Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9

Pawin ngồi ở bàn học, sau khi hoàn thành bài vở ở trường, cậu vào nhóm chat của lớp.

Đã hai ngày kể từ khi sự việc xảy ra, và Khaotung vẫn chưa hết giận, nhóm trò chuyện trong lớp có vẻ nhàm chán, rất yên tĩnh, mọi khi họ bận rộn thảo luận về Khaotung.

Giống như lúc này Neo đang bàn kế hoạch tạo bất ngờ cho Khaotung, bọn họ cứ xa nhau mãi như thế này thì thật không hay.

Tất nhiên là Pawin lười biếng, nhưng cậu ta buộc phải làm theo vì cậu là thủ phạm chính.

Sau đó, Pawin cất điện thoại sau khi báo rằng cậu đồng ý với kế hoạch của họ, nhưng cậu không thể đi cùng vì còn phải làm bài tập.

Mỗi ngày trôi qua, sự tồn tại của cậu ngày càng trở nên mờ nhạt trong khi mọi người tập trung vào Khaotung, và cậu bị buộc phải làm theo.

Pawin phát ngán, biết trước thế này thì cậu không tạo nhóm chat thứ hai làm gì.

-----------------

"Tại sao?"

'Tui đang ở nhà anh trai, quá xa nên không thể nhờ Neo hay Marc đón được.'

Pawin thở dài, nhìn đồng hồ chỉ gần 7 giờ, Louis gọi điện thoại nhờ Pawin nói với giáo viên là cậu ấy không thể đến trường hôm nay. Sự thật là anh trai cậu đã lái chiếc xe duy nhất đi làm rồi.

"Tui tới đón cậu, Lui." Ngoài Louis, lâu rồi không ai nói chuyện hay ngồi chơi với Pawin. Bởi vì những người bạn thường bám lấy cậu giờ đang bận làm lành với Khaotung.

"Gửi địa chỉ cho tui đi" Pawin nói tiếp rồi đội mũ bảo hiểm trở lại, dù cậu vừa mới đến bãi đậu xe của trường.

Ngay khi Pawin chuẩn bị khởi động chiếc mô tô, Joong Dunk và First Khaotung cũng đến.

Joong liền hỏi Pawin định đi đâu. Khi Pawin nói đi đón Louis ở nhà anh trai, Joong liền nhắc nhở rằng đường rất xa, khi bọn họ quay lại là bước vào tiết học thứ hai rồi.

"Muộn còn hơn không. Tui biết là Louis rất buồn nếu không thể đến trường." Pawin rời đi với nụ cười ngọt ngào, không quên chào First và Khaotung mặc dù cậu chỉ nhận lại cái nhìn chằm chằm.

"Nó rất tốt, phải không?"

"Ừm, hai đứa nó sẽ bị phạt vì đi học muộn."

Khaotung im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Joong và Dunk. Bước xuống xe máy của First, Khaotung vẫn nhìn theo chiếc xe máy của Pawin đã biến mất khỏi tầm mắt của cậu khi đi qua cổng trường.

Sau khi First đậu xe xong, cậu định rủ Khaotung vào lớp, nhưng thấy người bạn thân nhất của mình đang mơ màng nhìn chằm chằm vào cổng trường.

"Mày ngạc nhiên trước lòng tốt của Pawin và sẽ sớm chấp nhận lời xin lỗi của nó hả?"

Khaotung lập tức quay đầu về phía First, cậu không biết là First đang đứng sát vào cậu để thì thầm câu hỏi nên khi quay lại chiếc mũ bảo hiểm trên đầu cậu đập cái bốp vào trán First.

"Không đời nào, tao không dễ tính như vậy." Khaotung trả lời không quan tâm cơn đau của First. Cậu nhanh chóng bỏ đi sau khi cởi mũ bảo hiểm và đưa nó vào ngực bạn mình.

--------------

Đúng như Joong dự đoán, Pawin và Louis đến sau tiết đầu tiên 30 phút. Hai đứa bị phạt đứng úp mặt vào lá cờ Thái trên sân trường cho đến hết giờ nghỉ giải lao.

"Tụi nó sắp chết rồi" Khaotung đang đứng quan sát từ tầng ba nhận xét.

"Tao chắc là tụi nó khát nước lắm" Neo, đang đi cùng Khaotung, trả lời.

"Mua nước uống cho tụi nó đi," Khaotung lại nói nhưng Neo lắc đầu, cậu không có tiền để đãi bạn bè. Khaotung bóng gió bảo cậu hãy đi hỏi Pawin.

"Chừng nào mày mới thôi đi? Thật tệ, Khao."

Khaotung chỉ cười và đưa tiền cho Neo.

"Tao khát nước, mua dùm tao một ly, phần còn lại tùy mày."

Neo ngạc nhiên nhìn số tiền của Khaotung. "Mày tha thứ cho Pawin và Louis rồi hả?"

"Vớ vẩn," Khaotung đáp rồi bảo Neo mau xuống canteen.

Nhưng Neo chưa muốn rời đi, cậu thuyết phục Khaotung tha thứ cho Pawin và Louis, lợi dụng sự khổ sở vì bị phạt của họ.

Hai người nhìn như đang đùa giỡn với nhau, Pawin và Louis quan sát từ bên dưới. Tình cờ là Neo và Khaotung chơi ngay trên đầu họ.

"Chỉ có Neo được Khaotung tha thứ?" Pawin hỏi.

"Marc nữa," Louis đáp.

Pawin cho rằng Khaotung rất kiên quyết với các quyết định của mình, thái độ đó rất hiếm người có được và Pawin ngạc nhiên về Khaotung.

"Đó là sự bướng bỉnh, đặc điểm khó chịu nhất của cậu ta" Louis đáp lại, nghe có vẻ rất khó chịu.

Pawin thấy rằng Louis là người duy nhất trong số bạn bè của Khaotung không cố gắng để được Khaotung tha thứ, và Pawin phải tận dụng điều đó.

"À, cậu biết Aje không? Joong hình như biết á."

Louis lắc đầu, Aje từng học cùng lớp phụ đạo với cậu, Khaotung và Joong, nhưng không hiểu sao lại nghỉ.

Joong quen Aje ở đó, trong khi Louis ít nói lại không thể hòa hợp với Aje.

"Tui nghĩ cậu biết. Nếu cậu nhìn thấy Aje, nó giống như nhìn thấy một phiên bản Khaotung độc ác hơn."

Hơn nữa, Pawin giải thích rằng đôi khi cậu không thấy sự khác biệt giữa Aje và Khaotung. Vào ngày đầu tiên nhập học ở đây, khí chất của Khaotung gần giống như lần đầu tiên cậu gặp Aje.

Cái nhìn không thích mà Khaotung phát ra đối với cậu cũng mạnh mẽ như Aje, nhưng Aje còn tàn nhẫn hơn vì cậu ta lập tức tấn công cậu và bắt cậu phải chuyển trường.

"Lần này tui đã phạm sai lầm và bị Khaotung đối xử như vậy, tui sợ rằng mình sẽ phải chuyển trường lần nữa vì First nói rằng những gì tui làm là một hành động bắt nạt."

Nghe vậy, Louis lập tức phản bác rằng First nói không đúng sự thật.

Louis biết rằng Pawin không hề có ý đó với Khaotung, và cậu cũng đã nhiều lần cố gắng xin lỗi Khaotung, nghĩa là Pawin biết mình đã sai.

"Đừng lo lắng, chỉ có một người không thích bạn, những người còn lại bao gồm cả tui đều rất hài lòng với sự hiện diện của bạn trong lớp." Louis tiếp tục.

"Tụi mình sẽ là bạn tốt ha."

Pawin nhìn Louis đưa tay ra, cậu cười thầm và chấp nhận lời đề nghị tử tế của Louis.

Hai đứa cười đùa dưới cái nắng gay gắt của Thái Lan, thực sự giống như một đôi bạn lâu năm.

Pawin nhìn lại chỗ Khaotung, cậu vẫn ở đó nhưng lúc này đang trò chuyện với một số giáo viên. Khaotung cũng là học sinh yêu thích của các giáo viên, Pawin nghe các bạn kể lại.

"Lui," Pawin gọi.

"Hửm?"

"Cậu không thích điều gì ở Khaotung?" Pawin hỏi.

....................

Sau giờ học, Khaotung đến lớp học thêm như thường lệ. Nhưng lần này cậu từ chối đi xe máy của Joong, vì vậy đòi First đưa đi.

Joong cố gắng thuyết phục Khaotung đi cùng, nhưng chàng trai thông minh từ chối bằng mọi giá, hoàn toàn bướng bỉnh không chịu tha thứ cho bạn.

Khaotung nhận ra rằng trong số bạn bè của mình, chỉ có Louis, ít nói và không làm ầm ĩ, cũng muốn được cậu tha thứ.

Nhưng cậu không phiền vì Khaotung biết tính cách của Louis, ngay cả khi Louis hiện tại có vẻ thân thiết với Pawin.

"Lui."

Louis đang cùng Pawin đi bộ phía trước, liền dừng bước. Nhận ra Khaotung chỉ muốn nói chuyện với Louis, Pawin tạm biệt để lên lớp trước.

"Hửm?" Louis đáp, có vẻ ngượng ngùng vì đây là lần đầu tiên Khaotung gọi cậu.

"Giáo viên đề nghị tao tham gia thi vật lý, nhưng mày cũng biết, tao không giỏi môn đó. Vì vậy, tao đề cử mày á."

Pawin không vội rời đi nên nghe thấy Louis đang ngạc nhiên và hài lòng với thông tin nhận được từ Khaotung.

"Tao định giới thiệu Joong, nhưng tao nhớ là mày muốn tham gia." Khaotung nói tiếp.

"Thật tuyệt, không thể tin là mày cho tao cơ hội đó. Mày học vật lý đâu có tệ, tao biết là mày thuộc hết các công thức," Louis giải thích, lại có vẻ quen thuộc với Khaotung mặc dù vài giây trước còn cảm thấy khó xử. .

"Đợi đã, sao mày nhường cho tao? Mày tha thứ cho tao rồi hả?"

Khaotung khịt mũi và đút tay vào túi quần. "Đó là hai chuyện khác nhau, đồ ngốc."

Louis chỉ cười khúc khích. "Mày cũng muốn tao phải cầu xin tha thứ?"

"Nhìn bạn trai Neo của mày đi, nó sắp cúi đầu dưới chân tao luôn."

"Tao không phải bạn trai nó!"

"Vậy là chồng mày?"

Pawin quay lại và thấy Louis đã thoải mái trở lại với Khaotung, cười nói như vậy thì rõ ràng Khaotung sẽ sớm tha thứ cho cậu ấy.

Cậu ấy không thể, Pawin không thể để điều đó xảy ra.

...
"Mày đi đâu?" First dừng xe đạp ngay trước mặt Khaotung, tưởng như định cán qua nhưng thực ra chỉ là mẹo phanh xe nhưng Khaotung bị bất ngờ nên đã tông vào đầu khá mạnh.

"Mày đi đâu!" First lớn tiếng hỏi lại.

"Đi gặp Aje," Khaotung đáp.

"Chiều muộn thế này?"

Rồi sao? Điều đó tùy thuộc vào Khaotung.

First lập tức ngăn Khaotung lại, muốn đi cùng nên bảo cậu đợi cậu ấy lấy xe máy ra. Khaotung từ chối, cậu định gọi xe ôm trực tuyến trên đường đi nhưng First cũng có việc với Aje.

"Tao muốn hỏi trực tiếp nó về vụ bắt nạt Pawin," First giải thích.

Khaotung trả lời: "Tao cũng vậy."

Tốt, họ có chung một mục tiêu.

-------

Aje và Khaotung gặp nhau không quá lâu, khoảng 40 phút.

Quán cà phê họ đến đông đến nỗi First phải thỉnh thoảng nép người sang một bên để tránh va chạm với người khác, nhưng Khaotung thì mất tập trung nên First phải kéo và quàng tay qua vai cậu để không va vào người khác.

Khaotung cứ như vậy cho đến khi First đưa cậu đến bãi đậu xe, thậm chí cậu còn phải đội mũ bảo hiểm cho Khaotung vì cậu bé cứ mơ màng sau cuộc gặp gỡ và tranh cãi nảy lửa với Aje trước đó.

"Tao không hiểu tại sao nó lại tàn nhẫn như vậy." Khaotung cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn First.

"Tại sao nó lại là một kẻ bắt nạt mà vẫn có thể ung dung không bị ức chế chút nào."

First thấy rằng Khaotung hiện đang bị sốc trước sự thật mà cậu có được trực tiếp từ chính chủ.

Quá nhiều thứ đã xảy ra trong 40 phút đó.

Aje thừa nhận rằng cậu ta là kẻ bắt nạt và rồi cuối cùng Pawin không đòi được công lí cho nên quyết định chuyển trường.

Sau đó, Khaotung và Aje tranh cãi nảy lửa và Khaotung đã nghĩ đến việc cậu ta không còn là bạn của mình nữa. Thật khó cho cậu ấy, mặc dù việc Aje bắt nạt là sự thật, nhưng cậu cũng khó có thể quên được những khoảnh khắc tình bạn đẹp đẽ với Aje.

Cuối cùng, cậu nhận ra Pawin là nạn nhân của bạn thân của mình và cậu đã không hề tỏ ra đồng cảm với Pawin.

"Vậy bây giờ mày cảm thấy tội cho Pawin?"

Khaotung chỉ gật đầu, First nắm lấy lòng bàn tay của bạn mình và xoa nhẹ.

"Mày định làm gì sau chuyện này?" First nhẹ nhàng hỏi.

"Mọi người nói tao và Aje giống nhau, tao sợ những gì Joong nói là sự thật."

"Này, làm gì đột nhiên nghiêm túc dữ vậy?" First lo lắng khi thấy Khaotung buồn bã như thế này, bình thường cũng không đến nỗi vậy đâu.

"Đâu phải mày tự nhiên tấn công Pawin khi nó chưa làm gì cả. Nếu mày cảm thấy như một kẻ bắt nạt vì buộc tội nó ăn cắp, vậy thì nên gọi Pawin là gì, nó đã loại mày ra khỏi group lớp? Tao cũng bị, nhớ không? "

Khaotung suýt chút nữa đã đánh cậu ta, ngay cả Louis nữa.

Rồi Khaotung nhớ lại thái độ của mình suốt thời gian qua, cậu tự hỏi các bạn cùng lớp có thực sự coi cậu là bạn hay chỉ sợ cậu?

Cậu có thực sự giống Aje không? Như Joong và Pawin nói.

"Khaotung."

"Tao cũng thường xuyên thô lỗ với mày, bắt mày làm những việc mà mày không thích."

First cầm chiếc mũ bảo hiểm mà Khaotung đội, mặc dù lúc này cậu không khóc nhưng First biết hiện tại Khaotung cảm thấy rất thất vọng về Aje và chính bản thân mình.

"Tao là người hiểu rõ mày nhất, Khaotung, mày là người quan trọng nhất trên thế giới này. Nếu có ai đó nói rằng mày không tốt, tao sẽ phản đối."

First đóng kính mũ bảo hiểm của Khaotung, sau đó vỗ nhẹ vài lần.

"Bây giờ, đi với tao."

-----------------

First đưa Khaotung đến một nhà hàng ngoài trời đã được đặt trước để làm cho Khaotung ngạc nhiên.

Các bạn học góp tiền lại để tạo bất ngờ, và First phụ trách việc đưa Khaotung đến vì là người ở gần nhà Khaotung hơn.

"Các cậu đang làm gì vậy?"

Khaotung ngạc nhiên trước cách trang trí xung quanh nhà hàng.

Pawin là người chịu trách nhiệm cho sự tức giận của Khaotung nên cậu bước tới.

"Tui vẫn muốn thân với cậu."

Khaotung im lặng, biết Pawin chưa nói hết câu.

"Nhưng vì cậu trông có vẻ khó gần, cậu không muốn thân thiết với tui." Pawin nói tiếp và đúng là Khaotung không muốn Pawin lại gần mình.

"Tui nhìn thấy ánh mắt miễn cưỡng của cậu. Tui cũng từng nhìn thấy trước đây, cho nên tui từ bỏ ý định làm bạn với cậu. Về group chat đó, tui rất muốn được cậu tha thứ."

Mọi người đều mong Khaotung tha thứ về group chat, điều đó đã được giải thích và Pawin cũng thừa nhận rằng cậu đã khiến cả nhóm phàn nàn về Khaotung.

Còn chuyện về quyển vở bài tập toán bị đánh cắp, Khaotung không có bằng chứng nào cho thấy Pawin là thủ phạm nên nghĩ lại, cậu cảm thấy việc tiếp tục tức giận là điều thừa.

"Tui vừa mới gặp Aje, vì không tin tưởng cậu nên tui tìm câu trả lời từ cậu ấy."

Pawin siết chặt tay thành nắm đấm.

"Tui xin lỗi vì đã không tin tưởng cậu và vì mọi chuyện. Hãy tha thứ cho nhau và làm lại từ đầu."

Khaotung sau đó đưa tay ra bắt tay với Pawin.

"Nếu mày tha thứ cho Pawin, nghĩa là tụi tao cũng được tha thứ, phải không?" Joong hét lên từ phía sau Pawin.

"Tui cũng sẽ tha thứ cho cậu nếu Khaotung tha thứ." First nói tiếp với Pawin.

Pawin cuối cùng cũng chấp nhận cái bắt tay của Khaotung, rồi cả hai ôm nhau đủ lâu để thuyết phục bản thân rằng họ đã thực sự tha thứ cho nhau.

Ngày mai là ngày nghỉ, vì vậy họ có thể vui chơi lâu hơn.

Lần đầu tiên Pawin không tiêu tiền riêng để đi chơi, Joong buộc Pawin phải để cả bọn chia nhau tiền thuê nhà hàng này vì Khaotung sẽ không thích nếu Pawin lại trả hết.

Vì sự kiện này đặc biệt cho Khaotung nên Pawin chỉ ngồi ở một trong các bàn dành cho khách hàng và xem bạn bè của cậu lại đối xử với Khaotung như sếp.

"Này, Paw."

Pawin ngẩng đầu lên và thấy First đột nhiên ngồi xuống cùng bàn với cậu.

Chàng trai này không thể rời xa Khaotung.

"Không ở cùng Khaotung sao?" Pawin hỏi.

"Nó lại đi cùng bạn bè, sao cậu không tham gia?"

Pawin lắc đầu, hơi ngượng ngập. Vì vậy, cậu sẽ bắt đầu từ từ tiếp cận Khaotung ở trường.

"Tui sẽ bầu bạn ở đây, tui không muốn cậu cảm thấy cô đơn."

Pawin nhìn First với ánh mắt yêu thương. "Cảm ơn và tui xin lỗi một lần nữa, First."

"Khaotung sẽ nổi điên nếu cậu xin lỗi nữa," First trả lời.

...................

Marc vừa mới đến bãi đậu xe của trường, vẫn còn yên tĩnh, có vẻ như cậu là người đầu tiên đến.

Nhưng khi cậu ấy bước vào lớp, hóa ra Khaotung đang nhặt rác ở lớp.

"First đậu xe ở đâu?"

"Mày không xem group lớp sao? Nó đến chỗ em họ trong vài ngày tới," Khaotung trả lời khi tiếp tục làm việc của mình, trèo lên ghế để lau cửa sổ lớp học.

"Vào thứ Hai?"

Khaotung cười khúc khích và nhìn xuống Marc đang đứng cạnh mình. "Mày cũng ngạc nhiên, phải không?"

"Ừm, tao rất ngạc nhiên đó." Marc ngạc nhiên khi phát hiện ra Khaotung trông hấp dẫn hơn với khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào hiếm hoi lộ ra dưới ánh sáng phản chiếu của mặt trời buổi sáng.

"Nó tránh lịch học dày đặc của ngày thứ Hai," Khaotung tiếp tục, sau đó tập trung trở lại vào cửa sổ đang lau.

Marc đứng dậy, kéo ra một chiếc ghế và đặt nó cạnh chiếc ghế mà Khaotung đang đứng.

"Để tao giúp," cậu nói. Sau đó, cậu xịt nước lên cửa sổ chưa được lau sạch.

Khaotung chỉ cười tủm tỉm bảo Marc cứ đi canteen nếu cảm thấy buồn chán. Khaotung cảm thấy nói chuyện với cậu ta không vui vẻ gì, đáng tiếc nếu Marc đang buồn chán lại phải giúp cậu làm vệ sinh lớp.

"Sau giờ học có bận không?"

Khaotung lắc đầu, hôm nay cậu không có việc gì phải làm ngay, thứ Hai lớp học thêm được nghỉ nên đúng là cậu có nhiều thời gian rảnh.

"Đi chơi với tui không?"

Khaotung quay đầu sang Marc, cậu đang cầm cây lau nhỏ trên tay, rồi lau cửa sổ trong khi chờ câu trả lời của 'boss'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top