Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4

Lần đầu tiên, Khaotung muốn chơi bóng đá sau giờ học thể dục.

Các bạn học rất vui mừng, tranh giành Khaotung làm thành viên trong đội của họ.

Joong tranh thủ địa vị lớp trưởng của mình, trong khi Louis tự tin sử dụng cảm giác tội lỗi của Khaotung từ hai ngày trước để đề nghị cậu gia nhập đội của mình.

"Nhưng tao là bạn thân của nó," First nói, cậu hiện đang ở trong đội của Joong.

"Tao phát ngán khi nhìn thấy mày rồi." Khaotung vặn lại và quyết định vào đội của Louis có Dunk cũng như Pawin.

"Mẹ kiếp, làm như tao thích gặp mày mỗi ngày hả?" First hỏi, tiến một bước về phía Khaotung một cách tinh nghịch.

Sau đó, trò chơi bắt đầu. Đội chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng từ đội thua cuộc. Đội của Joong hội tụ những người rất thích phần thưởng, trông hào hứng hơn nhiều so với đội của Louis. Đặc biệt là vì Khaotung có kỹ năng đá bóng dưới mức trung bình. Bọn họ chỉ có thể đặt hy vọng chiến thắng vào Pawin.

Mỗi khi Pawin đưa bóng vào lưới, cậu nhận được những cái ôm và lời khen ngợi, Pawin chưa bao giờ được coi trọng như vậy ở trường cũ.

Cho nên Pawin rất buồn khi kỳ nghỉ dài đến gần, vì họ sẽ hiếm khi gặp nhau như thế này.

"Pawin, tao sẽ nương tựa sau tấm lưng nhỏ bé của mày!"

"Tao sẽ bảo vệ mày!" Pawin hét lại với Dunk.

"Tao cũng sẽ bảo vệ mày" Pawin tiếp tục nói với Khaotung đang đứng bên cạnh.

"Thật buồn cười." Khaotung đáp trả, rồi chạy theo quả bóng mà First đang giữ.

Nụ cười của Pawin biến mất khi nghe câu trả lời của Khaotung, sao cậu lại cảm thấy Khaotung không thích mình vậy.

Trận đấu trở nên căng thẳng hơn ở những phút cuối, Khaotung cuối cùng đã thể hiện kỹ năng của mình bằng cách đột phá vào khung thành do Marc làm thủ môn.

Khi Marc bị các đồng đội la ó, Khaotung đi diễu hành xung quanh như thể cậu là người ghi bàn thắng đầu tiên.

Một lần nữa, điều đó khiến Pawin ghen tị. Khaotung dù chỉ làm được có tí cũng luôn được bạn bè hưởng ứng thái quá.

Chiến thắng đã thuộc về đội của Joong. Màn ăn mừng thái quá chỉ dành cho pha ghi bàn của Khaotung, đưa bóng thành công vào khung thành của Marc chứ không phải chiến thắng của toàn đội.

Bây giờ họ sẽ đến thẳng quán cà phê quen thuộc để thưởng thức món quà từ đội của Louis.

"Để tao đãi mọi người, nha?" Pawin rút thẻ ATM lúc ở bãi đậu xe của quán cà phê.

"Không cần, chia đều đi." Khaotung từ chối, rút ví định rút vài tờ tiền nhưng bị Pawin ngăn cản.

"Không sao đâu Khaotung, tao trả được mà."

Dunk và Neo cũng ủng hộ Pawin, họ không muốn tốn thêm tiền nên tốt hơn hết là đồng ý với lòng tốt của Pawin.

Nhưng Khaotung cảm thấy điều đó không đúng, tại sao Pawin phải trả cho mọi người?

"Vào đi, vào đi." Dunk ôm Pawin và Neo vào trong quán cà phê, đi theo nhóm của Joong đã chọn sẵn chỗ ngồi.

--------------

Khaotung lại có vẻ khó chịu, cậu thấy Pawin được khen ngợi hết lời vì đã chịu chi cho thất bại của đội mình để đãi đội của Joong, ngay cả đội của Pawin cũng được đãi nhưng Khaotung thì không. Cậu khăng khăng đòi trả tiền cho đồ uống của mình.

Cuộc tụ tập lần này dường như tập trung vào Pawin, sau đó Pawin còn mời họ đi nghỉ tại biệt thự của gia đình cậu ở Phuket.

Mặc dù tất cả bạn bè đều tập trung vào Pawin và sự giàu có của gia đình cậu, nhưng First đang ngồi cạnh Khaotung thì không quan tâm đến ai, bận chơi game.

"Sao mày làm được vậy?"

"Giết đối thủ của mày đi."

"Như vầy hả?"

"Mày ngốc quá."

Khaotung bực bội quay sang First, thằng này vừa mới bắt đầu chơi game này trong khi Khaotung đã là dân chuyên nghiệp.

Mỗi khi First thất bại trong một nhiệm vụ, hai người họ sẽ cười khúc khích, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc nói chuyện của bạn cùng lớp về Pawin.

Pawin cũng thấy rằng First quan tâm đến Khaotung hơn cậu như thế nào.

"Tụi mày đang chơi game gì vậy?" Marc hỏi, lần này Khaotung trực tiếp cầm điện thoại của First để chơi.

"Tao cũng chơi game này, chơi chung đi." Marc khen Khaotung có kỹ thuật xuất sắc.

Sự phấn khích của First và Marc đã thu hút sự chú ý của những người khác, bao gồm cả Joong và Dunk.

Họ bao vây Khaotung, một tay chơi chuyên nghiệp.

Một lần nữa, Khaotung nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của các bạn.

Họ quên mất Pawin và mải mê khen ngợi Khaotung với những điều mà chính Pawin cũng không ngờ rằng Khaotung có thể khiến mọi người tìm đến mình mà không cần làm gì cả.

......................

Sau giờ học, Khaotung đến nhà First để chơi với Manaw và cậu em trai 5 tuổi của nó, còn Manaw hiện đang học lớp 3 trường tiểu học. Cậu bé này cũng nghịch ngợm y như First khi còn nhỏ.

Sau khi chơi với anh em Manaw, Khaotung bước vào nhà First với đôi chân khập khiễng.

Không biết tại sao, có thể là do cậu không chạy thường xuyên, không khởi động đủ trước khi chơi bóng đá ở trường.

"Mày bị sao vậy?" First hỏi khi đi xuống cầu thang, thấy bạn bị đau trên ghế sofa.

"Tao đau chân," Khaotung vừa nói vừa gác chân lên ghế sofa.

"Đó là lý do tại sao mày cần tập thể dục nhiều hơn, đồ ngốc."

First đặt điện thoại lên bàn, ngồi xuống sô pha, nhấc chân Khaotung đặt lên đùi mình.

"Đây là tĩnh mạch bị sốc," First giải thích khi bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng đôi chân của Khaotung.

"Đau lắm đó, đêm nay mày sẽ khó ngủ."

"Chữa chân cho tao đi~" Khaotung rên rỉ, không muốn thức khuya vì cái chân đau.

"Kêu mày chơi thể thao từ lâu rồi, có phải tốt hơn không?"

Khaotung quen ngồi cùng với Joong khi bạn bè trong lớp chơi bóng đá, nhưng hôm nay chân của Joong đã lành nên quay lại chơi đá bóng. Chỉ còn một mình, Khaotung cảm thấy cô đơn, cũng cố chơi quên cả khởi động.

"Tao không thích Pawin."

First ngẩng đầu lên, nhìn Khaotung vẫn chưa nói hết câu.

"Nó dùng tiền quá nhiều."

First gật đầu, Khaotung không thích tính cách của Pawin cũng không sao, đó là quyền của cậu.

"Mày? Thích không?"

"Tao? Tao thích á" First trả lời.

First không có vấn đề gì với tính cách xa hoa của Pawin, những bạn khác trong lớp cũng vậy, tụi nó rất vui. Bọn họ hiếm khi phải tiêu tiền khi đi chơi có Pawin.

"Đừng thể hiện sự không thích của mày quá rõ ràng, mày không thể khiến ai đó thay đổi chỉ vì mày không thích họ."

"Ai muốn nó thay đổi?" Khaotung cáu kỉnh hỏi, cậu rút một chân đạp vào vai First, hoàn toàn vô ơn.

"Marc thì sao? Mày thích nó không?"

Khaotung chỉ nhún vai, không chú ý lắm, Marc không khiến cậu bận tâm nhiều như Pawin.

Nghĩ lại thì, Marc cũng là một người bạn thân khác của Khaotung.

"Mày lừa dối tao?" First trêu.

"Tao đã lừa mày với Joong rồi" Khaotung vặn lại. Bên cạnh đó, người mà Khaotung có thể tin cậy chính là Joong nếu cậu bé này vô dụng.

"Cậu ấy cũng đẹp trai nữa," Khaotung tiếp tục.

First nhìn Khaotung với ánh mắt như vừa bị phản bội. Suốt thời gian làm bạn với Khaotung, chưa một lần được thằng nhóc khen ra mặt, Marc này đã được Khaotung khen là đẹp trai cả tháng nay rồi.

"Mày chưa bao giờ khen tao đẹp trai như vậy."

Khaotung nhún vai lần nữa và hạ chân xuống khỏi đùi của First.

"Mày không đẹp trai," Khaotung vặn lại.

------------

"Này, Louis."

Louis vừa đạp xe về từ cửa hàng tiện lợi thì bị Marc gọi lại, lúc đó cậu đang đứng trước cửa nhà.

"Cái gì?" Louis hỏi khi dắt chiếc xe đạp đến trước cổng nhà Marc.

Đầu tiên Marc nói chuyện về bài học ngày mai, sau đó tiếp tục hỏi về Khaotung.

Pawin vừa tạo một group chat mà không có Khaotung trong đó và cậu bày tỏ cảm xúc rằng Khaotung không thích mình.

Louis kinh ngạc, cậu không biết, bởi vì sau giờ học điện thoại cắm sạc, tới giờ vẫn chưa xem.

"Chỉ không có Khaotung?"

Marc không chắc lắm nên cậu lấy điện thoại ra và cho xem group chat mà Pawin vừa tạo một giờ trước.

Thì ra First cũng không được đưa vào, trong group Pawin chỉ nói về Khaotung.

"Nó bị gì vậy?"

Marc nhún vai, cậu cũng không biết. Marc chưa bao giờ cảm thấy Khaotung bực bội vì sự hiện diện của một học sinh mới là cậu, nhưng Marc bắt đầu cảm nhận được sự khó chịu của Khaotung đối với Pawin kể từ ngày Louis vô tình bị cậu làm tổn thương.

"Nhưng tại sao? Pawin không làm gì cả và tại sao Pawin lại nghĩ rằng Khaotung không thích nó?"

"Mày có biết Khaotung từ chối khoản đãi của Pawin hồi trưa hông?"

Louis lại lắc đầu, nhưng ngạc nhiên khi nghe lời giải thích của Marc.

Marc nói với Louis vì cậu lo lắng cho Khaotung, Marc cảm thấy rằng nếu thực sự Khaotung không thích Pawin thì lẽ ra Pawin không nên lập nhóm chat mà không có Khaotung trong đó.

Tệ hơn nữa, Neo và Dunk và cả những bạn khác bắt đầu biến Khaotung thành hung thần trong group chat.

"Joong cũng có trong group hả?"

Marc gật đầu, nhưng Joong không nói gì, chỉ im lặng đọc tin nhắn của mọi người.

..................

Hôm nay là ngày phải nộp bài tập tiếng Anh của tuần trước, nhưng hầu hết các bạn đều quên làm, thậm chí vài đứa còn không nhớ là mình có bài tập. Đã quen thói của bạn bè, Khaotung lấy vở bài tập của mình ra kêu các bạn chép và nhớ ngẫu nhiên mắc lỗi ở vài câu để giáo viên không nghi ngờ.

Lòng tốt của Khaotung rõ ràng là được bạn bè hoan nghênh, kể cả Joong, là lớp trưởng nhưng cũng không thể nhớ nổi mình có một bài tập tiếng Anh, có lẽ vì có quá nhiều bài tập được giao.

"Mày cũng chưa làm, phải không?" Khaotung hỏi Pawin đang cầm cuốn vở bài tập của mình.

"Chỉ cần chép bài của tao và để sai vài lỗi là được" Khaotung nói tiếp.

Pawin thấy tụi bạn tụ tập ở bàn của Joong và tranh giành cuốn vở của Khaotung. Không thể nào, nếu Pawin cũng làm như vậy thì làm sao tạo ra sự khác biệt chứ? Pawin muốn trở thành Khaotung.

"Không, tao sẽ tự làm," Pawin trả lời và ngồi xuống ghế của mình.

"Sẽ phải nộp trong tiết đầu, mày làm kịp không?" Khaotung hỏi lại.

"Dù sao chỉ cần bản thân cố gắng là được." Pawin trao cho Khaotung một nụ cười ngọt ngào. "Mày phải vất vả làm bài tập, tao thấy có lỗi nếu phải sao chép nó."

Khaotung cười thầm, nếu những đứa trẻ ngu ngốc ở đây có suy nghĩ như Pawin, cuộc sống học đường của cậu sẽ yên bình biết bao.

"Được rồi, mày muốn làm gì thì làm đi."

Khaotung đến kiểm tra bàn của Joong và chửi những đứa không làm một chữ nào, Joong là người bị Khaotung chửi nhiều nhất, chỉ sau Louis.

Khaotung, Joong và Louis nổi tiếng là ba niềm hy vọng của lớp này và Khaotung thất vọng vì Joong và Louis sắp phá hủy danh hiệu đó, thật đáng buồn.

"A, First. Mày cũng không làm bài?" Pawin nhận ra rằng First là học sinh duy nhất không tập trung tại bàn của Joong.

"Nếu Khaotung làm bài tập đúng hạn, thì tao cũng vậy."

Pawin cười khúc khích, quên mất rằng First và Khaotung không chỉ dính nhau trong trường mà còn cả ở bên ngoài trường học.

Pawin ngày càng ghen tị với Khaotung, cậu có mọi thứ kể cả First. First luôn ở bên cạnh Khaotung dù cậu có khó chịu đến đâu.

------------

Đúng như Khaotung nghi ngờ, Pawin không thể hoàn thành bài tập và là học sinh duy nhất bị trừ điểm.

Tụi bạn đáng tiếc cho Pawin vì không chịu chép bài của Khaotung. Đó giờ tụi nó chưa từng bị trừ điểm lần nào vì có Khaotung luôn giúp đỡ.

Khaotung và First không ở trong lớp, chỉ có Louis và Marc đang nhìn Pawin tiếp tục bị Neo và Dunk mắng mỏ vì ngu ngốc từ chối lòng tốt của Khaotung.

Pawin muốn hét lên, chửi rủa họ như Khaotung.

Vậy nếu nó không đạt điểm thì sao? Xét cho cùng, thật tốt khi Pawin không gian lận bài tập như tụi nó.

"Không sao đâu, tao thấy không tốt khi chấp nhận lời đề nghị của Khaotung." Nhưng đó là tất cả những gì Pawin có thể nói với nụ cười ngọt ngào trên môi.

"Tụi mày đói không? Tao mua bữa trưa cho" Pawin tiếp tục, cậu muốn họ chuyển chủ đề càng sớm càng tốt.

Khaotung và First đã ở trong căng tin, lấy món mì yêu thích.

First chợt bật cười, nhớ lại sáng nay cậu chú ý đến Pawin và Khaotung.

Khaotung có đôi mắt lấp lánh dù khuôn mặt cau có mỗi khi nói chuyện với bạn bè ngoại trừ Pawin. First thấy nó cứ đáng yêu thế nào ấy. Khaotung nhìn Pawin với ánh mắt giễu cợt và cố gắng nói chuyện với cậu ta ít nhất có thể.

First chưa bao giờ thấy Khaotung dễ thương đến thế.

"Tao cứ thắc mắc hoài, tại sao tụi bạn trong lớp không ai ghét thái độ này của mày, bây giờ xem ra mày đã có một kẻ thù." Hơn nữa, First giải thích rằng cậu đã theo dõi Pawin và thấy rằng Pawin cũng nhìn Khaotung giống như cách Khaotung nhìn Pawin.

"Tốt, vậy thì tao và nó không cần phải đến gần nhau nữa, tao mệt với nó."

First xoa đầu Khaotung, thật khó chịu khi thấy Khaotung luôn dễ dãi như vậy, giờ phải ghét và bị ghét bởi một người.

Nhưng First không lo lắng. Dù sao thì Khaotung cũng là một đứa trẻ có thể vượt qua mọi thứ kể cả việc đánh nhau với Pawin.

Sẽ rất vui nếu một ngày nào đó Pawin và Khaotung quyết định đánh nhau.

Không lâu sau, cả lớp đến căn tin ăn trưa, Pawin lại mua đồ ăn trưa.

Joong nhìn thấy First và Khaotung đã ăn xong bữa trưa liền chửi thề, sao hai đứa nó không đợi họ; cậu than vãn.

"Tụi mày trả tiền chưa?" Pawin hỏi First và Khaotung ngay lập tức lắc đầu.

"Vậy để tao trả cho," Pawin đáp.

"Không cần, tao đi thanh toán." Khaotung nhanh chóng dọn sạch chén bát của cậu và First.

Pawin cố gắng thuyết phục Khaotung để cậu trả cho một lần, tới giờ Pawin chưa mời Khaotung lần nào cả.

"Tao có tiền, tao tự trả được." Khaotung trả lời, vẫn kiên quyết từ chối lời đề nghị của Pawin. First thấy vậy chỉ có thể mỉm cười, Khaotung thật bướng bỉnh.

"Thôi mà Khao, chỉ là mì thôi mà." Neo cuối cùng cũng phàn nàn, vì đã đợi Pawin nói chuyện với Khaotung quá lâu trong khi cậu đang đói, muốn ăn ngay lập tức.

"Thì như mày nói đó, chỉ là mì thôi, tao có thể trả tiền."

"Mày không thích Pawin, phải không?"

Khaotung dừng bước chân đang định đi đến quầy mì, quay lại nhìn Dunk, người vừa mắng mình.

Dường như tất cả mọi người đều nhìn Khaotung, như chờ đợi câu trả lời của cậu kể cả First, cậu là người duy nhất biết Khaotung có thích Pawin không.

"Tụi mày thích Pawin lắm vì nó đã chi rất nhiều tiền cho tụi mày, phải không?"

Câu hỏi của Khaotung là sự thật, đúng là vậy.

Dunk thậm chí không thể trả lời lập luận của Khaotung.

Khaotung sau đó nhìn lại Pawin.

"Này, Paw." Cậu gọi.

Pawin quay sang Khaotung.

"Ở trường học trước đây, mày cũng dùng tiền để bạn bè vây quanh sao?" Khaotung hỏi khiến Pawin lập tức đứng hình.

"Bạn bè thật sự sẽ gắn bó với mày ngay cả khi mày không chi nhiều tiền cho họ, nhưng vì mày cho họ quà miễn phí mỗi ngày nên họ sẽ dính lấy mày như keo, phải không?" Khaotung quay trở lại quán, mặc kệ những lời chửi bới của bạn bè.

"Vậy là Khaotung đang gọi tụi mày là những kẻ nịnh bợ á hả?"

Nói xong, Neo và Joong lập tức đùa giỡn với First. Tại sao chỉ có Pawin là người duy nhất ở đây cảm thấy rằng cả First và Khaotung đều làm tổn thương cậu.

<còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top