đi làm việc tiếp.

Lăng Tiêu híp mắt, song bỗng cậu bật cười mà nhìn theo bóng dáng của tên hầu, nói: "Ngươi định giả vờ tới bao giờ? Đường đường là vu sư của thần điện bóng tối, lại chạy sang đây làm công cho người ta? Dylan"

Tên hầu quay người lại, hắn ta đánh giá Lăng Tiêu một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận: "ngươi thông minh hơn ta nghĩ"

Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến, cậu móc con rối gỗ từ trong ống tay áo ra, tùy tiện ném cho Dylan: "Con thí tuy tốt, nhưng cũng chỉ có thể qua mắt được người thường, không có nhân khí quy chung chỉ là đồ bỏ đi, khi trước ngươi vội vàng chạy đi mất, ta sớm biết ngươi sẽ quay trở lại, chỉ là không ngờ ngươi lại chọn cách hạ mình tới mức này"

"Làm người hầu cho ta, vui không?"

Dylan tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh buốt: "Đừng quá kiêu hãnh, người thông minh thường không sống được lâu"

Không hứng thú với vấn đề này, Lăng Tiêu trực tiếp chuyển chủ đề khác: "Ngươi hết lợi dụng ta rồi lại lẻn vào trong đây, hao tâm tổn sức nhiều như thế, thật sự chỉ muốn sức mạnh của trái vàng thôi sao? Ta nói rồi, chúng ta hiện tại là châu chấu buộc trên dây thừng, đã là người trên cùng một thuyền, hà tất phải đấu đá nhau như thế, chỉ sợ việc chưa thành, e rằng chúng ta đã làm trò cười cho thiên hạ"

Thấy Dylan nín lặng, Lãng Tiêu mới mở miệng nói tiếp: "theo ta ra ngoài một chuyến đi"

Từ lần trốn thoát khỏi tay gã pháp sư, đây là lần đầu tiên Lãng Tiêu quang minh chính đại ra ngoài, mà lần này, cứ tưởng cậu sẽ làm việc trọng đại gì, ai dè Lãng Tiêu không nói một lời nào mà đi thẳng vào kỹ viện.

Dylan trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được kéo tay Lãng Tiêu lại: "Ngươi tới chỗ này làm gì?"

"Tất nhiên để hưởng lạc, ta còn chưa gặp nơi nào náo nhiệt như vậy đâu"

Đồ nhà quê.

Trong bụng có ý khinh thường, nhưng Dylan vẫn đi theo cậu, con người này đôi khi quá thông minh, đôi khi lại rất ngu xuẩn, nhưng quy chung vẫn là kẻ đáng thương, mà ở đại lục này, kẻ đáng thương sẽ không sống được lâu, vậy nên gã đành để cho cậu có chút thời gian tận hưởng vậy.

Mà mấy ngày liên tiếp, Lãng Tiêu cứ sau mỗi lần lên lớp xong thì lại chạy tới kỹ viện, tới bà chủ ở đây cũng bắt đầu quen mặt cậu, mặc dù cậu lần nào cũng chùm mũ kín mít nhưng với dáng người xuất chúng như vậy khiến bà chủ liếc mắt một cái liền nhận ra, lúc này bà chủ nhanh chóng chạy tới, ôm lấy cánh tay Lãng Tiêu, thân mật mà bảo: "Công tử, hôm nay ngài tới muộn nha, Tiểu Kiều, Ðại Kiều vẫn đang chờ ngài trong phòng kìa"

Lãng Tiêu cười lớn: "được, được, ta tới đây"

Nói rồi cậu đi theo tú bà vào phòng, trước khi vào còn không quên dặn Dylan đứng ngoài canh cửa.

Dylan nghiến răng: "vâng, công tử cứ thong thả"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top