Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Chiếm Lấy Sư Tôn (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư tôn, sao người lại tới đây?" Lăng Tiêu tỏ vẻ ngỡ ngàng cậu thả chậm bước chân, sau đó nhanh chóng đưa hai tay ra phía trước vái chào Mộc Ưu Quân.

Mộc Ưu Quân không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại: "Ngươi bị thương?"

Lăng Tiêu nghe vậy liền đưa tay ra chỉnh lại vạt áo của mình, cậu nín lặng không nói.

"Lại đây." Thấy cậu vẫn không nhúc nhích, Mộc Ưu Quân lạnh giọng: "Ngươi muốn ta nhắc lại lần thứ hai?"

Lăng Tiêu lập tức tiến lên phía trước vài bước rồi đứng trước mặt hắn.

"Tiến gần lại, ta cũng không có ăn thịt ngươi."

Thấy Mộc Ưu Quân đang nhìn chằm chằm cậu, Lăng Tiêu suy nghĩ một chút rồi bước thêm vài bước nữa.

"Gần hơn nữa."

Lăng Tiêu mím môi, cậu đắn đo một chút rồi tiến lại gần Mộc Ưu Quân, lúc này mũi giày cậu đã chạm vào tà áo bên dưới của hắn, không thể tiến thêm được nữa, cậu hơi nhấp môi xong chỉ biết đứng trân trân ra nhìn hắn xem hắn định làm gì.

Chỉ thấy Mộc Ưu Quân bỗng dưng đưa tay xuống dí mạnh vào vết thương của Lăng Tiêu khiến mặt mũi cậu trắng bệch vì đau đớn, sau cậu không nhịn được mà quỳ rạp xuống mặt đất, Bạch Nhi, con hồ ly trắng của Mộc Ưu Quân không biết từ đâu cũng chạy tới góp vui, nó nhanh chóng trèo lên vai của Mộc Ưu Quân mà nhìn cậu.

"Yếu như vậy cũng xứng làm đệ tử của ta." Mộc Ưu Quân nói.

Một giọt mồ hôi từ trán của Lăng Tiêu chảy xuống má rồi đến cằm, cậu cắn răng đáp: "Là đệ tử bất tài, không xứng đáng làm đệ tử của người."

''Đúng là không xứng." Không biết từ lúc nào Bạch Nhi đã bị Mộc Ưu Quân ôm trong lồng ngực, vừa nói, Mộc Ưu Quân vừa vuốt lông của nó, nhìn thấy Lăng Tiêu đau đến cả người dường như muốn ngất đi, hắn mới nói tiếp: "Nhưng cũng không phải là không có cách."

"Không có cách?" Lăng Tiêu lẩm bẩm, sau đó cậu lại bất ngờ mà chạm vào chỗ bị Lục Bính đâm khi trước, vết thương trên bụng của cậu cứ như chưa từng xuất hiện mà mất sạch tành tanh, cậu sửng sốt mà ngẩng đầu nhìn Mộc Ưu Quân.

"Ngươi cần phải tẩy tủy." Tẩy tủy nói cách khác chính là dùng vô số dược liệu quý hiếm đập vào để người dùng ngâm mình trong vòng bảy ngày, nghe đâu còn có thể thoát thai hoán cốt, nhưng cũng rất nguy hiểm, tỷ lệ thành công chỉ lên tới một phần trăm, khi trước đã có nhiều kẻ muốn đi lối tắt đã tìm đủ dược liệu để tẩy tủy, nhưng cuối cùng lại trở thành phế nhân, sống chết dần chết già giống như phàm nhân.

Vô hình chung những kẻ đi đường tắt đập vô số pháp bảo vào mình sẽ không có kết cục tốt, căn cơ gốc rễ bị hủy, pháp lực bên ngoài chỉ là những thứ hoa lệ, kẻ tu sĩ chân chính sẽ không bao giờ chọn lối tắt như vậy.

Nó chẳng khác nào việc lấy một tảng đá chặn con đường phi thăng của tu sĩ cả.

Giờ đây Mộc Ưu Quân tuyên bố giống như không cho cậu một sự lựa chọn nào khác, hoặc là chịu nguy hiểm để trở thành kẻ có tư cách ở lại, hoặc là rời khỏi phái Thục Sơn trong im lặng, Lăng Tiêu cắn răng, tuy rằng cậu không có hào quang như nhân vật chính, nhưng mà nhân phẩm cậu cũng có thừa, vả lại cậu còn là boss quan trọng trong đây, chắc chắn sẽ không có chuyện cậu trở thành phế nhân đâu.

Vậy nên khi ấy Lăng Tiêu đã không chút do dự nào gật đầu đồng ý, cậu cúi đầu xuống tỏ vẻ buồn bã, khẽ đáp: "Mọi chuyện đều do sư tôn định đoạt."

Mộc Ưu Quân hài lòng mà mang Lăng Tiêu đi, sau đó Lăng Tiêu bị bắt cởi toàn bộ y phục, một mình ngâm trong một bể nước lớn, mùi thuốc rất nồng, ngay cả huân hương trong phòng cũng không áp nổi mùi thuốc.

Lăng Tiêu hơi nghiêng mình nhìn xuống đáy, dường như cậu còn thấy vài con vật không rõ hình dạng ở bên dưới, cậu nhíu mày thật chặt rồi ngẩng mặt lên hỏi người đứng bên cạnh: "Sư tôn, con vật bên trong là gì vậy?"

Mộc Ưu Quân tuy có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn giải thích: "Loài bọ cạp, sống ở khu vực phía Tây Nam vùng nhiệt đới, ngươi chưa gặp qua là phải." Nói rồi Mộc Ưu Quân bỗng dưng chuyển chủ đề, thúc giục Lăng Tiêu nhanh chóng xuống nước.

Lăng Tiêu nghe vậy có hơi chần chừ rồi bước xuống, chỉ là khi cả hai chân của cậu chạm tới đáy bể, những con vật xung quanh cứ như nhìn thấy con mồi béo bở mà lao tới cắn, xé.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của cậu trở lên trắng bệch vì đau đớn, Mộc Ưu Quân đứng bên ngoài nhìn một màn này, lúc thấy cậu như muốn ngất đi thì mới tới gần nhét một viên đan không rõ nguồn gốc vào miệng cậu, sau đó lên tiếng: "Viên đan dược này sẽ giúp ngươi duy trì thanh tỉnh trong vòng bảy ngày, việc tẩy tủy không thể bỏ dở giữa chừng, nó thành công hay không đều tùy thuộc vào ý chí của ngươi, nếu lần này không thành, ngươi chỉ có thể thành phế nhân."

"Trong vòng bảy ngày tới ta sẽ để Bạch Nhi ở đây nhìn ngươi, có nó ngươi sẽ không chết được."

Lúc này đầu óc của Lăng Tiêu làm gì còn giữ được tỉnh táo, câu nghe được câu không, cậu chỉ thấy được Mộc Ưu Quân bỗng dưng biến mất giữa căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top