Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Chiếm Lấy Sư Tôn (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian ở dưới núi này Lăng Tiêu nghe được rất nhiều lời đồn thổi về hai người Mộc Ưu Quân và Lý Diệp Thần, dường như câu chuyện của hai người bọn họ đã trở thành chủ đề hot nhất tu chân giới lúc này, nào mà yêu hận tình thù, khi sư diệt tổ, quả thật khiến người nghe cảm thấy càng ngày càng thái quá mà phải đập bàn thốt lên hai chữ hoang đường!

Mà Lăng Tiêu cũng chẳng vội tìm đến bọn họ, hiện giờ cậu không biết nhân vật chính đã mạnh đến ngần nào nên chỉ có thể giả dạng thành đệ tử tông môn để tiếp cận bọn họ, người khác thì cậu không biết nhưng riêng Lý Diệp Thần thì cậu đoán rằng hắn ta chỉ hận không thể giết chết cậu ngay lập tức.

Năm năm trước khi Lăng Tiêu biến mất thì cậu cũng chỉ là một thiếu niên đen nhẻm gầy yếu, mà dáng vẻ hiện tại của cậu đã trở thành một thanh niên khôi ngô tuấn tú, bộ dáng lại cực kỳ đẹp đẽ, mặc dù biết chắc chẳng có ai có thể nhận ra cậu, nhưng Lăng Tiêu vẫn cẩn thận mà dùng thuật dịch dung, biến thành một người có tướng mạo tầm thường.

Trong tông môn có quy định đệ tử không được ngự kiếm, nên Lăng Tiêu cũng chỉ có thể cuốc bộ mà đi, chẳng là khi đang trên đường đi tới Lục Thanh Phong thì cậu lại bị một tu sĩ có chút quen mặt dùng kiếm chặn lại, hắn ta hấp cằm, giọng điệu có chút không kiên nhẫn:

"Ngươi là ai? Sao dám không tuân lệnh của môn chủ mà đi tới đây."

Lăng Tiêu ngẩn người nhìn người nọ, trong đầu liền nghĩ tới câu nói của mấy tu sĩ ngồi buôn chuyện trong quán trà vài ngày trước.

'Sau khi Lý Diệp Thần xuất quan, đã trực tiếp sa vào ma đạo, một thân một mình đấu tay đôi với kiếm tôn Mộc Ưu Quân, do bị thương cộng với không nỡ ra tay mạnh, Mộc Ưu Quân yếu thế bị Lý Diệp Thần đánh bại, phế đi một nửa tu vi rồi giam cầm trong động phủ.

Sau đó hắn ta tiện tay lấy luôn chức trưởng môn, một mình độc chiếm một môn phái.'

Khi đó mấy tên tu sĩ ven đường còn xuýt xoa rằng Lý Diệp Thần vì sao nhập ma rồi còn nhất quyết phải nhốt sư phụ hắn lại làm cái gì, mãi cho tới khi hắn thông cáo thiên hạ muốn kết duyên với Mộc Ưu Quân làm phu thê rồi thì mọi người mới trưng ra cái vẻ mặt hiểu rõ.

Danh tiếng của Mộc Ưu Quân cũng vì thế xuống dốc không phanh, từ người có công đánh nhau sống chết ngăn cản ma đầu biến thành cùng ma đầu thông đồng làm bậy.

Lúc cậu còn đang suy nghĩ thì người phía trước đã nổi nóng vì bị cậu ngó lơ, hắn ta hơi động kiếm, khi chuẩn bị dí sát vào cổ cậu thì lại bị cậu tránh được.

Người nọ hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng đã nghe được âm thanh lạnh nhạt từ cậu: "Có việc thì từ từ nói, cớ gì động chân động tay."

Người nọ thấy thế liền hít một hơi sâu rồi thu kiếm lại, hắn ta hiện tại là hộ pháp bên cạnh môn chủ, pháp lực tuy không bằng Lý Diệp Thần nhưng cũng không tính là kém, mà người này lại dễ dàng né kiếm của hắn như thế, ắt hẳn không bình thường.

Vừa nghĩ vừa cau mày, hắn ta quan sát trên dưới Lăng Tiêu một lượt, giọng điệu có chút nghi ngờ: "Ngươi là người mới tới?"

"Đúng vậy."

Hắn ta nghe thế thì cười lạnh một tiếng: "Thật không có phép tắc, khi ngươi tới đây quản sự không có phổ biến nội quy cho ngươi hay sao? Gặp hộ pháp của môn chủ cũng không biết dùng lễ nghi cơ bản!"

"Hộ pháp?" Lăng Tiêu có chút ngoài ý muốn mà nhìn hắn, cậu luôn cảm thấy người này rất quen, nguyên lai là hộ pháp của Lý Diệp Thần, từ từ, không lẽ hắn là tên đệ tử bắt nạt nguyên chủ khi trước? Lăng Tiêu gặp qua quá nhiều người, căn bản những người không quan trọng cậu sẽ quên hết, vậy nên cậu phải mất một lúc mới nhớ ra tên người này, là Lục Bính.

Trong lúc Lăng Tiêu quan sát Lục Bính thì Lục Bính cũng đang quan sát Lăng Tiêu, xét thấy biểu cảm ngạc nhiên thoáng chốc trên khuôn mặt cậu là thật, hắn ta mới vờ như không thấy rồi nói tiếp: "Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta."

Lăng Tiêu dừng một chút rồi đáp: "Quả thật đệ tử hôm qua mới tới đây, còn chưa rõ địa hình tông môn thế nào nên mới đi xem thử, nên không biết trước sau, mong hộ pháp không để ý."

Xác định người phía trước không phải kẻ gian do người bên ngoài phái vào, Lục Bính cũng xua tay tính cho Lăng Tiêu đi, chẳng là suy nghĩ một lát, thấy cậu là người ung dung không nhút nhát như mấy tên theo hầu bên cạnh Lý Diệp Thần thì hắn ta bỗng gọi cậu lại, đưa cho cậu một tấm lệnh bài rồi dùng giọng điệu của kẻ bề trên phân phó:

"Ngươi về thu xếp đồ đạc rồi cầm lệnh bài đi tới chỗ chưởng quản, bắt đầu từ ngày hôm nay chuyển tới Lục Thanh Phong hầu hạ kiếm tôn."

Lăng Tiêu không ngờ còn có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế này, cậu tuy mừng thầm trong bụng nhưng trên mặt vẫn chẳng mảy may để lộ biểu cảm gì, ngoan ngoãn mà nhận lấy mệnh bài trong tay hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top