Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 19

First đến lớp học thêm muộn, thấy Khaotung đã ở trong lớp vì cậu đi cùng Marc.

Louis, Pawin và Joong cũng ở trong lớp, bây giờ chỉ phải đợi thầy Mike đến.

"Sao mày đi trễ vậy?" Khaotung vừa hỏi vừa lấy sách ra.

"Bị thầy Nan phạt," First trả lời.

Pawin quay đầu lại nhìn Khaotung và First.

Khaotung không bao giờ cô đơn, Pawin nghĩ, cậu ấy luôn được First và Marc vây quanh cho dù bị buộc tội gì đi chăng nữa.

Pawin biết ngay cả Louis vẫn không tin rằng Khaotung là thủ phạm lấy quyển vở Vật lý của cậu.

"First!"

Mọi người hướng về cậu học sinh vừa bước vào với nụ cười rạng rỡ.

First cũng mỉm cười chào đón, thậm chí còn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh cậu và Khaotung, ý bảo cậu ta ngồi đó.

"Aje, mày lại học thêm à?"

Học sinh được Joong hỏi gật đầu. "Ngạc nhiên không?"

Sau đó Aje quay sang Khaotung. "Mày cũng ngạc nhiên sao?"

Pawin cũng rất ngạc nhiên trước sự có mặt của Aje trong lớp học thêm. Làm sao cậu ta quyết định vào lớp này khi biết Pawin cũng học ở đây.

Lúc trước Aje cũng học rồi nghỉ, bây giờ quay lại khiến những bạn học khác ngồi gần cậu ấy cũng phải ngạc nhiên.

Họ vây quanh bàn của Aje và Khaotung, bọn họ cũng nổi tiếng là một bộ đôi trong lớp này.

Louis quay sang Pawin với vẻ mặt lo lắng, cậu sợ rằng Pawin không thoải mái với sự có mặt của Aje. Nhưng cậu còn có thể làm gì khác, họ không có quyền bảo Aje không được vào lớp học thêm này.

"Paw, không sao chứ?"

Pawin mỉm cười và gật đầu. "Không sao, tui ổn mà."

--------------

Lúc này Pawin đang ở trong nhà vệ sinh, vừa bước ra chỗ rửa tay thì nhìn thấy Aje đang đứng ở lối vào, như thể đang đợi cậu.

Cánh cửa thường mở giờ đã bị Aje đóng lại, và nụ cười mà cậu dành cho Pawin không hề thân thiện.

"Mày muốn gì?" Pawin hỏi với khuôn mặt lạnh tanh.

"Lần cuối cùng tao sử dụng nắm đấm với mày là khi nào?"

Pawin khịt mũi. "Tại sao? Mày tức giận nên muốn trút giận lên tao à?"

"Thôi đi, thằng khốn."

Rồi Aje thở dài. Cậu nhớ lại, Pawin đã khiến cậu gặp rắc rối với cảnh sát vì đánh nó. Mẹ cậu không thích điều đó nên cậu phải tìm cách khác để Pawin ngừng can thiệp vào cuộc sống của cậu như vậy.

"Mày đi khắp nơi nói rằng mày là nạn nhân bị tao bắt nạt. Buồn cười! Mày có vẻ vui quá ha."

Pawin mạnh dạn lại gần Aje. Cậu rất vui vì đã thoát khỏi trường của Aje với thân phận nạn nhân bị bắt nạt, cậu muốn cảm ơn Aje lần nữa vì vẫn cố gắng hết sức để cứu lấy thanh danh của mình.

"Nếu mày chạm vào Khaotung, thì việc giết mày bây giờ không phải là một lựa chọn nữa mà là một điều cần thiết."

Pawin nắm chặt tay, lẽ ra cậu có thể đánh Aje ngay bây giờ nhưng cậu không thể làm thế. Cả hai đều có quá khứ, nếu một trong hai tái phạm, vụ án cũ sẽ được lật lại và Pawin sẽ mất đi chiến thắng sau những ngày tháng chiến đấu với Aje.

"Mày làm như Khaotung là bạn trai của mày không bằng."

"Cậu ấy là bạn tao, mày không hiểu bởi vì mày không có bạn bè để bảo vệ lẫn nhau."

Aje bỏ ra khỏi nhà vệ sinh trong khi lẩm bẩm rằng Pawin thật thảm hại, đi đâu cũng phải có tiền mới khiến người khác nhìn thấy sự tồn tại của mình.

"Tao sẽ giết mày," Pawin lẩm bẩm.

Aje và Khaotung vẫn được bạn bè vây quanh dù hình ảnh học sinh giỏi của họ bị làm xấu đi.

Aje thậm chí còn không thể tham gia cuộc thi nào vì mang tiếng kẻ bắt nạt và Khaotung cũng sẽ sớm bị giống vậy.

Pawin đi ra khỏi nhà vệ sinh và thấy Louis đang ngồi cùng với Khaotung cách đó không xa.

Cả hai dường như đã thân thiết trở lại khiến Pawin càng tức giận hơn, bọn nhóc ở trường này bị làm sao vậy. Họ không thể đối xử tệ với Khaotung thời gian dài được à.

Neo: Tao đói.

Dunk: Tao cũng vậy.

Neo: Pawin, tụi tao đói. Tụi mình đi chơi nhé?

Dunk: Đi đi, đãi tụi tao nhé.

Pawin lập tức tắt điện thoại mà không trả lời tin nhắn của Neo và Dunk. Hai đứa đó chỉ liên lạc với cậu khị tụi nó đói và cần tiền.

Điều này khiến Pawin nghĩ đến những lời của Aje vừa nói, rằng cậu không có người bạn nào thấu hiểu để bảo vệ lẫn nhau.

Pawin lại nhìn thấy sự thân thiết của Khaotung và Louis.

Pawin cũng nhớ cái cách Marc cố gắng bảo vệ Khaotung khỏi cuộc tấn công của Neo. First ghét cậu đến thế nào vì cậu bị buộc tội làm ướt sách của Khaotung.

Về phần thầy Nan, Pawin cũng nhận thấy thầy rất ưu ái Khaotung. Còn thầy Mike dù bị từ chối thẳng thừng vẫn tìm cách tiếp cận Khaotung.

"Khaotung Thanawat, tao sẽ kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt."

.-------------------------

Marc và First hiện đang ngồi cùng nhau trong phòng khách, bố mẹ First bận việc nên kể từ khi đi học thêm về, họ đã ngồi như thế này.

"Mày không đói sao?" Marc hỏi, ánh mắt tập trung vào điện thoại.

"Thì sao? Mày gọi giao đồ ăn hả?"

"Ừ, Khaotung vừa mới gửi status muốn ăn cháo. Taoh gọi cho cậu ấy, mày ăn không tao gọi luôn."

First cau mày nhìn vào điện thoại của mình, cậu thấy bài đăng của Khaotung mà Marc đã bình luận. Khaotung cũng đồng ý với việc Marc muốn mua cháo cho cậu.

"Không cần, tao chiên trứng ốp la thôi."

Marc gật đầu hiểu ý.

First đặt điện thoại trở lại bàn và quan sát Marc.

Có vẻ như Marc rất thích Khaotung, nó làm mọi cách để thể hiện sự quan tâm đến Khaotung.

First cảm thấy mình cũng đã làm nhưng Khaotung không nhận ra là cậu thích cậu ấy nhiều hơn là một người bạn.

Có thể là do cậu luôn phản đối lại lời của Khaotung chăng?

"Marc, tao thích Khaotung."

Marc dừng tay trên màn hình điện thoại, rồi quay sang First với nụ cười nhẹ và gật đầu. Cậu biết rồi.

"Từ trên sao Hỏa cũng có thể nhìn thấy" Marc nói và quay lại nghịch điện thoại.

"Mày định làm gì?"

Marc nhìn lại First. "Mày muốn sao?"

"Mày với tao là tình địch á?"

"Đúng rồi, mày là tình địch của tao, cũng là bạn của tao, muốn tao ghét mày sao?" Marc hỏi ngược lại.

"Thích Khaotung là quyền của tao với mày, nhưng cậu ấy là người quyết định. Nhưng mà, tao đang tiến nhanh hơn đó, First."

First cười thầm, từ trước đến nay cậu không ưa Marc nhưng bản thân Marc lại xem cậu là bạn. Trong trường hợp này, cậu cảm thấy có lỗi.

Ngay sau đó vang lên tiếng mở cửa, là Khaotung.

Cậu hỏi về món cháo mà Marc hứa gọi cậu ăn.

"Dì Khana vừa gửi tin nhắn nhờ tao chăm sóc tụi mày."

Khaotung giải thích rằng tối nay cha mẹ First sẽ về nhà muộn.

Luôn luôn như thế, Khaotung và First sẽ được gửi ở nhà nhau nếu một trong hai bên cha mẹ bận công việc.

"Tao đi lấy bát," Khaotung nói rồi liếc nhanh qua First.

Marc đang định đi cùng Khaotung thì có tiếng shipper vang lên trước cổng.

Thế là Marc quyết định đi lấy cháo, còn First đi theo Khaotung.

"Sao vậy?" Khaotung hỏi First vừa vào nhà bếp.

"Không có gì, tao muốn chiên trứng."

Khaotung nhìn theo bóng lưng của First khi cậu lấy những quả trứng trong tủ lạnh, thường tìm những quả to nhất.

Bầu không khí thật khó xử vì Khaotung đã nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó và cậu không ngờ rằng First thực sự thích cậu hơn mức bạn bè.

Còn về Marc, Khaotung cũng mới nhận ra cách đây không lâu.

"Mày biết làm à?" Khaotung hỏi rồi bước lên cạnh First.

"Mày nghĩ tao vô dụng lắm hả? Tất nhiên là tao làm được." First trả lời.

"Mẹ kiếp, đó là đường."

First xém cho đường vào món trứng của mình. Khaotung lập tức đoạt lấy cái bát sau khi cho đủ muối.

Vừa càu nhàu, Khaotung vừa đánh trứng vừa bảo First bật bếp và cho ít dầu vào chảo.

"Mày có thể làm gì nếu mai mốt phải sống một mình?"

First mỉm cười nhìn Khaotung đang khéo léo làm việc của mình. Tôi không biết, First nghĩ rằng cậu sẽ phụ thuộc vào Khaotung thôi.

First thích Khaotung từ khi nào nhỉ? Khi Khaotung bắt đầu gặp vấn đề ở trường? First trở nên lo lắng thái quá cho cậu, luôn muốn đảm bảo rằng Khaotung ổn trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Hoặc có thể khi mẹ cậu mong đợi Khaotung làm con rể? Hay kể từ khi Marc đến? Sự gần gũi của họ khiến First phát điên vì sợ bị Marc thay thế.

Nhưng rõ ràng, càng nhìn kỹ Khaotung càng thấy cậu đẹp hơn rất nhiều.

"First"

Sao trước đây First không nhận thấy nhỉ?

"First."

"Hử?"

First thoát ra khỏi giấc mơ của mình. "Cái quái gì?" Cậu giận dữ hỏi.

"Mày nhìn tao không chớp mắt luôn á, làm tao sợ đó đồ khốn."

Marc định gọi Khaotung, nhưng thấy First đang đùa giỡn với Khaotung.

Bây giờ họ đang tranh giành trái tim của Khaotung, Marc quyết định không làm phiền First tán Khaotung.

Ngược lại, Marc cũng hy vọng rằng First sẽ không làm phiền khi cậu ở một mình với Khaotung.

----------------------

Vào ban đêm, Khaotung nhắc nhở First và Marc ngày mai là ngày vệ sinh trường học của họ.

Dù không có hoạt động học tập nhưng họ vẫn phải đến - First nghĩ ngay đến việc bỏ qua ngày mai - nên Khaotung muốn cả hai dậy sớm. Joong đã lập danh sách tên và nhiệm vụ của từng người gửi lên group chat, cậu bảo Khaotung kêu First xem và gửi một dấu hiệu cho biết cậu sẽ đến trường vào ngày mai.

"Trường chúng ta không phải có lao công sao?" First hỏi.

Ở nhà mẹ cậu toàn dọn phòng giúp cậu, ở đây cậu lại được yêu cầu dọn dẹp trường học.

"Đâu phải ngày nào cũng làm, đừng làm quá."

"Mày ở lại đây không?" Marc hỏi và Khaotung gật đầu.

"Vậy tụi mình nằm ngủ trước tivi đi?"

Khaotung rất vui, đã lâu lắm rồi cậu mới vừa ngủ vừa xem tivi.

First cũng đồng ý, cậu sẽ đi dọn sô pha và nệm sau bữa tối.

"Nhưng đừng thức quá khuya, ngày mai tao không muốn đến muộn."

"Ừ, bớt cằn nhằn, mày cứ nói về trường học làm tao phát ngán."

First cố kiềm chế để không tức giận, nhưng cậu đã quen thói cãi nhau với Khaotung từ nhỏ rồi.

Cuối cùng thì cả hai vẫn lao vào tranh cãi, Marc phải can ngăn.

----------------------.

Ngày dọn dẹp là ngày yêu thích của Khaotung. Là một người yêu thích sự ngăn nắp và sạch sẽ, hẳn nhiên Khaotung rất thích hoạt động học đường được tổ chức khoảng 6 tháng một lần này.

Tất cả học sinh trong lớp đều bận rộn làm đẹp cho lớp mình, còn có cả một cuộc thi về việc này và Khaotung luôn vui vẻ dù lớp mình thắng hay thua.

Nhưng lớp của cậu thường xuyên bị thua, vì chỉ có hai người thực sự dọn dẹp, bọn còn lại chỉ chơi với cây lau nhà và chổi.

"Thầy Nan."

Nan quay đầu lại với First, cậu được Joong giao nhiệm vụ giúp thầy mang sách giáo khoa đến phòng giáo viên.

"Còn camera quan sát ở lớp 10 thì sao rồi thầy?"

Nan cười nhẹ, từ hôm qua First không ngừng hỏi về máy quay CCTC. Đương nhiên, là bạn của Khaotung cậu ấy hẳn rất lo lắng khi thấy Khaotung, người mà Nan cũng nghĩ sẽ không làm điều như vậy lại là người bị buộc tội nhiều nhất.

"Tí nữa sẽ biết, hôm nay thầy lo vụ đó. Trong khi các em bận dọn dẹp lớp, thầy sẽ xem camera quan sát."

First gật đầu ra vẻ đã hiểu. "Được ạ, vậy hôm nayem sẽ cố gắng làm cho lớp chúng ta sạch sẽ nhất."

Nan cũng mỉm cười gật đầu. "Cố lên, phần thưởng là pizza đó."

-------------------

First và Marc chịu trách nhiệm di chuyển các băng ghế vào góc lớp, Pawin và Dunk thì quét sàn trước khi Neo và Joong lau.

Rõ ràng Pawin là học sinh duy nhất không thích hoạt động này, cậu thậm chí còn không có tâm trạng để giả vờ thân thiện. Nụ cười thường nở trên khuôn mặt đó giờ đã biến mất.

"Mày sao vậy?" Dunk hỏi.

"Không có gì." Pawin biết Dunk hỏi không phải vì lo lắng, cậu ấy chỉ đang nói chuyện phiếm.

"Uống cái này đi Khao."

Pawin ngẩng đầu lên, nhìn First đưa chai nước cho Khaotung vừa bước vào lớp.

"Nước cam?" Khaotung hỏi, nghĩ rằng đó là nước ép xoài.

"Tươi hông?"

"Chua quá, mới sáng sớm, nếm cái này sẽ khiến tao đau bao tử mất", Khaotung càu nhàu khi đưa lại chai nước cho First.

First tỏ vẻ khó chịu, Khaotung uống xong còn không thèm cảm ơn.

First còn đi hỏi ý kiến của Marc về đồ uống, và sau khi Marc uống xong cậu ấy cũng phản ứng giống như Khaotung, cũng nghĩ rằng First sẽ bị đau bụng nếu uống hết.

Pawin thực sự không thích bầu bạn với họ, quá hạnh phúc đối với cậu, người mà có lẽ không biết hạnh phúc nghĩa là gì.

"Tao vào nhà vệ sinh trước, Dunk."

Dunk gật đầu, bối rối trước hành vi của Pawin, sau đó cậu vô tình đi ngang qua Joong, cũng đang đi đến chỗ cậu.

"Sữa lắc và bánh mì dâu. Mày đó, thà chết đói còn hơn là tự mua đồ ăn ở canteen." Joong mỉm cười và nhanh chóng xoa đầu Dunk, sau đó cậu phải trở lại lo nhiệm vụ của mình.

Đã lâu lắm rồi Dunk và Joong mới được như thế này, và cậu cảm động vì hôm nay Joong vẫn dành thời gian chăm sóc cho cậu khi cậu ấy quá bận rộn với chức vụ lớp trưởng.

"Tao tưởng mày chỉ quan tâm đến Khaotung," Dunk lầm bầm và mỉm cười.

---------------------

Gần trưa rồi, Louis và Khaotung được giao nhiệm vụ đi đổ rác. Cả hai vui vẻ trò chuyện trong lúc đi đến thùng rác, hoàn toàn quên mất tình trạng hiện tại của họ, kẻ bắt nạt và nạn nhân bị bắt nạt.

"Mệt quá đi!"

Louis dừng lại một lúc để lấy lại sức, trong khi Khaotung tiếp tục bước đi với hai túi rác trên tay.

Trong khi lấy lại hơi thở, Louis thấy Khaotung đã đi khá xa cậu.

"Nhanh lên, trời nắng gần chết!" Khaotung hét lên.

Louis khẽ mỉm cười, khi đang định cầm túi rác lên thì Louis vô tình nhìn thấy một học sinh trên mái nhà.

Louis không biết đó là ai, nhưngngười đó vừa làm rơi một chậu hoa từ trên đó xuống.

"Khao!" Louis hét lên.

"Cái gì?" Khaotung dừng bước, và khi cậu quay lại, Khaotung bị Louis đẩy khá mạnh.

Tiếng lọ hoa vỡ, tiếng Louis ngã xuống và tiếng Khaotung đâm sầm vào bảng thông báo thu hút sự chú ý của nhiều người.

"Lui? Lui!" Khaotung hét lên khi nhìn thấy máu chảy ra từ đầu Louis.

"Lui!" Khaotung hét lên một lần nữa rồi nhìn lên mái nhà, Khaotung cũng nhìn thấy bóng lưng của một học sinh.

"Trên đó có người!" Khaotung hét lên, cố gắng gọi Louis dậy, nhưng cậu sợ hãi vì Louis chảy nhiều máu quanh người và cậu thì sợ máu.

May mắn thay, có rất nhiều học sinh ở đó đến giúp Louis.

"Gọi xe cấp cứu! Đưa cậu ta đi!" Khaotung hốt hoảng nhìn Louis vẫn bất tỉnh với máu khắp nơi.

-----------------

Trong khi những người khác bận chăm sóc Louis thì Joong và Marc trèo lên mái nhà.

Cả hai chạy lên từng bậc cầu thang, hy vọng bắt gắp hung thủ trên đường lên mái nhà.

"Dunk!"

Họ nhìn thấy Dunk thở hổn hển chạy xuống cầu thang.

Joong không thể tin rằng cậu lại đụng phải Dunk.

"Mày có biết vừa mới làm gì không!" Marc hét lên và đẩy Dunk vào tường.

"Mày phải chịu trách nhiệm!" Marc lại hét vào mặt Dunk, nhưng Dunk chỉ quay đầu sang phía Joong, cậu đang rất sốc.

<còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top