Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Chiếm Lấy Sư Tôn (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái đuôi đập mạnh xuống đất khiến mấy tảng đá bay tứ tung lên trời, cái chỗ mà Lăng Tiêu đứng lúc nãy bây giờ cũng biến thành một cái hố sâu tận chục mét, đám đệ tử ngoại môn trố mắt, run rẩy mà nhìn cảnh tượng khủng khiếp ấy.

Keng!

Mặc dù kiếm đã chém vào đuôi của nó, nhưng mà lại giống như Lăng Tiêu đang chém vào thanh thiếc vậy, vảy của con rắn khổng lồ cứng tới nỗi mà cậu khi kiếm vừa mới chạm vào nó thì cả người cậu liền bay về phía sau vài mét.

Lăng Tiêu hơi sửng sốt, song cố nhấc người dậy mà quan sát con rắn tinh.

Từ đầu tới đuôi của con rắn đều có vảy vây kín cả, duy chỉ có duy nhất  ở giữa hai mắt của con rắn có một vệt ấn ký dài màu vàng khắc sâu lên tới tận đỉnh đầu của nó.

Lăng Tiêu nghĩ thầm, có thể chỗ này là nơi chứa đựng đan điền của nó.

Cậu cắn chặt răng, dùng kinh công mà tránh đi cái lưỡi gớm ghiếc chảy đầy chất nhầy đang tiết ra từ cái lưỡi của nó, rồi dùng hết sức lực nhảy lên trên người con rắn, con rắn tinh vặn vẹo muốn hất cậu ra, nhưng Lăng Tiêu lại bám chặt vào cái vảy không buông, tới bàn tay cũng vì ma sát mà chảy đầy máu..

"Này đằng ấy ơi, ngươi quên không cầm kiếm rồi!"

Con mèo trắng từ nãy tới giờ vẫn im lặng ở trong lồng ngực Lăng Tiêu bỗng nhiên thò đầu ra nhắc nhở, nó vốn tưởng rằng mình đã gặp được người thông minh, nào có ngờ rằng người mà nó nhìn trúng lại là một tên ngốc như thế.

Khi nãy Lăng Tiêu cầm kiếm chém vào vảy con rắn, thanh kiếm dởm trên tay cậu cũng đã gãy làm đôi rồi.

Con mèo thật không hiểu nổi, rõ ràng chỉ là một tên luyện khí kỳ nhỏ nhoi, vậy mà lại có lá gan lớn đến thế, cũng không biết hắn ta lấy đâu ra loại tự tin này nữa.

Mà vào đúng lúc này, Lăng Tiêu lại vươn tay túm con mèo trắng ra khỏi lồng ngực mình, cậu nở một nụ cười xấu xa: "Không phải ngươi bảo ngươi có công dụng lắm đó à? Tự xưng làm đại vương cơ đấy, vậy thì hãy cho ta thấy sức mạnh của ngươi đi."

Nói rồi cậu không chút lưu tình mà ném con mèo lên trên đỉnh đầu con rắn tinh kia.

"áaaaaaaaa, tên khốn chết tiệt!" Khóe mắt con mèo rơm rớm nước, hiện giờ nó chỉ cảm thấy hối hận khi đã đi theo cái con người khốn nạn kia.

"Đồ khốnnnnnn!!"

Lăng Tiêu ung dung nhảy xuống dưới đất, để mặc hai con yêu quái dẫn nhau đi nơi khác đánh nhau.

Các đệ tử ngoại môn đang tính bỏ chạy cũng chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc nhìn hắn.

Lục Bính đang bị thương cũng nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt vô cùng khó tả.

Hắn ta mấp máy bờ môi khô khốc của mình, không tình nguyện đi tới trước mặt Lăng Tiêu: "Lần này là ta nợ ngươi."

Lăng Tiêu cười nhạt khi nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của hắn ta: "Đừng tưởng bở, ta cũng không phải là tới giúp ngươi."

"Ngươi đừng có vội mà mừng quá, tuy ngươi có ơn với ta, nhưng bằng mọi giá ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội xuất hiện trước mặt Diệp Thần sư huynh đâu." Lục Bính hít một hơi thật sâu nhìn cậu, ân tình hắn nợ hắn sẽ trả, nhưng chuyện liên quan tới Lý Diệp Thần đối với hắn lại là một câu chuyện khác.

Nói chuyện với loại người này, Lăng Tiêu có cảm giác như đối mặt với câu chuyện buồn  cười lắm ấy, cậu cười trào phúng một tiếng, nói một câu rồi xoay người đi thẳng.

"Ta chẳng quan tâm."

Lục Bính còn đang ngơ ngác trước nụ cười của Lăng Tiêu thì bỗng dưng hoàn hồn lại, khuôn mặt tươi cười xuất hiện trong đầu của hắn bỗng dưng trở lên lạnh lùng, khác xa với mọi dáng vẻ hèn mọn mà trước đây hắn từng thấy, nhìn hắn một cách đầy mỉa mai, người ấy nói, ta chẳng quan tâm.

Thật vậy chăng? Lục Bính không tin, hắn vẫn cố chấp tin vào trực giác của mình: "Ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện đâu!"

Giọng nói của Lục Bính vang vọng sau lưng Lăng Tiêu.

..

"Mẹ, mẹ kiếp! Tên khốn!" Vốn dĩ con mèo có bộ lông mềm mại màu trắng tinh mà giờ đây lại trông như cái đống giẻ rách, nó gầm gừ, không chút e dè nào mà nhảy về phía Lăng Tiêu, nhưng cậu lại rất nhanh nhẹn mà tránh đi.

Con mèo tinh đâm thẳng người vàng tảng đá, máu lại dồn dập xông lên não: "Mẹ kiếp, từ bé tới lớn bản vương chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy!"

Tên nhân loại chết tiệt, cứ chờ tới khi nó có thể thành công ra khỏi bí cảnh, thù này không trả không làm mèo!

Lăng Tiêu nhíu mày nhìn dáng vẻ điên cuồng của nó: "Ngươi làm gì bẩn chết đi được."

"Còn không phải tại ngươi hả?!"

Lăng Tiêu không đáp lại mà hỏi một câu rất liên quan: "Con rắn tinh kia đâu rồi?"

"Chết rồi."

"Ở đâu?"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Dĩ nhiên là đi móc nội đan, trông nó ít nhất cũng phải được hơn một trăm năm đạo hạnh."
Con mèo gầm gừ, song không chút tình nguyện nào mà dùng linh lực tẩy rửa thân thể và dẫn Lăng Tiêu đi theo mình.

Bên ngoài bí cảnh, các đệ tử lần lượt nối đuôi nhau ra ngoài, một nén nhang cũng sắp cháy gần hết, các trưởng lão vô cùng hài lòng gật đầu bởi những biểu hiện của các đệ tử ngoại môn, song từng người bọn họ lại lên khán đài truyền linh lực vào một tảng đá để phân loại nguyên tố tu luyện.

"Trưởng lão, đến giờ đóng cửa bí cảnh rồi."

Trưởng lão gật đầu: "Vậy.."

"Đợi đã! Nhang chưa cháy hết!" Trưởng lão dùng ánh mắt lạnh nhạt quay sang nhìn Lục Bính, mặc dù người này rất có tư chất, nhưng việc ngăn cản ông ta làm theo luật lệ khiến ông ta không vui chút nào cả.

"Ngươi có ý kiến gì à?"

Lục Bính có chút do dự, nhưng cuối cùng bước ra phía trước rồi nắm quyền hành lễ với lão, nói: "Bên trong đó còn một người, vả lại nhan cũng chưa có cháy hết, đệ tử thỉnh ngài chờ tới khi nén nhan cháy xong thì mới cho đóng lại bí cảnh tránh cho người đời nói ra nói vào ạ."

Tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, người không đủ bản lĩnh chỉ có thể bị đào thải, Lục Bính có thể tưởng tượng được nếu như người kia không thể ra khỏi bí cảnh thì sẽ phải chịu những hậu quả gì, hắn cũng đã được chứng kiến rất nhiều bộ xương trắng nằm rải rác khắp dọc đường, hẳn là những người đi trước đang chờ ngày bí cảnh mở ra lần nữa để ra ngoài.

Nhưng chẳng ai có thể chờ được.

"Kẻ kia ở trấn Lam Sơn, cháu trai đích tôn của Lục thành chủ." Một người vội thì thầm vào tai lão.

Trưởng lão cau mày, phất tay áo: "Được rồi, đợi thêm lúc nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top