Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ahhhhh....

Zzzzzzzzz....

ZzzZzzzZzzZzzzz.... Gyaaaaaaah!

Tôi cảm thấy da mặt mình đang bị kéo rất đau, khiến tôi phải bật dậy. Cạnh giường là một cậu trai đang cầm những miếng nút và dây. Tim tôi bắt đầu đập nhanh.

"Ah! Là Matsuda-kun, nhỉ? Nhỉ?"

Tôi nhảy chồm về phía cậu, nhưng rất nhanh, cậu tránh sang một bên. Đầu tôi cộc vào tường đau điếng, tưởng chừng có thể thấy sao trời luôn rồi ấy.

"Ugh... Sao cậu lại tránh...?"

"Mặt cô tởm quá."

"Cậu không thể nói gương mặt của một cô gái là tởm...!" Tôi đứng dậy và soi gương trên bàn. Gương mặt tôi có những vết hằn xanh tím nhỏ như đồng tiền...Tởm. "Đấy là vì cậu kéo mấy miếng nút mạnh quá đấy, Matsuda-kun!"

"Tôi đang vội."

"Oh, mình không phiền nếu cậu giải quyết ngay tại đây đâu."

"... Tôi không có nói tôi đang vội đi toilet."

"Phải rồi nhỉ! Matsuda-kun không bao giờ đi toilet mà!"

"Cô nghĩ tôi là cái gì vậy đồ xấu xí?"

"Tất nhiên là người tuyệt vời nhất trong lịch sử nhân loại rồi!"

"Đừng có lôi tôi vào mấy cái tưởng tượng vớ vẩn của cô." Matsuda-kun thở dài. "Đủ rồi. Nếu còn nói chuyện với cô nữa chắc tôi điên mất." Cậu bắt đầu dọn dẹp cái xe đẩy. "Dù sao tôi cũng khá bận hôm nay. Nhanh về nhà đi."

"Ể? Nhưng tại sao?" Tôi phản đối kịch liệt. "Mình không muốn! Một mình buồn lắm!"

"Thật tình, cô ồn quá đấy..." Matsuda-kun nheo mắt và bước tới chỗ tôi. Cậu nắm hai vai tôi dịu dàng. "Nhắm mắt lại."

"... Hả?"

"Cứ làm đi."

Matsuda-kun đối mặt gần với tôi, và tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi làm như cậu ấy bảo, nhắm mắt lại. Cơ thể nóng lên, khiến tôi như sắp tan chảy. Các mạch máu sau tai xung dội. Như thế này thì chỉ có một trường hợp, đúng không? Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng còn có thể là gì khác chứ? Là nó!

Và rồi, trái tim lại đập mạnh hơn nữa, như muốn nổ tung. Tôi cảm thấy Matsuda-kun đi ra phía sau lưng. Tôi không hiểu lắm. Rồi cậu ấy đẩy tôi ngã ra ngoài hành lang.

"A!"

Tôi ngã lên sàn vì Matsuda-kun đẩy quá mạnh. May là tôi mặc quần lót sạch đấy.

"Lần điều trị tiếp theo là 3 ngày nữa. Hãy là một cô gái ngoan và ở yên trong phòng đi. Đừng có ra ngoài nếu không cần thiết." Matsuda-kun nói rồi đóng cửa.

"Ugh... Cậu ấy lừa mình..." Thật thất vọng, tôi rời khỏi phòng thí nghiệm Thần Kinh Học.

Sau khi rời khỏi khu nhà Sinh Học, tôi kiểm tra cuốn sổ. Tôi không nhớ kí túc xá mình nằm ở đâu. Vậy nên tôi vừa đi vừa lật từng trang "Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko". Cuối cùng tôi tìm thấy bản đồ, hình như là tôi tự vẽ. Dù sao giờ cũng là thời điểm tốt để xem xét lại các ghi chú, và tiện thể giải thích luôn hình ảnh của Học viện Kibougamine.

Xem nào...

Theo bản đồ thì khuôn viên Học viện Kibougamine có hình dạng giống một viên kim cương lớn, bao gồm khu phía Đông, khu phía Tây, phía Nam và cả phía Bắc. Mỗi khu đều có kích thước tương đương với 1 trường trung học bình thường. Phía Đông – nơi tôi đang đi qua – là trung tâm của học viện, nơi đặt những cơ sở và tòa nhà khóa Chính sử dụng. Rất nhiều tòa nhà còn đang dở công trình, nhưng cũng có vô số khu nhà tuyệt vời, đáng ghen tị dành cho các lĩnh vực khác nhau, điển hình như khu nhà Sinh Học của Matsuda-kun. Ngoài ra, khu này còn có nơi dành cho các giảng viên, mà học viên bị cấm bước vào.

Đến phía Tây. Chỗ này là cơ sở vật chất cho khóa Dự Bị, nhưng có lẽ tôi chưa bao giờ đến đây. Không có nhiều thông tin về khu này trong sổ.

Khu phía Nam là kí túc xá của học viện. Ngoài ra còn có một cửa hàng tiện lợi, một nhà sách, và một số cửa hàng khác cung cấp các vật dụng tư nhân. Có vẻ chỉ có học viên khóa Chính được sống ở khu này, như một phần thưởng của nhà trường mà không phải tốn tiền.

Còn khu phía Bắc, khu này đang bị bỏ trống. Chỉ có duy nhất một trường học cũ, vẫn được sử dụng cho đến gần đây. Nhưng hiện giờ nó có vẻ đã bị lãng quên, nên lối đi thông thường đến đó đã bị cấm. Tóm lại, không có gì nhiều để nói về khu này.

Cuối cùng, ở trung tâm khuôn viên giữa các khu, là "quảng trường trung tâm" – một công viên lớn xanh um tùm cây cối. Chỗ này dành cho các học viên đến nghỉ ngơi thư giãn, nhưng nó bị cấm từ 10 giờ đêm đến 7 giờ sáng. Tôi không đi dạo giữa nửa đêm, nên cũng chả liên quan gì đến tôi.

... Và nhờ có tấm bản đồ này, tôi đã có thể về kí túc xá an toàn. Bỏ qua những lời chào hỏi của mấy học viên ngang qua trên hành lang, tôi đi thẳng về phòng.

Xung quanh phòng những tờ giấy nhớ "Đây là phòng mình" dán khắp nơi. Đúng phòng rồi. Sau đó, tôi đứng yên tại chỗ và bắt đầu mơ tưởng. Tôi không thể nghĩ ra điều gì muốn làm, vậy nên tôi chỉ đơn giản là ngả người xuống giường. Có vẻ như tôi đã chợp ở đâu đó, vì bây giờ tôi không thể ngủ được nữa.

Bất đắc dĩ như vậy thì phải kiếm việc giết thời gian. Tôi lấy cuốn "Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko", nằm trên giường lật lại từng trang.

Tất cả những gì được viết trong sổ đều là sự thật, chỉ là tôi không thể nhớ. Nó giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết hư cấu về bản thân mình vậy. Cái cảm giác trải nghiệm quá khứ bản thân, đối với một kẻ hay quên như tôi, rất là phấn khích.

Tôi đọc về những chuyện tôi đã nói với Matsuda-kun, và cả những gì mà cậu nói về tôi. Cả cuốn sổ gần như chỉ viết về Matsuda-kun, nhưng thế nên nó mới hay chứ. Rồi, ánh mắt dừng lại trên một trang giấy.

Bản vẽ gương mặt một người con trai. Tim tôi đập mạnh. À thực ra nó chỉ chệch mất một nhịp thôi.

Đây có lẽ là chân dung Matsuda-kun. Nhưng tim không đập nhanh, có lẽ do bản vẽ không giống chăng. Có lẽ nên sửa lại một chút nhỉ?

"Hmm... Hình như cái mũi hơi sai? Hay là đôi mắt...?"

Tôi không thể nhớ Matsuda-kun trông như thế nào, nhưng tôi có thể sử dụng trái tim mình để sửa lại nó cẩn thận. Cảm giác này chắc cũng không khác mấy những người gỡ mìn dưới lòng đất nhỉ.

Và sau khi sửa lại bản vẽ, tim tôi đã đập nhanh hơn một chút.

"Làm được rồi..." Tôi cười. Nếu cứ loay hoay với bản vẽ từng chút từng chút một như vậy, chắc chắn sẽ được một bức chân dung y như thật của Matsuda-kun. Có lẽ tôi đã luôn làm điều này trước đây, chỉ là do tôi không nhớ được. Nhưng vẽ cần sự tập trung và có vẻ tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi cảm thấy mệt. Vậy thì nên bỏ cuốn sổ sang một bên và nằm xuống, tôi thì thầm.

... Mình muốn gặp Matsuda-kun. Mình muốn gặp Matsuda-kun. Mình muốn gặp Matsuda-kun.

Lúc này đây, tôi chỉ có thể thì thầm như vậy. Lúc này đây, tôi không nghĩ gì khác. Không có gì để làm. Và cũng không có gì nên làm. Dù sao tôi cũng đâu nhớ được đâu. Gia đình hay bạn bè... không gì cả. Với tôi, người khác sống ở bên ngoài kia và những gì họ làm giống như một vở kịch nhàm chán. Tôi không thể đối xử với họ như những con người thực sự. Tôi cảm thấy mình với họ, không sống trong cùng một thế giới. Lớp học ồn ào, những buổi học P.E. mồ hôi ướt đẫm, lễ hội, giờ ăn trưa, gặp mặt câu lạc bộ, ngồi lê đôi mách với bạn, trò chuyện với gia đình... Tôi thậm chí còn không cảm thấy ghen tị hay tiếc nuối về những điều đã lỡ. Chúng chỉ đơn giản không liên quan tới tôi. Chỉ vậy thôi.

Nhưng có một sợi dây nối liền tôi với thế giới này... là Matsuda-kun.

Vậy nên tôi luôn nghĩ về cậu. Chỉ cần ngừng nghĩ về những thứ khác.

Mình muốn gặp Matsuda-kun. Mình muốn gặp Matsuda-kun. Mình muốn gặp Ma-

Cạch.

Tiếng động lạ kéo tôi về với thực tại. Một lá thư rơi trước cửa căn phòng.

"Từ Matsuda-kun!"

Đó là kết luận của tôi, không mấy ngạc nhiên nhỉ. Tôi nhảy khỏi giường, nhanh chóng nhặt lá thư và đọc nó.

"Thân gửi cô gái Tuyệt đỉnh Hay Quên đáng thương,

Tôi đã lấy tất cả những 'kí ức' quý giá mà cậu đã tỉ mỉ ghi chép. Có rất nhiều ghi chép, và chúng đều là quá khứ của cậu với Matsuda Yasuke. Nó rất quan trọng, đúng không? Đúng không? Đúng không? Nếu cậu nghĩ tôi nói dối thì có thể nhìn xuống giường. Cậu đã để 'ký ức' của cậu ở đó, và giờ nó đã biến mất. Bởi vì tôi đã lấy nó mà. Vậy hãy đi vào vấn đề chính, nếu muốn lấy lại 'kí ức' ấy, hãy tới đài phun nước ở quảng trường trung tâm lúc 1 giờ đêm nay. Tất nhiên là đến một mình. Dù sao cậu cũng đâu có ai để gọi, đúng chứ?

Thế thôi, hy vọng được gặp cậu tối nay."

Cơ thể tôi cứng đờ lại. Và nó cũng run rẩy như miếng thạch. Ẩn dụ như thế có vẻ không đúng, nhưng sự thật là tôi đang rất băn khoăn.

... Đe dọa?

... Chuyện gì thế này?

... Tôi chả hiểu gì cả...

Không thể giải quyết vấn đề nếu chỉ đặt câu hỏi liên hồi như vậy. Trước tiên phải kiểm tra dưới giường... Không có gì ở đó. Nói thật với các bạn, tôi còn chả nhớ mình đã để cuốn sổ cũ ở đó. Nhưng nếu thực sự tôi đã để đó và ký ức về Matsuda-kun bị đánh cắp, thì chuyện này vô cùng tồi tệ! Những ký ức trong cuốn sổ cũ đều được tự tôi ghi lại.

... Vậy đó là tất cả những gì tôi có? Một cuốn sổ tay?

... Hơn 15 năm của tôi chỉ có quyển sổ đó chứng minh sao?

Một cảm xúc kì lạ dâng trào trong tôi. Đây là sự mất mát sao? Thật xa lạ đối với tôi. Tôi chắc những người quen với những nỗi đau đã trải qua cảm giác như thế này mỗi ngày. Nhưng tôi không giống họ. Tôi không biết phải đối mặt thế nào với chúng nữa.

Tạm thời bây giờ, tôi chỉ tức giận.

"Ai... Ai làm chuyện này...?"

Giọng tôi run run căng thẳng, tay vò nát lá thư.

"Cái... Cái quái gì vậy...?"

Có lẽ tôi nên chạy đi... Nhưng nếu như đây là một kế hoạch chia rẽ tình cảm giữa tôi và Matsuda-kun. Matsuda-kun rất đẹp trai và ngầu, sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy. Tình cảm đang lớn dần giữa chúng tôi chắc chắn rất chướng mắt. Vậy nên một trong số họ lấy kí ức của tôi làm con tin và chắc sẽ làm gì đó với tôi nếu tôi đến điểm hẹn. Cô ta thật hèn nhát! Cơn tức giận của tôi đạt đến đỉnh điểm, lớn hơn cả núi Etna... không hẳn.

"Hmmm..."

Hình như tôi đã quên luôn cả cách giận dữ rồi.

Nhưng điều đó bình thường mà. Với một kẻ không liên quan gì tới thế giới như tôi, sẽ thật lạ nếu cảm thấy tức giận. Vì vậy, tôi không biết thể hiện nó thế nào thôi. Có khi tôi chỉ tưởng tượng là mình đang tức giận ấy chứ. Và mọi cảm xúc lắng dần xuống.

"Có lẽ nên nghĩ sau và làm theo yêu cầu thì hơn."

Tôi nằm xuống giường đợi đến giờ hẹn, đọc đi đọc lại lá thư để không quên. Và rồi, đã đến giờ...

"... Nhưng vụ này sẽ không biến thành cuộc ẩu đả nhỉ? Sẽ ổn thôi?" Tôi rời khỏi phòng với những suy nghĩ lo lắng.

"Ừm... Đây là quảng trường trung tâm, đúng không?" Tôi bước những bước nặng nề xuống vỉa hè, kiểm tra bản đồ trong "Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko".

Thế giới buổi đêm. Mọi người đều đang say ngủ. Giờ tôi là người duy nhất đang bước đi. Không có ai quanh đây. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của những thứ không phải con người, nhưng tốt nhất là nên bơ nó đi. Nói thật, tôi đã nghĩ nên về phòng rất nhiều lần, nhưng để kí ức bị đánh cắp đi như vậy, chân tôi lại miễng cưỡng đẩy tôi đi.

Sau một lúc đi, tôi thấy hàng rào sắt. Theo sổ tay, khu này bị cấm từ 10 giờ đêm đến 7 giờ sáng, vậy nên hàng rào đây để chặn. Nói cách khác, nếu không vượt qua hàng rào, thì sẽ không đến được đài phun nước. Lần này tôi thực sự nghiêm túc về việc quay lại, nhưng rồi lại quyết định leo qua hàng rào. Loay hoay một lúc, tôi đáp đất trên thảm cỏ và bắt đầu tìm đài phun nước.

Tối hơn. Có lẽ vì chỗ này nhiều cây cối. Chúng trông lấp lánh dưới ánh dương mặt trời, nhưng giờ chỉ toàn một màu đen kịt trong đêm không sao. Có một đèn đường chiếu sáng, nhờ nó, tôi có thể nhìn thấy đài phun nước. Tiếng nước chảy nghe êm tai. Nhưng tôi cảm thấy lo lắng hơn.

Tôi thận trọng bước về phía đài phun nước, nhưng dừng lại sau vài bước.

Có ai đó đứng bên kia đài phun nước.

Tôi chỉ thấy nửa trên của người đó bởi bóng của cây, nhưng chắc đó là một người đàn ông.

"Xin lỗi..." Tôi cố gắng lớn giọng, không có tiếng trả lời. Có lẽ nên lại gần hơn một chút.

Tiếng lá xào xạo dưới chân tôi. Nhưng có vẻ như người đàn ông kia không nhận ra. Tôi lại gần và lớn giọng một lần nữa.

"Xin lỗi... Có phải chú là người đã gọi tôi?"

Vẫn không trả lời.

Người đó đâu thể không nghe thấy nữa.

Cơ thể tôi nặng nề. Cảm giác sợ hãy ngày một tăng đang đè nặng vai tôi. Đôi bàn tay nắm chặt đã đầy mồ hôi. Nhưng sự bí ẩn cứ tiếp tục đẩy tôi tới, và chẳng mấy chốc, những đường nét mờ nhạt đã trở nên rõ ràng hơn.

Tôi thấy người đàn ông mặc vét, mái tóc bạc và cổ có vô số những vết hằn sâu.

Một cơn gió đột nhiên tới.

Lắc lư, lắc lư.

Lắc lư, lắc lư.

Cơ thể người đàn ông đưa đẩy theo cơn gió.

Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Não tôi đang gào thét dừng lại, nhưng đôi chân cứ tiếp tục tiến gần và nhìn khuôn mặt người đàn ông.

Mắt chạm mắt.

Mắt tôi gặp con ngươi đỏ ngầu căng ra.

Gương mặt nhợt nhạt, những mạch máu nổi lên, trông sợ hãi. Lưỡi trông giống con sên biển thối rữa thè ra đến cổ.

Và ông ta không đứng trên mặt đất.

Ông ta bị treo cổ. Sợi dây đang đung đưa nhẹ theo gió. Chứng kiến cảnh tượng này có thể khiến bạn lạnh người. Không có thời gian để viết mấy điều hoa mỹ này vào sổ. Cần phải chạy đi! Việc này không liên quan đến tôi!

Tách. Tách.

Ánh mắt tôi chuyển về phía âm thanh. Thứ nước gì đó chảy từ chân người đàn ông tạo thành vũng nước phía dưới. Trong vũng nước... là một cuốn sổ. Khi tôi thấy nó, có một luồng điện chạy dọc cơ thể đến não bộ. Có vài từ viết trên bìa sổ, mờ, nhưng vẫn đọc được.

Nó viết "Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top