Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5

Hôm nay là ngày nghỉ, First có hẹn đi chơi với Neo và Dunk. Đương nhiên họ không quên rủ Khaotung, mặc dù cậu không ở trong nhóm, và ít khi đi chơi với họ.

Tại trung tâm mua sắm, First phải đi gặp bạn cấp 2 trước, Neo và Dunk đợi cậu ở khu trò chơi.

Thật ra, người bạn cấp hai cũng muốn gặp Khaotung nhưng vì chỉ có First đi gặp nên cậu ấy gửi cuốn sách nhờ First đem về cho Khaotung.

"Aje" Aje quay đầu lại

"First," Aje đáp.

"Pawin? làm gì ở đây với Aje vậy?" First hỏi, ngạc nhiên khi thấy người mà Aje đang nói chuyện là Pawin.

Pawin trông có vẻ lo lắng, cậu không ngờ lại gặp Aje với First thế này.

"TUI-"

"Đây là bạn học cũ của tao trước khi chuyển đến trường của mày" Aje nói, cắt ngang Pawin.

Nhưng First lại cười, làm sao Pawin có thể là bạn cùng lớp của Aje khi Pawin mới từ Pattaya chuyển đến Bangkok.

Nghe lời giải thích của First, Aje cũng cười.

"Cậu ấy học cùng trường với tao từ năm nhất trung học <là lớp 10 á>. Cậu ấy đúng là từ Pattaya nhưng chuyển đến Bangkok lâu rồi." Aje nhìn Pawin một cách khinh thường, cậu ta vừa vạch trần những lời nói dối của Pawin trước mặt First.

"Tao phải đi đây, đưa cuốn sách này cho Khaotung dùm nhen. Bảo nó trả lời tin nhắn của tao, nhé?"

Nói xong Aje chào rời đi, cười ngọt ngào với First nhưng ánh mắt nham hiểm nhìn Pawin.

Pawin còn lo lắng hơn sau khi Aje rời đi, cậu bị bắt quả tang nói dối.

"Tui có thể giải thích," Pawin nói.

"Đừng nói với tao, giải thích với các bạn khác á" First vặn lại.

"Không, tui không thể nói với người khác."

Pawin chỉ muốn giải thích với First, cậu cũng không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy.

Aje là bạn của Khaotung và First? Thật điên rồ, Pawin rất ngạc nhiên về sự thật đó.

"Tại sao?"

"Tui muốn quên đi năm học đầu tiên của mình, tui muốn có cảm giác như vừa đến Bangkok."

First kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của Pawin, có vẻ quá khó khăn cho cậu khi nhớ lại chuyện đó.

First nói với Pawin rằng đừng kể câu chuyện đó nếu cậu thấy khó chịu. Nếu Pawin có lý do để nói dối về trường cũ thì First sẽ im lặng.

Nhưng Pawin muốn kể ra để First giữ bí mật hoàn toàn cho mình.

"Mày có biết Aje là kẻ bắt nạt ở trường không? Tui bị chuyển trường vì nó đó."

First đứng hình, cậu không biết.

Aje luôn đối xử tốt với cậu và Khaotung, bọn họ học cùng lớp trong ba năm hồi cấp hai và cuộc sống của cậu lúc đó rất tốt.

"Aje bắt nạt?"

"Tui không muốn nhớ đến nó nữa, tui xin đó."

Pawin run rẩy nắm lấy tay First, sợ hãi vì vô tình gặp lại Aje ở đây.

"Tui không cố ý nói dối cậu hay bất cứ ai khác, First. Ôi trời, tui-"

First nắm lấy bàn tay run rẩy của Pawin, thương hại cho Pawin phải nhớ lại quá khứ đau buồn.

"Được, tao giữ bí mật cho mày." First thậm chí còn kéo Pawin vào vòng tay của mình. "Đừng khóc, mày làm tao xấu mặt."

-----------------

"Aje gửi cuốn sách này cho mày nè."

"Ừh." First đưa sách cho Khaotung.

First vừa trở về sau khi đi chơi với Neo, Dunk, và Pawin. First thấy cậu không thể ở một mình nên đã rủ Pawin đi chơi chung.

Sau khi đi chơi về, First đến thẳng nhà Khaotung, người bạn thân nhất của cậu đang bận làm bài tập.

"Mày cũng nên đọc cuốn này đi First. Nó hợp với một kẻ ngốc như mày."

First chỉ khẽ cười khúc khích trước sự trêu chọc của Khaotung, không giống như mọi khi.

Cậu vẫn đang nghĩ về câu chuyện của Pawin rằng Aje đã bắt nạt cậu ấy đến mức bị sang chấn tâm lý và muốn nói dối về việc rời khỏi Pattaya.

Có lẽ, cậu muốn tránh những câu hỏi về trường cũ. Marc cũng chuyển đến từ một trường khác, và cậu ấy bị bạn học đặt rất nhiều câu hỏi về trường cũ.

"Tao nhớ Aje và mấy đứa bạn hồi cấp hai, muốn gặp tụi nó ghê?"

Khaotung quay lại và đối mặt với First, cậu vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về Pawin và Aje.

"First?"

"Hửm?"

"Nói xem tao mới vừa hỏi cái gì?"

First chớp mắt, cái gì là cái gì? Cậu không nghe Khaotung nói gì cả.

"Ngày mai đi học thế nào?"

Sau khi do dự, một câu hỏi rời khỏi miệng, Khaotung cầm cuốn sách của Aje đánh vào vai First.

"Mày dám không nghe tao nói!"

First rên rỉ rồi xin lỗi, lúc nãy cậu không tập trung và kêu Khaotung hỏi ại lần nữa.

"Không thèm, mất hứng rồi."

First giơ ngón tay giữa vào lưng Khaotung, đương nhiên cậu làm sao dám giơ vào mặt Khaotung.

"Lúc nãy tụi mày đi chơi ở đâu?" Khaotung vừa hỏi vừa đọc cuốn sách tiếng Anh của Aje.

"Đến khu nhà ở của Pawin."

Khaotung ngay lập tức rời mắt khỏi cuốn sách. "Sao lại ở đó?"

"Lúc nãy tụi tao tình cờ gặp nhau ở trung tâm thương mại, nó rủ tụi tao đến đó. Chết tiệt, Khao, nhà lớn lắm đấy."

Khaotung quay lại đọc cuốn sách của mìnhtrong khi First ngày càng hào hứng kể về chuyến đi đến cung điện của Pawin.

First mới biết rằng Pawin giỏi nấu ăn, giỏi âm nhạc và còn nuôi một con mèo cưng. Khaotung cũng thích mèo, nhưng tiếc là bà Thana bị dị ứng lông mèo nên Khaotung không được nuôi một con.

"Mày biết gì không? Aje và-" First nhanh chóng dừng câu nói của mình. Chết tiệt, suýt chút nữa cậu đã nói với Khaotung về việc Aje quen Pawin. Thói quen không bao giờ giấu Khaotung điều gì khiến cậu khó giữ im lặng.

"Có chuyện gì với Aje vậy?"

"Tao quên là nó kêu mày nhớ trả lời tin nhắn của nó," First nói.

Khaotung uể oải thở dài, Aje chỉ nói nhảm thôi, còn cậu chỉ dùng điện thoại cho những việc quan trọng. Không phải Khaotung không thích Aje, cậu cũng có thể đi nếu Aje thực sự muốn gặp nhau, nhưng cho đến nay Aje chỉ muốn liên lạc qua điện thoại và điều đó không hợp với Khaotung cho lắm.

"Tao đi kiếm đồ ăn trước đã," First bỏ đi, sợ rằng ở cạnh Khaotung quá lâu sẽ vô tình kể cho cậu ấy nghe về Pawin.

--------

Pawin đang bận nghịch điện thoại, group chat mà cậu tạo ra không có First và Khaotung trong đó luôn bận rộn.

Group chat này ban đầu cậu tạo ra chỉ để bày tỏ cảm xúc về Khaotung đã biến thành một nhóm trò chuyện, Pawin đã thu hút được tất cả các thành viên trong đó tương tác với mình, thậm chí một số bạn còn kêu gào rủ Pawin đi chơi.

Đúng vậy, mặc dù Louis và Joong chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng họ luôn sẵn lòng nếu Pawin rủ họ đi chơi cùng.

Có vẻ như tất cả bạn bè của Khaotung đã nằm trong tay Pawin, chỉ còn First.

Nụ cười vốn rất ngọt ngào của Pawin bỗng vụt tắt sau khi nhớ đến Aje, bạn thân của First và Khaotung. Nhưng có vẻ như Aje thân với Khaotung hơn là First.

Thảo nào nhìn Khaotung quen quen, cậu ta khiến Pawin nhớ đến thái độ kiêu ngạo của Aje.

"Nếu nó còn ở trường, sau này sẽ gây khó khăn cho mình."

Sau đó, Pawin nhìn lại điện thoại, cậu vào group chat của lớp có cả First và Khaotung. Ở đó, Khaotung đang thảo luận bài học với Louis và Joong, thỉnh thoảng bị gián đoạn bởi Neo, Dunk, và First.

Ngay cả ảnh đại diện tài khoản của First cũng là ảnh của Khaotung, còn ảnh nhóm chat của lớp này lại lấy khuôn mặt của Khaotung làm biểu tượng.

Pawin chán ngấy, chán đến mức nghĩ đến việc tống khứ Khaotung giống như cách Aje tống khứ cậu khỏi trường cũ.

.....................

Pawin một mình bước vào lớp, nhìn thấy túi xách của First và Khaotung đã được đặt sẵn trên băng ghế của mỗi người.

Sau đó, Pawin ngồi trên băng ghế của mình trong khi nghịch điện thoại, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn khắp các hướng, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh. Có vẻ như Pawin đến trường sớm quá, Neo vẫn chưa đến.

Pawin định rời khỏi lớp học, cậu nhìn thấy vài cuốn sách của Khaotung dưới băng ghế.

Pawin nhìn lại, rồi bước đến băng ghế của Khaotung.

-----------------

Khaotung đang ăn sáng ở canteen, hôm nay mẹ cậu không nấu bữa sáng và mẹ của First cũng vậy. Thế là cả hai được cho thêm tiền ăn sáng ở trường. Mì gói là lựa chọn thích nhất của cả hai nhưng cũng dễ gây đau bụng trong giờ học .

"First!"

Khaotung ngẩng đầu lên, nhìn Pawin vừa mới đến vẫn còn đeo ba lô trên lưng.

Pawin nhận xét: "Ít khi thấy ăn mì vào sáng sớm thế này."

"Tụi tao không ăn sáng ở nhà," First trả lời. "Chờ chút, tao đi mua nước uống."

First mang bát của mình và của Khaotung trở lại quầy hàng, và Pawin liền ngồi xuống trước mặt Khaotung.

"Cậu không đi chơi với First vào ngày nghỉ sao?"

Khaotung lắc đầu. Cũng không phải là chưa từng đi, mà thường xuyên ở nhà hơn, dù sao cũng lười ra ngoài gặp nó.

"Vậy hôm qua First có tới nhà cậu?" Pawin hỏi lại và Khaotung gật đầu.

"Dù sao nhà cậu ấy ở ngay đối diện nhà cậu, sao cậu ấy không về nhà luôn", Pawin nói đùa.

"Ừ phải ha, cậu ấy cứ dính lấy tui như keo."

Nghe rất giống Aje, Pawin nghĩ.

"Khaotung," Pawin gọi.

"Hừm?" Khaotung ngẩng đầu lên rồi nhìn Pawin với khuôn mặt lạnh nhạt.

"Cậu có biết cậu giống như một thỏi nam châm trong lớp không? Mọi người đều bám lấy cậu và tin tưởng cậu."

Khaotung bật cười, cậu bảo Pawin đừng quá coi trọng thái độ của các bạn học. Họ chỉ nghĩ phóng đại về cậu vì Khaotung là một trong những học sinh thông minh nhất trường.

Pawin nói: "Tui ghen tị vì cậu có được nhiều người chơi với cậu như vậy mà không phải làm gì cả. "Tui rất vui vì dù không có tiền các bạn vẫn giúp đỡ và làm bạn với tôi."

Khaotung gật đầu, các bạn học thực sự tốt như vậy nên Pawin đừng dùng tiền để giữ họ bên mình nữa.

Hãy nhìn Khaotung, cậu ấy vẫn có thể làm bạn với họ mặc dù họ thường bị Khaotung đuổi thẳng tay khi làm cậu bực mình.

-----------------

Khi giờ giải lao sắp kết thúc, lớp học lại đầy học sinh, bao gồm cả Khaotung và First, hai đứa dành thời gian đầu tiên của giờ nghỉ để trò chuyện một mình trong canteen, ngoài ra còn có Neo và Dunk tham gia cùng họ.

"Này, Khao. Tui có thể mượn bài tập toán của cậu không? Hình như tui tính sai bài số 4 rồi." Louis đến băng ghế của Khaotung với quyển vở bài tập, vẻ mặt hốt hoảng và bối rối vì chỉ có cậu mới giúp được thôi.

"Số 4? Tối qua tui cũng tính đi tính lại mấy lần á." Khaotung không nhìn mà mò mẫm dưới băng ghế của mình, vì sáng nay cậu đã đặt nó dưới băng ghế của mình .

Nhưng mỗi lần cậu lấy sách từ trong đó ra, không có cuốn bài tập toán nào.

"Có ở trong ba lô không?" Louis hỏi, giúp Khaotung tìm cuốn vở trong cặp của bạn mình.

"Không, tui đã để ở đây sáng nay mà."

Khaotung bắt đầu hoảng hốt, cậu lục tung tất cả sách dưới ghế lên và vẫn không thấy vở bài tập toán của cậu đâu.

Louis thắc mắc liệu có ai mượn vở của Khaotung mà chưa xin phép hay không, nhưng Neo, Dunk và Joong đều lắc đầu, Marc và Pawin cũng khẳng định không mượn vở của Khaotung.

"Ai ở lại lớp trong giờ ra chơi?" Khaotung hỏi với giọng to hơn một chút.

"Chuyện gì vậy?" First đang đeo tai nghe để ngủ, đột nhiên đứng thẳng dậy và tháo hai chiếc tai nghe ra.

"Vở bài tập mất rồi, mày có mượn không?"

Firs lắc đầu với Louis.

"Đã tìm hết chưa?"

First cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tham gia tìm kiếm những cuốn sách vở mà Khaotung để trên băng ghế của mình.

Khaotung càng lúc càng hoảng loạn, giáo viên dạy toán sẽ đến ngay khi chuông báo hết giờ ra chơi vang lên, và sắp tới giờ rồi.

"Không có đâu, First."

First ngẩng đầu lên, nhìn Khaotung có vẻ hơi hoảng sợ.

First đi đến chiếc cặp của mình và lấy ra cuốn vở bài tập toán.

"Mày lấy vở bài tập của tao đi, chỉ cần xóa tên tao và thay bằng tên của mày là được." Ý tưởng điên rồ, nhưng không còn cách nào khác.

"Mày điên à? Giáo viên sẽ thấy nét chữ khác biệt rồi mày bị trừ điểm cho coi."

"Mày sẽ điên hơn nếu bị trừ điểm á" First vặn lại và tìm một cục tẩy để xóa tên của mình.

"Như vậy không được đâu First," Joong nói. "Nếu mày bị phát hiện, Khaotung cũng sẽ gặp rắc rối."

"Sẽ không, tao đảm bảo rằng tao là người duy nhất bị trừ điểm."

Ai cũng hốt hoảng, Neo còn khuyên Dunk đi mua vở mới để First chép bài Khaotung khi chỉ còn khoảng 10 phút.

"Ai có cuốn vở mới không?"

"Ý tưởng của First cũng không tồi."

"Khaotung bình tĩnh, hay là tụi mình thống nhất không ai làm bài tập hết?"

"Khaotung, có chắc là cậu không để quên ở nhà không?"

Pawin nãy giờ vẫn im lặng lấy vở bài tập ra cầm trên tay rồi đi đến chỗ của Khaotung.

"Lấy cuốn của tui đi."

Khaotung quay sang đối mặt với Pawin.

"Bài tập này là trước khi tui chuyển đến, phải không? Tui làm để cộng điểm thôi, tui rất buồn vì bị trừ điểm hôm qua. Tui không muốn cậu cũng bị vậy," Pawin tiếp tục.

Sau đó, Pawin đưa ra cuốn vở vẫn còn mới của mình, chỉ có mỗi bài tập toán sắp phải nộp. Hơn nữa, Pawin còn chưa ghi tên lên cuốn vở nên Khaotung có thể viết tên cậu làm như đây là cuốn vở mới.

"Ý kiến hay đó, Pawin sẽ không bị trừ điểm vì bài tập này cho trước khi cậu ấy chuyển trường đến, và cậu cũng sẽ không bị trừ" Joong nói và chỉ tay vào Pawin,cậu ấy rất đáng tin cậy.

"TUI-"

"Cứ nhận đi," First cắt ngang.

First biết rằng Khaotung sẽ từ chối sự giúp đỡ của Pawin vì cậu ấy đặt cảm giác không thích lên trên.

Nhưng First biết chắc là Khaotung sẽ hối hận khi bị giáo viên trừ điểm.

Vì vậy, First bảo Khaotung chấp nhận lòng tốt của Pawin dù chỉ một lần. Vì chân thành hay không thì cả hai cũng chẳng có gì để mất.

"Cám ơn," Khaotung lầm bầm khi nhận lấy cuốn vở mà Pawin đưa cho, sau đó ghi tên vào.

"Cậu sẽ ổn thôi, Khao."

Khaotung chỉ mỉm cười gật đầu khi Pawin vỗ vai và quay về chỗ ngồi.

Sau đó, Louis cũng xin xem qua bài làm của Pawin vì cậu vẫn muốn xác nhận lại bài toán số 4.

Neo khen ngợi Pawin đã giải bài toán một cách chính xác, không giống như First định làm điều nguy hiểm trước đó.

Vở của người thông minh và người ngu khác nhau nhiều, giáo viên chắc phải biết vở bài tập của Khaotung như thế nào.

................

Khaotung vẫn đang suy nghĩ về cuốn vở bài tập đột nhiên biến mất một cách bí ẩn ngày hôm qua.

Cậu chắc chắn rằng có ai đó đã lấy cắp nó, chứ không đời nào cuốn vở của cậu lại biến mất.

Nhưng nghĩ đến từng người trong lớp, Khaotung thực sự không nghĩ ra ai lại lấy trộm.

"Này, Marc."

Khaotung hiện đang mơ màng trên sân thượng ở nhà mình, nhìn xe cộ chạy ngang trên đường, bao gồm cả chiếc xe máy của Marc dừng trước cổng nhà First. Cậu vẫn còn mặc đồng phục dù đã tan học một tiếng trước.

"First có nhà hông?" Marc hỏi trong khi cởi mũ bảo hiểm.

"Có, định đi đâu vậy?"

"Đi chơi, Neo bảo tới tìm First vì nó không trả lời điện thoại" Marc trả lời.

"Cậu bị làm sao vậy, hôm qua làm mất vở bài tập toán?" Marc hỏi.

Marc quyết định đến chỗ Khaotung trước thay vì gọi First.

Khaotung trông có vẻ mệt mỏi và phờ phạc, thậm chí ở trường cậu nhóc này còn rất ít nói. Phải, Khaotung không bao giờ nói nhiều, nhưng hào quang của cậu ấy thì khác. Ngay cả các bạn khác cũng nói rằng hôm nay Khaotung rất yên tĩnh.

"Không để quên ở nhà?"

"Sáng hôm qua phải nộp ở lớp thì làm sao ở nhà được." Khaotung cáu kỉnh đáp, người ta cứ tưởng cậu để quên sách ở nhà, chết tiệt.

"Nó chắc chắn bị mất trong giờ giải lao, khi tui và First đến canteen ăn sáng."

"Cậu vẫn nghĩ rằng nó bị lấy cắp?" Marc hỏi và Khaotung gật đầu.

"Vậy cậu nên hỏi Pawin," Marc nói tiếp.

"Không đâu, Pawin cũng vừa đến căng tin lúc đó" Khaotung đáp.

Marc bối rối, rõ ràng hôm qua cậu thấy Pawin đeo cặp ra khỏi lớp và sau đó đi đến canteen.

"Tui gọi Pawin, nhưng cậu ấy không để ý đến tui" Marc kể lại, bởi vì lớp của họ có hai lối vào ở phía trước và phía sau.

Khaotung hơi nghi ngờ, không lẽ đó là Pawin? Kẻ trộm cuốn vở bài tập toán của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top