Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11

Mike gặp Khaotung ở bãi đậu xe vẫn chào hỏi tử tế sau khi bị cậu từ chối. Khaotung không quá thân thiện như trước vì lo rằng Mike vẫn chưa từ bỏ. Cậu mong rằng Mike hiểu được cậu không muốn gặp rắc rối ở trường, và cũng không muốn Mike gặp rắc rối vì điều đó.

Nhưng Mike là một chàng trai tuyệt vời, vẫn muốn chào Khaotung dù chỉ là một lời chào ngắn.

Sự việc mới xảy ra không lâu, khoảng 4, 5 tháng trước? Vì vậy, đương nhiên Mike vẫn còn một chút hy vọng đến gần Khaotung.

-------------

"Đi uống cà phê sau giờ học nhé?"

Louis thở dài nghe Joong rủ rê, nghe thú vị đó nhưng tiếc là cậu và Pawin không thể đi cùng Joong và Khaotung. First và Marc cũng đến, chỉ có Dunk và Neo là không.

"Pawin đâu?" Khaotung hỏi, bình thường Pawin luôn bám lấy Louis.

"Ở thư viện, nó nói muốn tìm sách khác."

Khaotung chỉ biết gật đầu, cậu vừa nhớ ra là lúc này First còn bị phạt dọn sách trong thư viện vì Khaotung đã mách với giáo viên là First xin nghỉ học không phải vì ốm mà là đi nghỉ ở nhà em họ.

"Khi nào thì kiểm tra?" Khaotung hỏi, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ của chính mình vì đột nhiên cậu cảm thấy khó chịu khi Pawin sẽ gặp First.

"Thứ năm tuần sau." Louis trả lời trong khi mở một trang khác trong cuốn sách.

Louis ghi chép các công thức quan trọng vào một cuốn sổ thay vì phải đọc hết từ sách, vì vậy cậu chỉ cần ghi nhớ những gì cậu cho là quan trọng.

Cậu đã làm vậy kể từ ngày đầu tiên được giao tài liệu, cậu cũng góp ý cho Pawin giống vậy.

"Sau giờ học?"

"Không, trong tiết đầu tiên."

Khaotung lại gật đầu, rủ Joong xuống canteen, đừng làm phiền Louis tập trung học nữa.

-----------------

Khaotung đã đúng, Pawin hiện đang ở cùng với First vẫn đang bận thực hiện hình phạt của mình. Pawin còn giúp đỡ First và cả hai thỉnh thoảng trò chuyện với nhau.

First không quên chúc mừng Pawin được chọn làm đối thủ của Louis để giành lấy vị trí đại diện trường tham dự cuộc thi vật lý.

"Nếu tui được chọn, cậu có thưởng cho tui không?"

First quay sang nhìn Pawin, cậu ấy trông rất phấn khích sau khi hỏi điều đó.

"Mày thích cái gì?" First hỏi lại.

Pawin liền lắc đầu, thật ra cậu không thực sự muốn có cái gì chỉ muốn ai đó đánh giá cao nỗ lực của mình thôi.

Pawin kể cho First nghe về cuộc sống của mình, cậu hy vọng có thể đánh bại Louis vì bố mẹ, nhưng cũng sẽ không buồn nếu không làm được, vì người bạn thân nhất của cậu được chọn.

"Có chắc là mày ổn nếu Louis được tham gia không?" First hỏi lại. "Đừng có thói quen che giấu nỗi buồn, nguy hiểm lắm đấy."

"Tui có thể là chính mình với cậu không?"

First và Pawin sau đó nhìn nhau, khá lâu cho đến khi First cuối cùng cũng gật đầu.

"Sau này tui không thể tỏ ra buồn trước mặt Louis, nhưng tui sẽ làm điều đó trước mặt cậu."

First gật đầu lần nữa sau đó mỉm cười. Thực ra Pawin cũng có thể kết bạn tâm giao với những người khác, tụi nó rất giỏi giữ bí mật.

"Đặc biệt khi nói về cảm xúc, Pawin cũng giống như Khaotung, rất quan trọng."

Pawin ngạc nhiên trước lời nói của First. "Tui giống Khaotung?"

"Hừm, tao nghĩ vậy."

Đó chính là điều mà Pawin muốn nghe từ lâu, vậy là cậu đã thành công một chút khi được xếp cùng một nơi với Khaotung. Lần này, Pawin chỉ cần đạp chủ nhân của nơi đó chìm xuống đáy vực sâu.

...................

Hôm nay Pawin không đi học phụ đạo, cậu bảo có việc gia đình. Còn Khaotung lại nhờ First đưa đi vì Joong phải chở Louis.

Louis và Khaotung đến canteen, muốn mua đồ ăn nhẹ trong khi lớp học vẫn yên tĩnh và giáo viên vẫn chưa đến.

Bây giờ chỉ còn lại Joong và First ở bãi đậu xe, cả hai đã mua đồ uống trước đó. First sẽ đợi Khaotung cho đến khi cậu ấy học xong, dù sao thì cũng chỉ hai tiếng, nếu cậu về nhà thì thường First sẽ ngủ quên và khó mà thức dậy nổi khi Khaotung kêu đi đón.

Thực ra Joong đã rủ First đi học thêm từ lâu rồi, cho dù cậu không hiểu thì ít nhất First sẽ không cảm thấy nhàm chán khi chờ Khaotung. Nhưng thằng nhóc này ghét học, nó thích dành thời gian chơi game ở bãi đậu xe hơn.

"Joong."

"Hừm?"

"Pawin sao rồi?"

Joong nghịch đồ uống trong miệng trong khi làm vẻ mặt suy nghĩ rồi từ từ nuốt xuống. First gửi cho cậu một tin nhắn riêng vào hôm qua nhờ cậu để mắt đến Pawin, sợ Khaotung và Pawin lại gặp rắc rối.

"Nó ổn, Khaotung cũng vậy."

"Còn Marc? Mày có thấy nó lại gần Khaotung không?"

"Mày cũng biết là tụi nó đi hẹn hò hôm qua rồi đó."

"Không phải hẹn hò, đồ khốn." First phản đối.

Rồi Joong cười nhẹ, như nhận ra điều gì đó.

"Hẹn hò hay không thì có liên quan gì đến mày?"

First chỉ thở dài và ném cái chai vào thùng rác.

Cậu cũng không biết, Joong không ghen tị với sự gần gũi của họ sao? Cậu nghĩ.

"Mày lo sợ tình bạn với Khaotung sẽ tan vỡ?"

"Mày không sợ?"

Joong lắc đầu. "So với Khaotung, tao thân với Dunk hơn, nhưng nhìn xem, nó cứ bám Neo như đỉa đói."

"Nhưng mà Dunk vẫn nói chuyện với tao nhiều hơn Neo. Rốt cuộc, nó chỉ thân với Neo ở trường còn ngoài giờ học Dunk thân với tao hơn."

First cũng nhận ra ngay cả ở trường Khaotung gắn bó với cậu nhiều hơn và đặc biệt là ngoài giờ học.

Tại sao cậu phải ra dẻ như vậy chỉ vì Khaotung và Marc đi chơi cùng nhau và cậu càng khó chịu hơn với những lời đàm tiếu vô nghĩa của các bạn cùng lớp về họ. Thực tế, First chỉ cần tin vào Khaotung.

"Vào lớp thôi!"

Joong và First quay sang Louis đang đứng trên hành lang hét lên

"Tao đi trước," Joong nói và hét lại với Louis.

"Đừng về nhà!"

First chỉ khẽ mỉm cười trước tiếng hét nghe giống tiếng chửi của Khaotung.

---------------

Khaotung vừa ngồi vào chỗ thì nhận được tin nhắn từ First.

First: Tụi mình đi chơi nha? Tao biết mày làm xong bài tập rồi và ngày mai cũng không có lớp học thêm.

Khaotung đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến cửa sổ lớp học nhìn thấy First vẫn còn nấn ná ở bãi đậu xe đôi mắt tập trung vào điện thoại.

Khaotung: Được.

Khaotung lén nhìn lại First sau khi gửi tin nhắn.

Cậu nhìn thấy First mỉm cười một mình và đi về phía canteen.

---------------

"Mày đi đâu vậy?"

First nhìn Khaotung ăn diện gọn gàng, còn đi giày và đeo túi ngang hông. Khaotung không quên cầm theo chiếc kính râm nữa.

"Đi chơi?" Khaotung trả lời trong khi kiểm tra lại ngoại hình của mình.

"Sao, hông thích hả?" Cậu hỏi lại, bắt đầu mất tự tin.

"Nhìn mày giống như sắp lên sân khấu ấy." First trả lời.

Khaotung không hài lòng với lời nói đùa của First, cậu định quay vào nhà nhưng lập tức bị First giữ lại.

"Tao đùa thôi, nhìn mày dễ thương lắm."

"..."

"Sao nữa? Ý tao là bây giờ á!"

"Tao dễ thương?"

First giờ mới nhận ra đó là một lời khen, nhưng dù sao cậu cũng gật đầu chắc nịch.

"Chưa có ai từng nói thế à?" First hỏi một cách chế giễu để che giấu cảm xúc của mình.

"Bộ mày tưởng thầy Mike nói thích tao chỉ vì tao là đứa thông minh sao?" Khaotung hỏi lại với vẻ mặt tự mãn.

"Tên khốn đó cũng nói mày dễ thương?"

"Tên khốn? Mày mới là tên khốn!" Khaotung đấm vào đầu First, thằng nhóc này sao có thể coi thường giáo viên như vậy.

----------------

Không như bình thường, First lần đầu tiên đưa Khaotung đến trung tâm mua sắm lớn nhất trong khu vực. First muốn đưa Khaotung đến khu chơi game, tuy nói chuyện ở quán cà phê cũng vui nhưng ở đây vui hơn nhiều.

Hai người cùng nhau chơi mấy trò mà lúc đầu First rất thích, nhưng bây giờ Khaotung cũng thích.

Khaotung cũng rủ First chụp ảnh in ở đó.

Thật khác thường, nó giống như một buổi hẹn hò hơn là đi chơi với bạn bè.

Khaotung cũng không ngừng kéo tay First đi qua đây qua kia để thử mọi thứ, First nhìn thấy Khaotung trông vui vẻ như thế, cũng rất thích được cậu kéo đi đây đó.

"Mày mệt chưa?"

Khaotung gật đầu. "Mua đồ uống cho tao đi."

"Đồ yếu đuối," First chế giễu.

"First?"

First và Khaotung quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Aje, bất ngờ vô tình gặp nhau trong khu trò chơi.

"Đi thôi." Khaotung đứng dậy khỏi chỗ ngồi và kéo tay First rời khỏi Aje.

"First không nghỉ chơi với tao, mày không có quyền kéo nó như vậy Khao."

Khaotung nhìn thẳng vào Aje, thằng nhóc này thực sự giống cậu ở khoản ăn nói.

"Thì sao, nó là bạn thân của tao," Khaotung đáp.

"Khao," First gọi, cố gắng ngăn chặn cuộc chiến. First bảo Khaotung đi mua đồ uống, cậu muốn nói chuyện với Aje một chút.

Sau khi Khaotung rời đi, Aje thở dài nhìn First.

Thật ra Aje không muốn cắt đứt tình bạn với Khaotung, lúc đó cậu rất tức giận nên khi Khaotung nói không muốn làm bạn nữa thì Aje cũng hét lại là không muốn gặp Khaotung nữa, nhưng bây giờ cậu nhớ cậu ấy.

"Mày cũng vậy, đồ khốn. Sao không gọi cho tao?" Aje đánh vào vai First .

"Tao sẽ bị giết nếu bị bắt gặp liên lạc với mày!"

"Nếu mày nhớ nó, thì xin lỗi nó đi." First nói tiếp với giọng bình tĩnh hơn.

"Không, tao không có lỗi, tại sao phải xin lỗi!" Aje lại nổi giận. "Dù sao nhìn thấy nó vui vẻ với mày như vậy tao cũng yên tâm, tao chỉ lo nó học hành phát điên lên mất."

First thở dài, thật giống như song sinh khác cha.

Aje cũng giống như Khaotung vừa ghét vừa quan tâm cùng lúc. Bây giờ First chắc chắn rằng Khaotung thực sự vẫn muốn Aje là bạn thân của mình.

"Mà tại sao mày lại trở thành kẻ bắt nạt?"

Khuôn mặt khó chịu của Aje ngay lập tức trở nên buồn bã. "Tao không thích bị gọi như vậy, First."

"Nhưng mày đã làm," First vặn lại.

Aje lại thở dài và lẩm bẩm liệu những gì First nói có đúng không.

---------------------

Hôm nay là Thứ Hai, hai ngày nữa là đến ngày thi quan trọng đối với Louis và Pawin.

Lúc này First và Khaotung đến sớm, ở bãi đậu xe nói về cuộc đi chơi ngày hôm qua ở khu trò chơi. Sau đó đến Joong và Dunk như thường lệ đến như một cặp, nhưng trong lớp người yêu của Dunk là Neo.

"Đồ khốn!" Dunk vừa xuống xe đã chỉ vào First chửi rủa cậu ta, rõ ràng là First cũng chửi lại.

"Sao mày đi không rủ tao ~" Dunk than thở, hôm qua khi First post bài đi chơi với Khaotung, Dunk cũng chuẩn bị đi trung tâm thương mại, nhưng First nói rằng cậu và Khaotung đã về nhà rồi.

"Kêu Joong đưa mày đi."

"Tao bận! Bài tập của tao cả đống kia kìa."

Joong từ chối trước khi Dunk kịp rủ cậu, đến mức Dunk đã nói rằng nếu Joong cứ như vậy thì sao cậu không thể đi chơi với Neo cả ngày được.

Joong không vui vẻ gì, ngay cả Khaotung thông minh cũng đã đi chơi với First.

Chẳng mấy chốc, chiếc mô tô của Marc xuất hiện, chở Louis, nhưng Louis lập tức chạy về phía lớp học, phớt lờ tiếng hét của Marc kêu cậu bình tĩnh lại.

"Chuyện gì vậy?" Khaotung hỏi.

"Nó làm mất quyển vở ghi chép để ôn bài kiểm tra Vật lý," Marc trả lời và chạy theo Louis, những người khác cũng theo sau.

---------------------

Thứ Sáu tuần trước, Louis xin nghỉ học một ngày đi chơi cùng gia đình. Thế là cậu chẳng học hành gì để tận hưởng kỳ nghỉ, nhưng đến sáng Chủ nhật, Louis phát hiện bị mất cuốn sổ tay quan trọng nên đến trường tìm. Tất nhiên cổng đã bị khóa nên cậu không thể kiểm tra trong lớp học.

"Nó cũng không có trên bàn học của tao" Louis hốt hoảng nói vì không tìm thấy cuốn vở của mình ở nhà hay ở trường.

"Bình tĩnh trước đã, Lui." Joong vỗ vai Louis, cậu đnag rất khó chịu. Joong hỏi liệu cậu có đi học với Pawin vào thứ Sáu tuần trước không?

Có khi Pawin vô tình để nhầm vở của Louis vào cặp mình.

"Không thể nào, lần cuối cùng tụi tao học chung là trong giờ giải lao. Pawin cũng không đi học thêm vì nó cũng đi nghỉ cuối tuần cùng gia đình."

Không lâu sau, Pawin đến, ngạc nhiên khi thấy bạn bè đang đứng tranh cãi trong lớp.

"Chuyện gì vậy?" Cậu hỏi First.

"Louis làm mất vở kiểm tra Vật lý, mày có cất nhầm không?" First trả lời.

Pawin có vẻ ngạc nhiên. "Làm sao mất được?" Cậu vừa hỏi Louis vừa bước nhanh về chỗ ngồi, hy vọng có thể Louis để quên cuốn sổ dưới ghế mình.

"Quyển vở của tui cũng bị mất." cậu nói với vẻ mặt hoảng hốt.

"Mày có chắc là để trong lớp không?" Joong hỏi và Pawin gật đầu, cậu nhớ để cuốn vở ở đây nên không hoảng sợ vì nghĩ nó sẽ an toàn.

Khaotung im lặng nãy giờ theo dõi động thái của Pawin, trông cũng hoảng sợ như Louis.

Joong bảo cả hai bình tĩnh lại, cậu sẽ thông báo trong group lớp xem có ai giữ sách của Pawin và Louis không. Cậu cũng dự định sẽ báo với giáo viên vì đây là lần thứ hai rồi và vẫn chưa tìm ra thủ phạm ném sách của Khaotung vào thùng rác lần trước.

Pawin quay sang Khaotung, cậu cảm thấy ánh mắt buộc tội của Khaotung dành cho mình.

"Tại sao lại nhìn tui như vậy?" Pawin hỏi với nụ cười ngượng nghịu, thu hút sự chú ý của những người bạn khác cùng nhìn Khaotung.

"Cái gì?" Khaotung hỏi ngược lại rồi đi về chỗ ngồi của mình.

------------------

Sau khi chắc chắn rằng không có học sinh nào khác giữ vở của Pawin và Louis, Joong ngay lập tức báo cáo trường hợp này và cả trường hợp của Khaotung cho giáo viên chủ nhiệm. Bây giờ lớp học tạm ngưng, bởi vì giáo viên đang tiến hành một cuộc điều tra bằng cách hỏi riêng từng học sinh.

"Mày nghĩ ai?" Neo quay sang chỗ của Joong, hiện tại những người chưa được gọi và những người đã được gọi chỉ có nhiệm vụ là điền câu hỏi vào vở bài tập.

"Lớp bên cạnh?" Joong nói lên ý kiến của mình. Joong nghe tin lớp bên cạnh không vui vì học sinh được chọn đi thi là của lớp này.

Chẳng bao lâu sau, First vừa từ phòng giáo viên về gọi đến lượt Neo.

"Thầy hỏi gì vậy?" Joong hỏi, cậu chưa được gọi đến đó nên cậu muốn biết những câu hỏi đó là gì.

"Vì Louis và Pawin làm mất sách trong giờ ra chơi, nên trọng tâm là hỏi về những hoạt động trong giờ ra chơi vào thứ Sáu tuần trước."

"Vậy thôi hả?" Joong hỏi một cách khó tin.

"Thầy cũng hỏi tao có cãi nhau gì với tụi nó không," First tiếp tục.

Pawin đang bận viết bài bắt đầu ngừng cử động ngón tay, cậu không biết các câu hỏi lại chi tiết đến vậy.

"Vậy ai đã ở lại lớp trong giờ ra chơi hôm đó?" Dunk hỏi, cậu cũng chưa tới lượt đến phòng giáo viên.

"Khaotung" Joong trả lời.

Lần này đến lượt Khaotung ngừng viết, ngẩng đầu nhìn bạn bè.

Khaotung cũng nhìn thấy ánh mắt buộc tội của Pawin.

<còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top