Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Tộc Trưởng Muốn Bỏ Trốn (Xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Tiêu nghe vậy cũng không giả vờ nữa, cậu từ trong lòng Edsel đứng dậy, trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người, cậu ngẩng mặt lên nhìn trời xanh nói nhỏ: “Mọi chuyện nên kết thúc ở đây rồi” 

Lời vừa dứt, mây đen không biết ở nơi nào kéo tới, gió mạnh nổi lên, tiếng trống ầm ầm vang dội, hàng vạn binh sĩ cưỡi ngựa sắt lao vào tế đàn, mọi người đều sửng sốt, ai cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Lăng Tiêu đứng phía trên, cậu sải rộng đôi cánh, mang trên người bộ y phục trắng toát, mái tóc vàng óng như thiên sứ giáng trần giữa bầu trời âm u này, nhưng hành động tiếp theo của cậu khiến mọi người kinh sợ, hận không thể đi ra khỏi đây ngay lập tức.

Bởi vì họ thấy Lăng Tiêu một tay bẻ gãy đầu vị quốc vương mà họ vừa mới cung kính quỳ lạy..

“Chiến, chiến tranh ư?” Tên kỵ sĩ nghèo lẩm bẩm tự hỏi, sau đó không chút do dự mà vứt giáo xuống đất bỏ chạy.

“Ngươi muốn giết ta?” Lăng Tiêu nghiêng đầu thích thú hỏi Brian, cậu chĩa thẳng kiếm vào mặt hắn.

“Không, là ta sẽ giết ngươi!” Brian dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, không thèm nhiều lời, hắn liền cầm kiếm tới chém cậu, Saint thấy vậy cũng bay tới giúp Lăng Tiêu.

Bên ngoài, hàng vạn binh mã dường như không có chỉ thị của phía trên nên vẫn đứng đấy, họ chỉ làm một việc duy nhất là canh giữ không cho một người nào chạy ra khỏi tế đàn.

Nếu nhìn tình hình chung, thì người bên trong ai cũng căng thẳng, chỉ có Edsel và Dylan lạnh nhạt nhìn nhau, đoạn, thấy Edsel có ý định tham gia cuộc chiến, Dylan nhanh chóng đi tới cản hắn, hai người, một người là giáo hoàng của thần điện ánh sáng, một người là vu sư của thần điện bóng tối, tín ngưỡng khác nhau, trắng đen đối lập, có lẽ điểm chung duy nhất của hai người đó là đều nắm giữ sức mạnh tối cao nhất của thần điện, có bao nhiêu lần, dù cho là nằm mơ thì mọi người vẫn nghĩ hai bên sớm muộn sẽ xảy ra một trận sinh tử, chỉ là tất cả không ngờ rằng tất cả lại dồn vào một ngày này.

Nhanh chóng và đột ngột tới mức như được sắp đặt sẵn..

“Mang nhiều người tới mà không dùng, ngươi có ý gì?” Edsel nghiêng người tránh đòn tấn công của Dylan, lại thấy vạn binh sĩ của thần điện bóng tối, y không nhịn được mà suy đoán.

Dylan nhoẻn miệng cười xấu xa: “Ngươi sẽ sớm biết ngay thôi”

“Vạn binh nghe lệnh!” 

“Phá!”

Nghe thấy tiếng chỉ thị của Dylan, hàng vạn binh lính bên dưới trong chớp mắt bỗng dưng hóa hết thành xương khô, trong đó có khoảng chục tên dẫn đầu bay lên tế tàn. 

Ý cười trên môi Dylan càng sâu hơn: “Dàn trận!”

Còn chưa đầy một giây, mấy tên xương khô đã xếp xong đội ngũ, đoạn, mỗi tên đó nâng cánh tay trái lên rồi bẻ gãy xương cánh tay phải của mình mà cắm xuống mặt đất, luồng pháp lực màu tím từ cánh tay lan ra, tràn trên nền gạch tạo thành hình ngôi sao năm cánh, thế trận rất lớn, khi vừa bày ra thì Edsel, Lăng Tiêu và Saint đã bị đánh bay vào bên trong.

Brian vội vã dùng tay bịp lại vết thương trên eo mình mà chạy tới gần Dylan, cung kính nói với gã: “Sư phụ, người đã hứa với ta sẽ giữ cho hắn một mạng” 

Nói xong câu này, Brian bất an mà quay sang nhìn Saint, nhưng đáng tiếc người kia một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.

Dylan liếc nhìn cảnh này, khẽ cười một tiếng rồi dùng ma lực trị thương cho Brian, hắn nâng đôi bàn tay nhợt nhạt của mình mà vuốt tóc Brian, âm thanh, hành động đều nhẹ nhàng, duy chỉ có ánh mắt lại rét lạnh: “Đồ đệ ngoan, sư phụ làm sao có thể không giữ lời hứa với con được?”

“Nhưng ta sẽ cho hắn trở thành một phế nhân, thế nào?”

“Sư phụ!” Brian nhíu chặt mày, tuy vết thương ngoài da đã được chữa trị, nhưng pháp lực lúc này của hắn đã cạn kiệt, hiện giờ ngoài việc cầu xin Dylan ra thì hắn chẳng có thể làm gì.

Dylan không quan tâm tới hắn, gã ta đi tới phía trước khởi trận.

Những hoa văn cổ xưa càng ngày càng dày đặc bao quanh lấy trận pháp, tuy nhìn ngoài chẳng thấy có gì thay đổi, nhưng người đứng bên trong lại cảm thấy không thở nổi, dường như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó, tính nghiền nát bọn họ, rồi cắn nát linh hồn.

“Không ổn, là Đoạt Hồn Thuật!”

“Đoạt Hồn Thuật?” Saint nhíu chặt mày lại, tay hắn vẫn đang gia tăng phong ấn chống đỡ bên ngoài.

“ Là cấm thuật cổ đã biến mất khoảng 200 năm trước, không ngờ người của thần điện bóng tối lại tìm được..” 

“Vậy giờ chỉ có cách phá mắt trận” Lăng Tiêu luôn trầm mặc bỗng dưng lên tiếng, cậu dùng ánh mắt sâu xa mà nhìn vai chính công với Dylan đứng bên cạnh.

Như đã quyết định điều gì đó, cả người Lăng Tiêu dần dần phát tán ra năng lượng sáng chói, không nói một lời, cậu liền lao thẳng ra bên ngoài kết giới.

“Benedict!” Saint hoảng hốt lên tiếng, vốn người định xông ra ngoài là hắn, nhưng Lăng Tiêu lại nhanh chóng đi trước một bước, trước khi rời khỏi cậu còn phong bế kinh mạch của hắn, không cho hắn di chuyển.

Saint đỏ bừng mắt, nhìn thân thể Lăng Tiêu bị bùa chú bên ngoài cắt xé, hắn hận không thể giết chết bản thân ngay lập tức.

Mà hành vi này của Lăng Tiêu không khác gì tự hủy, bởi vì sợ bị chủ thần phát hiện, hệ thống đã hạn chế sức mạnh của cậu, năng lượng hiện giờ Lăng Tiêu sử dụng chỉ được giới hạn bởi pháp lực tu luyện cả đời của nguyên chủ, mà Lăng Tiêu lại dùng hết nó trong một lần này, bởi vậy kết cục của cậu chỉ tương đương với một chữ thôi - chết.

Nhưng khác với dự đoán của mọi người, Lăng Tiêu không đánh một quyền đó vào Dylan mà lại đánh vào người đứng đằng sau gã, Brian.

Dylan sửng sốt, gã vội vã bỏ cả vị trí trung tâm mắt trận mà lao tới ngăn cản.

Hai quyền chạm vào nhau rất nhanh đã bị tách ra, sau đó cả hai đều bị lực đẩy văng ra một bên, Lăng Tiêu đã dùng hết sức lực để tung ra một quyền đấy, tuy đối phương đã bị cậu hủy hết nội tạng, kinh mạch bên trong, nhưng trường hợp của cậu hiện giờ cũng chẳng khá hơn là bao, ngay cả việc nhấc tay cũng trở lên khó khăn.

Nhìn màn trời trước mắt, chẳng có cây xanh, cũng chẳng có gió mát, trước mắt chỉ là một đám mây đen mờ mịt, Lăng Tiêu thẫn thờ, cậu cảm giác năng lượng còn sót lại trong người đang bị rút cạn dần, Lăng Tiêu đưa mắt nhìn Brian đang ôm Dylan, lại thấy Saint đang cố chấp bò tới bên mình, âm thanh tê tâm phế liệt gọi tên mình ngày càng to, ồn tới mức cậu chỉ muốn ngủ một giấc.

Nhưng khi nhìn thấy vai chính công còn sống cậu vẫn không can lòng nhắm mắt, mẹ kiếp, cậu dùng hết sức lực bình sinh như thế, cuối cùng con cưng của thiên đạo vẫn có thể tung tăng nhảy nhót.

…….
Tác giả: “Chương sau mình sẽ ra phiên ngoại của thế giới này, mọi khúc mắc sẽ có lời giải thích, hì hì”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top