Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15

Khaotung sợ máu, cậu sẽ hoảng sợ nếu có ai đó bên cạnh chảy máu và cậu sẽ phát điên nếu máu chảy ra từ chính cơ thể mình.

Có vô số khăn giấy mà First dùng để nhét vào lỗ mũi của Khaotung, nếu cậu nhìn xuống thấy đống khăn giấy ở bên giường thì có lẽ đó sẽ là ác mộng với cậu đêm nay.

"Tao đau."

"Vậy nhìn xuống và xem máu của mày trên khăn giấy."

"Tại sao mày không ném cái thứ chết tiệt đó đi!"

"Vậy phải ngẩng đầu lên."

First tìm cách để Khaotung ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, như vậy sẽ giúp máu ngừng chảy ra.

"Lát nữa đừng đi học thêm, tụi mình về nhà thôi."

"Mày điên hả, bài tập của mày xong rồi."

First quay đầu về phía Khaotung trong khi hai tay bận rút ra cuộn khăn giấy mới.

"Bài tập của thầy Mike?" First hỏi lại.

Vì bài tập mà Mike giao cho First và Marc chỉ là ôn lại bài học ngày hôm qua, First chỉ cần nộp bài nên Khaotung giúp cậu vì chắc chắn rằng First sẽ không làm đúng hạn.

"Mày thật tốt, thích tao sao?" vừa hỏi First vừa trèo lên giường ở phòng y tế sau đó thay khăn giấy trong lỗ mũi của Khaotung bằng khăn giấy mới.

"Có vẻ như máu ngừng chảy rồi, đây là miếng khăn giấy cuối cùng."

Ánh mắt của First vốn tập trung vào chiếc mũi giờ bắt đầu ngước lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Khaotung cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Đôi mắt ấy tỏa ra ánh sáng long lanh, ngây thơ dễ thương, không ai đoán được rằng cậu nhóc này rất giỏi chửi bậy.

First đưa tay lên vuốt tóc bạn mình, vừa xoa nhẹ vừa lẩm bẩm sao mình lại có thể yêu một người tàn nhẫn như Khaotung.

"Khao-"

Louis dừng bước khi nhìn thấy First dường như sắp hôn Khaotung, cậu vội vàng bước tiếp rồi kéo cổ áo thể dục của First.

"Mày điên rồi!" Louis hét lên.

"Thằng khốn này, làm hỏng áo của tao!"

"Này, Lui, mày không mang theo nước uống à?" Khaotung hỏi, cậu đã không được uống giọt nước nào kể từ lúc chơi bóng đá.

Louis quên không mang theo nước uống, cậu liền bảo First đi mua nước vì lười xuống canteen. First ngay lập tức cãi lại rằng cậu không có tiền mua nước, nhắc nhở Louis rằng cậu luôn mang theo một chai nước trong giờ học thể dục.

"Đi về lớp lấy đi" Louis nói vớicậu ta lần nữa.

Chết tiệt, First quá lười để rời khỏi chỗ ngồi bây giờ. Nhưng cũng tội Khaotung bị khát nước.

First đành nghe theo mệnh lệnh của Louis.

------------------

Pawin đặt lại quyển vở của Louis vào cặp khi nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua lớp, đó là một nhóm bạn cùng lớp đang đi ra sân.

Sau khi họ rời đi, Pawin liền lấy cuốn vở ra một lần nữa nhưng khi chỉ mới đi được ba bước, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân vào lớp, không kịp đặt cuốn vở của Louis dưới băng ghế của Khaotung hoặc cất vào cặp của mình, vì vậy Pawin đành giấu cuốn vở ra sau lưng.

Là First, tỏ vẻ nghi ngờ vì Pawin đang đứng cách băng ghế của Khaotung không xa.

First đi thẳng đến chỗ của Louis trong khi đảo mắt quanh lớp, không có ai ở đây ngoài Pawin.

"Mày làm gì ở đây một mình?" First hỏi khi lấy chai nước của Louis và đặt nó lên băng ghế.

Nhìn hành động của cậu, Pawin biết rằng First không định đi ra khỏi lớp ngay.

Pawin lo lắng cố tìm câu trả lời.

"Tui..." Nhưng hơi thở của cậu sắp nghẹn lại vì quá khẩn trương. "Tui chỉ... tui là."

"Mày định lục ba lô Khaotung à?"

Pawin nuốt nước bọt rồi giữ nguyên tư thế đứng khi First tiến về phía cậu cầm theo chai nước của Louis trên tay.

"Vở của mày không tìm được, còn cho rằng Khaotung lấy sao?"

"Chưa ai chứng minh được Khaotung không phải là thủ phạm", Pawin nói.

"Mày cũng không có bằng chứng Khaotung là thủ phạm," First vặn lại.

Pawin siết chặt cuốn vở của Louis sau lưng, rồi nhìn First với một nụ cười nhẹ.

"Thầy Nan định dừng việc điều tra vụ cuốn sách của tui và Louis, mặc dù bài kiểm tra đã xong nhưng tui vẫn muốn tìm lại vở của mình. Khaotung là người mà mọi người nghi ngờ nhất lúc này."

"Và mày không có quyền lục soát túi của cậu ấy như thế."

Pawin thậm chí còn cười khúc khích khi nghe điều này, cậu nhắc nhở First là Khaotung cũng từng làm làm vậy với cậu.

"Đó là bởi vì cậu ta có hai lý do. Thứ nhất, mày lập nhóm chat mà không có cậu ta, thứ hai mày nói dối lúc mới chuyển đến đây. Còn cậu ấy? Chỉ vì mọi người bàn tán nhưng không có bằng chứng mà mày định lục túi cậu ấy à?"

Một lần nữa First cảnh cáo Pawin không được chạm vào chỗ ngồi của Khaotung. Cậu đã cố gắng đối xử tốt với cậu ấy, mặc dù miễn cưỡng vì Khaotung không muốn thấy cậu thân thiết với Pawin.

Sau đó, First nhanh chóng rời khỏi lớp học để trở lại phòng y tế.

Pawin không còn thời gian để đặt cuốn vở của Louis dưới băng ghế của Khaotung, vì chuông vào học đã vang lên, và học sinh bắt đầu trở lại lớp ngay sau khi Pawin cất quyển vở đó vào cặp một lần nữa.

........................................

Để xin lỗi, Joong mua đồ uống cho Khaotung khi đi học phụ đạo.

Dù Khaotung đã đẹp hơn nhiều, thậm chí còn chẳng có lấy một vết thương quanh mũi, Joong vẫn xin lỗi vì đã làm cái mũi nhọn hoắt đó chảy nhiều máu.

"Để tao xem lỗ mũi mày coi." Joong nâng khuôn mặt của Khaotung đang bận đọc bài tập của Marc lên, cố gắng nhìn vào hai lỗ mũi để chắc chắn rằng không còn giọt máu nào ở đó.

"Tao cũng nên đi xin lỗi mẹ của mày." Joong nói tiếp đầy kịch tính.

"Bà ấy sẽ giận tao vì không cẩn thận hơn." Khaotung vặn lại và bảo Joong đừng đến nhà cậu, chỉ thêm phiền thôi.

"Chắc là do mày lùn," Joong lại nói, thực sự chỉ đơn thuần là nói về nguyên nhân chính khiến cậu bị chảy máu mũi, nhưng Khaotung coi đó như một sự xúc phạm. Thế là Khaotung tấn công dùng quyển sách của Marc đánh Joong một cách dã man.

Marc và First đang chứng kiến cảnh này, trông rất ghen tị, tại sao hai đứa nó lại thân thiết như vậy?

First còn sốc hơn khi thấy Khaotung xoa đầu Joong vì cậu lỡ va phải thanh chắn kim loại của bãi gửi xe.

Marc thậm chí còn cười mỉa khi Joong lại chạm tay vào mặt Khaotung để kiểm tra mũi.

"Tao muốn đánh nó," First lẩm bẩm.

"Tao cũng vậy," Marc trả lời.

Pawin đã chụp được khoảnh khắc ngọt ngào của Joong và Khaotung, sau đó xem lại trước khi đăng lên mạng xã hội.

Cậu ghi status một cách ngọt ngào và lãng mạn nhất có thể, hy vọng Dunk sẽ nhanh chóng nhìn thấy nó.

"Tao sẽ tìm mọi cách để họ tránh xa mày, Khaotung."

---------------------

Khaotung hiện đang ở trong nhà vệ sinh, rửa tay.

Cậu ngạc nhiên khi đột nhiên một trong những buồng vệ sinh mở ra và Mike đi ra đang mỉm cười với cậu.

"Sau giờ học em về nhà luôn à?" Mike đứng cạnh Khaotung hỏi.

"Vâng thưa thầy."

"Với First Khanapan?" Khaotung gật đầu lần nữa, .

Sau đó, Mike kể về việc anh và First gặp nhau lúc trước. Mike hỏi có phải bây giờ Khaotung đang hẹn hò với First hay không, vì anh vẫn cảm nhận được sự căm ghét trong mắt First.

"Không, em không bận tâm đến chuyện hẹn hò." Khaotung thanh minh một lần nữa, như để khẳng định với Mike rằng cậu không định hẹn hò với anh ấy trong tương lai (sau khi tốt nghiệp).

"Tại sao em lại khó mở lòng như vậy? Tôi chắc rằng First cũng cảm thấy giống như tôi"

Khaotung cười, ngay cả khi First thích cậu nhiều như Mike, cậu chắn chắn cũng sẽ từ chối thẳng thừng.

"Em muốn tập trung vào việc học, em không muốn bị phân tâm bởi chuyện yêu đương".

Pawin bước vào nhà vệ sinh và thấy Khaotung đang trò chuyện với Mike. Pawin lập tức chào Mike, anh nhanh chóng rời đi.

"Có vẻ là một cuộc nói chuyện nghiêm túc ha." Pawin nói và bắt đầu vặn vòi nước.

"Nói chuyện phiếm thôi." Khaotung thản nhiên đáp.

"Tin đồn của cậu nổi lắm đấy biết không?"

Khaotung nhướng mày nhìn Pawin, cậu không ngạc nhiên khi Pawin biết chuyện này, nếu không phải Neo và Dunk thì là Louis.

"Thì sao?"

"Mày không sợ thầy trở lại dạy lớp này thì lời đồn càng nhiều sao?" Pawin hỏi lại. Cậu giải thích rằng nghe nói giáo viên cũ từ chức và Mike sẽ là giáo viên thường trực của họ.

Khaotung ban đầu trông có vẻ căng thẳng nhưng sau đó lại cười trước sự ngạc nhiên của Pawin vì cậu chưa bao giờ thấy Khaotung cười với mình như vậy.

"Paw, gần đây tao cũng nghe được tin đồn về mày." Khaotung thở dài rồi mỉm cười với Pawin.

"Thật không may, tin đồn của mày không nổi tiếng trong lớp."

Pawin nhướng mày. "Dù mày nghe được tin đồn gì thì đều do người bạn thân nhất của mày bịa ra để nói xấu tao thôi."

Sau đó, Pawin bỏ đi vào nhà vệ sinh trước, để Khaotung một mình với những suy nghĩ của cậu.

Ngay lúc đó, điện thoại của cậu đổ chuông, hiển thị một tin nhắn từ Aje hỏi tại sao cậu muốn gặp cậu ấy hôm nay.

Khaotung lại thở dài, không biết nên tin vào ai lúc này.

Aje? Hay Pawin từ nạn nhân bị bắt nạt trở nên cứng rắn hơn để tự bảo vệ mình?

-------------------

"Mày đi đâu?"

Khaotung dừng bước và quay sang First đang thản nhiên đứng trước cổng nhà mình.

"Không phải việc của mày" Khaotung đáp, rồi lại tiếp tục bước chân.

"Không muốn đi xe của tao?"

Khaotung quay lại nhìn chiếc xe mô tô của First vẫn ở bên ngoài, cậu lắc đầu. "Không cần, tao đi grab."

"Mày đi đâu vậy?"

Khaotung nhìn First một cách kỳ lạ.

"Mày hay đi ra ngoài một mình lắm nha, hồi trước mày toàn ở nhà!" First lại rên rỉ, muốn đi cùng.

"Chắc nó điên rồi," Khaotung lầm bầm và bảo First đợi trong phòng mình.

"Chờ trong phòng?" First hỏi lại.

"Mày đang nghĩ gì vậy!" Khaotung dường như nhận ra suy nghĩ tiêu cực của First.

-------------------

Đây là cuộc gặp thứ hai của Khaotung với Aje, bầu không khí đã trở nên tốt hơn sau khi Aje quyết định nhường trước và bảo Khaotung đừng tránh mặt mình nữa.

"Thằng khốn vô tâm, đáng lẽ mày cũng mua cho tao một ly." Khaotung vừa đến đã chửi Aje rồi.

"Tao luôn mua nhầm đồ uống cho mày, đồ ngốc." Aje vặn lại rồi bảo Khaotung tự mua.

"Đó là tại mày quá bận bịu để nhớ loại đồ uống mà tao thích," Khaotung lẩm bẩm khi đi về phía quầy thu ngân.

Lời nói của Khaotung đã khiến Aje bị sặc nước uống.

Aje tự hỏi tại sao cậu lại cầu xin Khaotung đừng tránh xa cậu khi tất cả những gì nhận lại được chỉ là những lời chửi rủa và bóng gió.

"Nó làm như nó biết món ăn yêu thích của mình á," Aje lẩm bẩm.

Sau khi gọi đồ uống, Khaotung lại ngồi xuống bàn với Aje.

Lần gặp đầu tiên của họ, Aje đã xin lỗi và đề nghị Khaotung kết bạn với mình một lần nữa, hôm đó Aje cũng giải thích rằng cậu không bắt nạt Pawin mà không có lý do.

"Mày có vấn đề với nó hả?" Aje hỏi, đột nhiên Khaotung muốn thảo luận nhiều hơn về Pawin.

Khaotung chớp mắt, cậu có vẻ do dự khi nói với Aje nhưng cuối cùng Khaotung lắc đầu và nói rằng cậu chỉ muốn biết tại sao Aje lại bắt Pawin chuyển trường.

"Vậy tại sao?" Khaotung hỏi lại.

Aje có lẽ dùng tiền của bố mẹ để khiến Pawin chuyển trường. Cậu không quan tâm đến việc bị mang tiếng xấu sau sự ra đi của Pawin, kẻ bắt nạt không chịu chuyển trường.

Không có cách nào khác để đuổi học Pawin ngoài việc buộc cậu ta. Hơn nữa, cha mẹ Pawin cũng là người có tiền như cậu nên đó là một thành công đối với Aje.

"Không phải chỉ mình tao tấn công nó, chính nó gây ra cuộc chiến. À, không, tao mới là người gây chiến."

Khaotung nhướng mày, bối rối trước lời thú nhận của Aje. "Ý mày là sao?"

"Thật khó để giải thích lý do chính khiến tao bắt nạt nó," Aje nói lại. "Nhưng mà đến cuối cùng tao không hối hận khi làm điều đó."

"Mày làm như đang trả thù."

Aje mỉm cười, Khaotung đã nói đúng mục tiêu. "Cứ cho là vậy đi."

"Pawin rất nguy hiểm, Khao."

--------------------

Pawin nhìn cuốn vở của Louis trên tay, bất kể thế nào cậu cũng phải khiến Khaotung bị buộc tội ăn cắp vở.

Nhưng chết tiệt, từ nãy đến giờ cậu không có cơ hội lẻn vào chỗ của Khaotung.

Pawin không thích cách mọi người vẫn vây quanh Khaotung, không thích cách Khaotung vẫn có thể mỉm cười với mọi người, cũng không thích cách First đối xử với cậu chỉ vì Khaotung bị buộc tội trộm vở.

"Mình không thích Khaotung hơn cả Aje."

Cha mẹ làm công việc tốt, có bạn bè vây quanh, điểm cao không gian lận, được nhiều người thích. Khaotung có tất cả những thứ mà Pawin muốn, cuộc sống của cậu dường như không có chút gánh nặng nào và dường như tràn ngập những điều tốt đẹp mà không cần phải vất vả tìm kiếm.

Không lâu sau điện thoại của cậu đổ chuông, là tin nhắn từ mẹ cậu, tối nay bố và mẹ sẽ về muộn nên Pawin ăn tối một mình.

Một phút sau, có một tin nhắn khác từ Neo và Dunk rủ Pawin đi cùng.

Rõ ràng, cả hai đều mời Pawin vì cậu là người chi trả cho mọi ước muốn của họ.

Pawin thực sự lười đi với hai đứa nó, nhưng giờ đây Louis, người từng đi cùngcậu mà không đòi hỏi gì, đã trở lại với Khaotung và Pawin phải giữ Neo và Dunk bên mình.

Đây là điều Khaotung chưa bao giờ cảm nhận được, ngay cả việc kết bạn Pawin cũng phải tiêu tiền tiêu vặt.

"Được rồi, mình cần phải dừng việc bắt mọi người ở lại vì tiền." Pawin hơi mỉm cười khi nhớ lại lời khuyên của Khaotung. "Bởi vì sẽ tốt hơn nếu thoát khỏi mày."

-----------------------------

Joong vô tình gặp Aje và Khaotung tại quán cà phê, Joong gặp lại Aje một cách ngượng ngùng vì đã lâu không gặp và tin đồn Aje chính là kẻ bắt nạt Pawin.

"Sao mày lại ra ngoài? Mũi có sao không?" Joong hỏi.

"Đừng lo lắng về cái mũi của tao nữa, đồ khốn." Khaotung điên tiết, Joong thậm chí còn nhiều lần nhắn tin bảo cậu giữ cho cái mũi không bị vẹo, đúng là một thằng khốn kỳ lạ.

"Mũi của mày bị sao vậy?" Aje hỏi.

"Hỏi Joong á, tao đi vệ sinh trước."

Sau đó Joong quay sang Aje.

"Nếu tụi nó nhìn thấy hai đứa mày đi cùng nhau thế này, Khaotung sẽ gặp rắc rối." Joong bày tỏ sự lo lắng của mình, còn Aje đang bối rối.

"Tại sao?"

"Mấy đứa trong lớp tao đã biết mày là kẻ bắt nạt Pawin và cũng biết mày là bạn Khaotung" Joong tiếp tục.

"Rồi sao? Có vấn đề gì?" Aje hỏi lại.

Joong giải thích rằng tình hình hiện tại của Khaotung ở trường không ổn lắm.

"Louis và Pawin làm mất vở, giải thích dài dòng quá."

"Pawin? Nó buộc tội Khaotung?" Aje hỏi.

"Một số đứa nghĩ rằng Khaotung làm vậy vì mày, vẫn chưa bắt nạt Pawin đủ." Joong giải thích. Đó là ý kiến của Dunk, mà cũng có thể là ý kiến của vài đứa khác.

"Hèn chi nó cứ hỏi về tình hình của Pawin ở trường tao," Aje nói.

Joong bắt đầu tò mò về việc Pawin ở trường của Aje như thế nào.

"Nếu hồi đó mày là lớp trưởng của tao, sẽ rất cần đến kỹ năng lãnh đạo của mày" Aje nói.

"Làm gì? Để ngăn mày bắt nạt Pawin?"

"Mày thật sự tin tao bắt nạt nó?"

Joong gật đầu, cho dù đó chỉ là lời nói dối thì Joong vẫn sẽ tin, nhất là khi Aje cũng thừa nhận, bảo sao Joong lại không tin.

"Thằng khốn này, tao có ăn hiếp mày bao giờ chưa?"

Joong ngây thơ lắc đầu. "Nhưng mày làm thế với Pawin."

.....................

Khaotung vừa trở về sau chuyến đi gặp Aje, cậu về muộn một chút vì có Joong ở đó, nó giống như một cuộc gặp mặt sau giờ học, vì vậy cả ba muốn ở chơi lâu hơn một chút.

Aje bảo Joong đừng nói với Khaotung là họ vừa nói chuyện về vấn đề của cậu.

Khi Khaotung bước vào phòng, cậu thực sự thấy First đang đợi trong phòng.

First mặc chiếc quần đùi nằm ngủ, thoải mái ôm lấy chiếc gối ôm.

Khaotung đặt túi lên bàn học rồi bước đến chỗ cậu bạn.

"Tao muốn giết mày nhưng mày cũng quá tội nghiệp đi." Khaotung lẩm bẩm.

Cho dù Khaotung có khốn nạn đến mức nào, First vẫn sẽ ở bên cạnh cậu. Dù có chửi First thì cậu cũng không quay lưng lại với mình, Khaotung luôn nghĩ đến việc tìm First khi cảm thấy bị mọi người xa lánh.

[Tôi chắc rằng First cũng cảm thấy như vậy.]

Thật sao? Nhưng Khaotung không biết tình cảm của First dành cho mình là gì. Có phải là tình yêu? Hay đó là sự thích vượt xa hơn tình bạn thân?

Cách đối xử của Mike và First khác nhau nhiều nên Khaotung không chắc First có thích mình như Mike nghĩ hay không.

"Mình có đẹp trai hông ta?"

Phanh!!!

"Mày làm tôi sợ!"

Khaotung theo phản xạ tát vào má First, thậm chí còn chuẩn bị tát thêm cái nữa thì First giơ tay. Khaotung nghĩ rằng First sẽ trả đũa, vì vậy cậu định tát cái nữa trước khi First có thể trả đũa, nhưng thay vào đó, bạn cậu lại nắm lấy cánh tay của Khaotung và kéo cho đến khi người thấp bé ngã lên người cao lớn.

"Sao mày lâu về thế," First lầm bầm, nhắm mắt lại.

"F-First," Khaotung gọi.

"Không sao đâu, tao rất vui vì mày lại được đi chơi với bạn bè."

Khaotung ngửi thấy mùi rượu trên môi First, và cậu liền ngó chung quanh trong khi vẫn bị giữ chặt như vậy. Cậu tìm thấy 3 lon bia dưới bàn học của mình.

Chỉ vì bố mẹ Khaotung bận việc đến sáng mai, nếu không làm sao First có thể mua bia!

"Đồ khốn, mày làm loạn trong phòng tao rồi."

<còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top