Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Chiếm Lấy Sư Tôn (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một màn diễn ra như thế này thật sự rất khác với tưởng tượng của Lăng Tiêu, nhưng cậu là người đã trải qua rất nhiều thế giới, còn sự tình kỳ lạ nào trên đời mà chưa thấy qua? Vậy nên rất nhanh cậu đã trấn tĩnh lại, rồi đưa tay đặt lên vai của Mộc Ưu Quân mà đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nói: "Sư tôn, là ta."

Mộc Ưu Quân sửng sốt, Lăng Tiêu bèn thuật lại mọi việc cậu trải qua từ trong ảo cảnh tới lúc tìm tới đây cho hắn nghe, thấy hắn nửa tin nửa ngờ cậu mới thở dài một hơi, rồi chủ động nắm lấy tay của hắn: "Đồ đệ biết sư tôn bị ma đầu Lý Diệp Thần ép buộc nên mới tìm tới đây, sư tôn, ân nuôi dưỡng của ngài khi trước đối với đồ đệ đồ đệ chẳng thể nào quên, đồ đệ có thể thề với trời rằng đồ đệ tuyệt đối không có một nửa ý xấu nào đối với người, nếu không.."

"Không cần thề!" Mộc Ưu Quân vội vàng nắm tay cậu ngăn cậu lại, sau đó hắn lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu, yết hầu nhấp nhô một cái, mãi sau hắn mới bình tĩnh lại, chậm rãi lặp lại câu nói một lần nữa: "Không cần thề, ta tin ngươi."

Lăng Tiêu nghe vậy thì ý cười dưới đáy mắt không khỏi giấu nổi, cậu nhoẻn miệng cười, hỏi hắn: "Sư tôn, vậy tới khi thời cơ thích hợp, người có nguyện ý rời khỏi đây cùng ta không?"

Lần này Mộc Ưu Quân lại tiếp tục im lặng, Lăng Tiêu hơi nhíu mày, mục đích của cậu chính là chia rẽ nhân vật chính, nhưng Lý Diệp Thần có ký ức kiếp trước, cậu không tài nào lừa được hắn, nên chỉ có thể ra tay từ vai chính thụ, nhưng giờ đây gã này cũng bất thường không kém, chẳng lẽ năm năm này cốt truyện đã tới mức cao trào, hai tên này tuy bên ngoài mạnh miệng muốn giết chết đối phương nhưng tâm lại không nỡ rời xa?

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Lăng Tiêu bỗng dưng trầm xuống, ánh mắt thoáng hiện vài tia khinh thường nhưng rất nhanh liền biến mất, bất đắc dĩ cậu mở miệng ra khuyên nhủ, giọng điệu phải nói rằng hận không thể rèn sắt thành thép.

"Sư tôn, nếu người đã không nỡ rời đi thì có thể nói rõ ràng với ta, chuyện vui của người và Lý Diệp Thần ta sẽ chúc phúc cho người, nhưng mà ta phải nói rõ với người một câu, tiên và ma không không chung đường, nếu người vẫn vì tình mà lựa chọn ở bên hắn, người chính là kẻ thù của toàn bộ tu chân giới!"

"Ta với hắn không có gì cả." Mộc Ưu Quân vội vàng phủ định quan hệ của hắn với Lý Diệp Thần, gã mấp máy môi, sau lại chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói: "Tin ta, từ trước tới giờ vi sư đều không có động lòng với Lý Diệp Thần."

Lăng Tiêu cau mày càng chặt hơn, nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao người lại không chịu rời đi?"

Mộc Ưu Quân cười khổ một cái, Lý Diệp Thần sau khi bị hắn phạt nhốt trong bí cảnh đã nhập ma, một hai nhất quyết muốn phá cảnh ra ngoài muốn giết chết tiểu đồ đệ của hắn, chẳng là người đã không còn, Lý Diệp Thần như nổi điên, tới bí cảnh nơi tiểu đồ đệ bị chôn vùi để tìm cho bằng được người, thật buồn cười, năm năm trước hắn đã lật tung cái bí cảnh lên mà còn không tìm được, cớ gì gã ta lại tìm thấy được.

Nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Lý Diệp Thần không tin rằng Lăng Tiêu đã chết, nên đã loan tin sắp thành thân với Mộc Ưu Quân ra để dụ cậu tới gặp mình, và hắn thành công rồi.

Mộc Ưu Quân đưa tay sờ lên mặt Lăng Tiêu, đây là khuôn mặt mà hắn đã mong nhớ, tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu trưởng thành suốt năm năm qua, hắn không thể để cậu bị hại chết được, một lần đối với hắn là quá đủ, hắn nói: "Chước Dương, ngươi mau rời khỏi đây đi, việc còn lại cứ để vi sư lo, vi sư ứng phó với Lý Diệp Thần được."

"Ta thà chết chứ không đi." Lăng Tiêu nhìn thẳng vào mắt Mộc Ưu Quân, giọng điệu cực kỳ kiên quyết khiến hắn ta sửng sốt.

..

Ngày cuối đông cực kỳ mát mẻ, đặc biệt trên đỉnh Lục Thanh Phong dạo gần bình yên tới mức kẻ hầu người hạ trên đây cực kỳ ngỡ ngàng, đặc biệt sau bữa ăn người ta cũng chẳng còn nghe tiếng bát đổ vỡ hay xác của những kẻ xấu số được bê ra khỏi tòa nhà chính của đỉnh núi này nữa.

Nhìn những cánh hoa đang phủ trắng trước sân, Mộc Ưu Quân hoảng hốt cứ tưởng thời gian trở về năm năm trước vậy, lúc mà phái Thục Sơn còn chưa đổi chủ, mọi chuyện vẫn đang nằm trong bàn tay hắn.

"Ngươi có từng hận ta không?" Vừa nói, Mộc Ưu Quân vừa ngước đầu lên nhìn cậu, chỉ thấy bàn tay đang bận rộn vấn tóc cho hắn hơi ngừng lại, người đứng bên cạnh im lặng một lúc lâu.

Mộc Ưu Quân có chút thất vọng, mọi việc hắn làm hắn đã nói cho cậu biết, hắn không muốn lừa dối cậu, lại muốn cậu có thể tha thứ cho hắn, hắn biết điều này rất đê tiện, hắn vốn khinh thường Lý Diệp Thần di tình biệt luyến, sau lại khinh thường chính mình.

"Ta không muốn người và sư huynh ở bên nhau." Lăng Tiêu bỗng dưng lên tiếng, cậu thuận tay mà vòng xuống ôm lấy cổ Mộc Ưu Quân, khom lưng rồi kề sát miệng vào vành tai của hắn nói nhỏ: "Sư tôn, ta không hận người, chỉ là khi biết tin người và sư huynh sắp kết thành đạo lữ ta rất khó chịu, ta không muốn nhìn người và sư huynh thân thiết với nhau, người chỉ là của riêng mình ta, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top