Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Chiếm Lấy Sư Tôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hệ thống?"

"Hệ thống!"

Mặc cho Lăng Tiêu kêu gọi, 6666 vẫn chả thèm quan tâm tới hắn.

Lăng Tiêu nhăn mày, thầm nghĩ cái hệ thống ngày càng trở lên vô dụng tới mức không thể hiểu nổi.

Cốt truyện vẫn tiếp tục hiện ra trước mắt.

Nén lại nghi hoặc trong lòng, Lăng Tiêu mới tiếp tục đọc tiếp nội dung ghi bên trên đó.

Tiếp tới là cuộc đời của Chức Dương sau khi vai chính công trùng sinh, khỏi nói cũng biết, ngoài chết thảm ra thì cũng không thể nào thảm hơn.

Chức Dương tuy là vai ác nhưng vẫn cảm thấy vô cùng uất ức, bởi vì trong thế giới này, cứ mỗi lần hắn ta sắp sửa đăng cơ trở thành Ma Đế rồi thì lại bị kéo trở về quá khứ, rồi thấy tên sư huynh ngu ngốc giống như chó điên mà nhìn mình, cuối cùng thì bị gã ta giết chết.

Vòng luân hồi này cứ kéo dài vô tận khiến Chức Dương trở lên chán nản, Ma Đế gì đó, hắn ta không thèm làm nữa, chỉ mong câu chuyện này sớm kết thúc để hắn có thể đi đầu thai.

Nguyện vọng thống nhất thiên hạ của hắn không được hoàn thành ư? Vậy thì vai chính công thụ cũng vậy, họ đừng mơ mà ở bên nhau.

Vậy nên chỉ cần Lăng Tiêu thay đổi kết cục của vai chính thì Chức Dương có thể thành công đi đầu thai.

Cũng vì nguyện vọng của tên vai ác này quá mãnh liệt, nên 6666 đã chọn thân xác này mà không thèm giải thích nhiều lời.

Lăng Tiêu im lặng, dù rằng hắn cũng đã đến thế giới này, cố gắng hoàn thành xong nhiệm vụ trước là được, còn về hiện tại, hắn đói.

Nhìn thân thể thê thảm không khác gì ăn mày của mình, Lăng Tiêu khập khiễng đứng dậy mở cánh cửa.

Cũng đừng hỏi vì sao tư thế của hắn lại thảm như vậy, trước khi Lăng Tiêu xuyên tới đây, nguyên chủ đã bị kẻ khác đánh cho một trận bầm dập.

"Aiz nhô, vẫn còn sống đấy à" Một thiếu niên mặt mũi tuấn tú nhưng có phần hung dữ, cao trên mét bảy đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, vừa nói gã vừa giơ chân đạp vào cánh tay đang rửa trái táo của cậu, không biết gã ta có vấn đề về thần kinh hay không, nhưng mà vừa gặp gã ta đã kiêu ngạo nói một tràng dài.

"Ngươi muốn gì?" Lăng Tiêu đứng thẳng người dậy, cậu cẩn thận lau trái táo mới hái được vào vạt áo, vừa nhai nó nhồm nhoàm vừa hỏi gã ta.
Lục Bính bị hỏi lại nhất thời sửng sốt, ngay lập tức gã dùng bản mặt đỏ bừng vì giận dữ nhìn Lăng Tiêu, hét lớn đến mức nước bọt văng tứ tung: "Tên dị lập chết dẫm này! Ngươi còn dám nói như vậy với ta, ngươi quên mất ở đây là địa bàn của ai rồi hay sao?!"

Lăng Tiêu nhíu mày lùi lại phía sau vài bước, trên mặt tỏ rõ khó chịu mà đáp lại:  "Bẩn chết đi được, lần sau ngươi nói chuyện có thể điều chỉnh một chút không? Ngươi có biết là nước bọt rất lắm vi khuẩn?" Ánh mắt Lăng Tiêu nhàn nhạt nhìn vẻ mặt hết đỏ lại xanh của Lục Bính, cậu bỗng cười khẩy một tiếng.

"Thôi, dù nói ngươi cũng không hiểu, nhưng lần sau muốn văng nước bọt thì đứng xa ta một chút"

"Tên khốn ngạo mạn!" Chuyện tới mức này Lục Bính cũng không thể nhẫn nhịn được rồi, mặc dù hắn không hiểu tên lập dị trước mặt này đang nói gì, nhưng hắn ta biết rõ một điều là Lăng Tiêu đang chế giễu hắn.

Từ ngày trở thành đệ tử ngoại môn của môn phái, có bao giờ Lục Bính bị những tên môn đồ còn lại sỉ nhục như vầy đâu chứ, vậy mà tên điên này sau trận đánh kia lại như ăn phải gan hùm mật gấu, dám sỉ nhục hắn trước mặt bao nhiêu đệ tử khác như vậy!

Lục Bính vừa xông về phía Lăng Tiêu, vừa hét lớn: "Hôm nay ta sẽ dạy lại cái nết cho ngươi! Tên khốn, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tôn ti nghĩa lễ!"

"Chậc" Lăng Tiêu vứt quả táo cắn dở trên tay xuống đất, thầm nghĩ phản diện đời nào cũng như vậy, muốn đánh thì cứ đánh, tại sao cứ phải nói nhiều lời vô nghĩa ấy cơ chứ?

Nhìn nắm đấm tới sát gần mặt, Lăng Tiêu nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ.

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Bính cậu nở một nụ cười quỷ dị rồi ném hắn xuống đất.

"Ngươi vừa nói cái gì cơ, muốn dạy cho ta cách làm người á????"

"Tên khốn nhà ngươi, ta còn đang tính tìm nhà ngươi để tính sổ đây! Dám đánh khiến thân thể này bây giờ vẫn còn đau nhức như này!"

"Mẹ kiếp!"

Lục Bính còn chưa thoát khỏi ngạc nhiên khi Lăng Tiêu chặn được đòn của hắn, thì đã bị cậu lao tới đánh tới tấp vào mặt

Hắn bàng hoàng, khó khăn lên tiếng uy hiếp: "Ả ao a, ên ốn" (Thả tao ra tên khốn)

"áaaaaaaaa, ê ốn, ươi ám ánh êm áp ữa, i ơ ề áaaaaaaa...a ẽ ông a o ươi" (áaaaaaaaa, tên khốn, ngươi dám đánh thêm phát nữa, khi trở về áaaaaaa..ta sẽ không tha cho ngươi)

Lăng Tiêu cười nhạt nhẽo, càng ngày càng ra thay mạnh hơn, nhất là cái bản mặt của Lục Bính, hiện giờ đã bị đánh không ra dáng người.

Hắn ta bị Lăng Tiêu đánh tới tấp như đánh chó, sau cùng hắn ta nằm bẹp dí ở đấy không nói nổi.

Chết, chết rồi?

Ba đệ tử ngoại môn của phái Thục Sơn hoảng sợ, run như cầy sấy mà nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng dưng hắn ta đụng phải ánh mắt của Lăng Tiêu..

"Các ngươi muốn xông lên cùng một lúc hay là từng tên một?" Lăng Tiêu bẻ bẻ khớp tay, cười toe toét: "Dù sao thì cũng đừng lo, ta sẽ 'chăm sóc' chu đáo cho từng tên một."

Á áaaaaaa

Các đệ tử bỏ chạy toáng loạn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong rừng Lâm Như Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top