Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Lạc Xuyên.

Thẩm Thanh Thu nhìn Đại Bạch Cẩu xuất hiện trước mặt mình, không, nói đúng hơn hắn là Đại Bạch Lang.

Chuyện này không quan trọng, Ma Tộc chắc chắn sẽ không kêu tiểu Bạch Cẩu này ra cứu hắn, tam đệ của Ma Tộc vừa mới tìm được chính là hắn? Mới vài năm đã trưởng thành khỏe mạnh thế này, một cắn có thể tước đi nửa thân thể của yêu nhân ma tộc.

"Đại nhân, phải làm sao đây, dây thừng này ta không cắt được."

Nghe Tiểu Bạch Cẩu nói vậy, Thẩm Thanh Thu mới nhớ ra mình vẫn đang bị trói chặt, y hơi di chuyển cổ tay mình.

"Dây thừng này..." Chưa nói dứt lời, toàn bộ dây đều tự rớt xuống, những người khác trợn tròn mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, hắn sao có thể nhẹ nhàng cắt đứt bó dây thừng như thế.

"Ta thường đi du ngoạn khắp nơi nên có thói quen giấu ám khí bên người, để đề phòng vạn nhất có chuyện không may." Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng vuốt một thanh chủy thủ*, thanh chủy thủ này là tiên khí đặc biệt đi vài ngàn ngọn núi may ra tìm được một thanh, là thói quen y không thể bỏ được. Hơn nữa cơ thể không khỏe mạnh nên phòng bị chút vẫn hơn.

"Mặc dù rất nhỏ, nhưng là tiên khí."

______________________________________

Chú thích: Chủy thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm.

Hình minh họa:

______________________________________

Nhìn ma tộc đang vùng vẫy, Thẩm Thanh Thu hai mắt sẫm lại, không chút do dự hướng về chính giữa cổng Ma Tộc đâm xuống, trong nháy mắt tiếng kêu gào thét phá cả hầm, dù sao chủy thủ cũng là tiên khí mang theo linh lực. Đối với ma tộc mà nói, nhất định có sức sát thương. Thẩm Thanh Thu mang chủy thủ đâm ở giữa cổng của ma tộc kéo xuống, những âm thanh rít gào liền trở lên chập trùng.

"Nếu như sau này muốn ngược đãi người ta, ít nhất cũng phải làm được đến trình độ này." Nói đoạn, Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng cho hắn thanh thản, dùng linh lực phá nát đầu hắn.

Rút chủy thủ đã nhuộm đầy máu, y nắm lấy mảnh áo trên người một tộc nhân Ma Tộc tùy tiện lau chùi một chút rồi xoay người tới bên Lạc Băng Hà giúp hắn cởi trói. Lạc Băng Hà ngẩn cả người.

"Sư tôn, người vừa mới..."

"Trở về Thương Khung Sơn trước, ngày tháng sau này sẽ không được dễ chịu, không cần quá để ý. Bên ngoài vẫn còn có Ma Tộc, mau mau đi giúp Minh Phàm."

"Đại nhân, kẻ này ta cũng cắn chết rồi."

Thẩm Thanh Thu nhìn Đại Bạch Cẩu giúp nhiệt tình đến mức này, sự tình cũng sẽ đơn giản hơn nhiều. Y ngoảnh đầu lại liền trông thấy Lạc Băng Hà vẫn một mực uất ức, như sắp phát khóc.

"Nhìn bộ dạng dọa người của ngươi kìa."

Thẩm Thanh Thu đi tới bên Lạc Băng Hà rồi ngồi xuống, mặc dù bị khốn tiên tác trói làm mất hết linh khí khiến bản thân không tự lưu chuyển linh lực được nhưng Thẩm Thanh Thu không hề có nửa điểm sợ hãi. Hơn nữa ban nãy mới bị hành hạ nhưng vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì. Kiếp trước y bị Lạc Băng Hà đánh thành thế nào? Nhiêu đây căn bản chưa thấm vào đâu.

"Sư tôn, người bị thương rồi."

Thẩm Thanh Thu lấy ngón tay cái quẹt vết máu loang ở khóe môi mình, vẫn là màu máu đỏ tươi, tâm tình y tốt hơn một chút. Trước nay đều là một màu máu đen nhìn đã thấy buồn bực. Bỗng một ý nghĩ nảy ra, y đem ngón tay cái vừa lau vệt máu chạm vào môi Lạc Băng Hà.

"Sư... Sư tôn!" Hành động không báo trước cùng mùi máu tanh của y làm Lạc Băng Hà giật nảy mình.

"Ngươi bị thương sao?"

"Đệ tử... không bị thương."

Lạc Băng Hà dùng tay chà sát một hồi trên môi, hắn không hiểu vì sao sư tôn lại làm như vậy. Trong miệng mùi máu tanh tan ra, thậm chí còn cảm nhận được một chút dư vị ngọt ngào, trong lòng hắn chợt nảy sinh cảm giác khác lạ.

"Vậy thì tốt... Nam Cương cẩu?"

Nghe thấy Thẩm  Thanh Thu cuối cùng cũng gọi nó, Đại Bạch Cẩu ra sức vẫy đuôi mà chạy tới trước mặt y.

"Đại nhân, phía sau cánh cửa kia có vài đứa nhóc."

"Trước kia ngươi vì chuyện này mà bỏ đi sao?"

"Đúng vậy đại nhân, trước kia ta đi Bắc Cương tìm biểu huynh nay đã trở về."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy thú vị, đứa nhỏ này trở về để làm gì? Báo thù hay trả ân?

"Biểu ca của ta nói, có thù báo thù, có ân trả ân. Ta nghe thấy rất có đạo lí, vì thế liền trở lại tìm đại nhân để báo đáp."

"Trả thù sao?"

"Tất nhiên không phải, ta tới để trả ơn ân tình của đại nhân."

Đại Bạch Cẩu ngồi thẳng sống lưng, vừa nhìn Thẩm Thanh Thu vừa giải thích hành động của mình. Hai mắt lấp lánh nhìn y như thể rất mong muốn được Thẩm Thanh Thu khen ngợi.

"..."

"..."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy vị biểu ca Ma Tộc nào đó nếu biết hắn tới để báo ân chứ không báo thù, chắc chắn tức đến mức hộc ra máu, sau đó tóm biểu đệ ngốc này lại đánh cho một trận.

"Quên đi, hai người các ngươi mau nhanh đi cứu lũ trẻ kia."

Hôm nay dù bị đánh vài cái, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy vận khí không tệ, sự việc sẽ giải quyết xong rất nhanh.

Những đứa trẻ kia đều mồ côi cha mẹ, đa số chúng được thành chủ thu nhận rồi đợi người tới nhận nuôi. Tiểu muội chơi đùa với một đứa bé sơ sinh, bất ngờ hài tử òa khóc, đám môn sinh vây quanh trở lên lúng túng.

"Trước đây không phải ngươi cũng từng chăm sóc trẻ nhỏ sao?" Thẩm Thanh Thu nhìn bọn họ bận đến bù đầu cuống tay, cảm thấy có chút buồn cười.

"Tiểu ca ca, chỉ có ngươi có kinh nghiệm thôi, mau tới đây đi."

Tiểu muội dường như rất muốn Thẩm Thanh Thu chăm sóc đứa trẻ này, liền mang hài tử đặt vào lòng y.

"Ngươi thật là..."

Đám đệ tử kia nhìn sư tôn dang tay đón lấy đứa bé thì ngạc nhiên há hốc miệng. Vị tiểu muội quay ra nói với chúng.

"Nhìn sư tôn các ngươi xem, khung cảnh này thật xinh đẹp biết bao, hai mắt của ta sắp chịu không nổi nữa rồi."

"Muốn người ta thương xót sao? Còn không mau im lặng."

"Thật ngạc nhiên nha, chỉ vài năm chăm sóc hài tử đã thành thục đến mức này."

"Là do ngươi quá kém cỏi, chăm sóc trẻ sơ sinh thôi cũng bối rối không yên."

"Sư tôn, sư tôn! Trước đây người cũng từng chăm trẻ sao." Ninh Anh Anh vô cùng hứng thú với chuyện này, nàng tựa hồ vẫn luôn nghĩ sư tôn cao cao tại thượng chưa từng đụng chạm vào những chuyện phàm tục của nhân thế.

"Vi sư trước khi tới Thương Khung Sơn phái đã từ đi du ngoạn vài năm, sự tình gì cũng đều trải qua rồi."

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng nói, thi thoảng y vỗ về đứa bé, khuôn mặt khó lắm mới lộ ra vẻ mỉm cười dịu dàng như lúc này.

Chi tiết nhỏ này chỉ có Lạc Băng Hà và tiểu muội kia nhìn thấy. Tâm tình dấy lên chút phức tạp.

"Sư tôn! Vì sao ngươi chưa từng kể người đã trải qua những chuyện này."

"Vi sư cảm thấy không có gì đáng kể."

"Đại nhân, ta cũng muốn nghe."

"Sư tôn! Tại sao lại có Ma Tộc ở đây?"

Lạc Băng Hà không giống sư huynh mình đang ồn ào, hắn muốn đi tới bên vị tiểu muội, nhưng đối phương đã ra hiệu bằng tay ngăn hắn lại, hắn thấy nàng lắc đầu. Lạc Băng Hà tiếp tục yên tĩnh ngắm nhìn sư tôn ru đứa bé.

.                .               .     

"Đại nhân, ta có thể đi cùng ngài được không."

"Ngươi đang nói đùa sao?"

Thẩm Thanh Thu nhìn Đại Bạch Cẩu này thực sự không có vẻ gì là đùa giỡn.

"Ta muốn đi theo đại nhân báo đáp ân tình."

"Không cần thiết. Người viết một bút là đủ, hà tất phải mộng tưởng thứ tốt hơn." Thẩm Thanh Thu rất cảm kích sự tương trợ của hắn, bất quá yêu cầu này thật sự không dễ dàng.

"Đại nhân ơi, ta có thể làm thuộc hạ của người, dẫu có vất vả đến mấy cũng quyết không từ nan."

Lạc Băng Hà không đồng tình với lời này, hắn lập tức đi tới bên sư tôn, mạnh mẽ dán mắt vào Đại Bạch Cẩu tới từ Nam Cương kia, một người một thú tựa hồ cảm nhận được bầu không khí cạnh tranh mãnh liệt, bắt đầu phát ra sát khí.

"... Ta muốn trở về." Thẩm Thanh Thu không muốn ngó ngàng tới hai kẻ ngốc này nữa, phất tay áo xoay người rời đi.

"Sư tôn!"

"Đại nhân!"

"Phiền các ngươi để ta trở về Thương Khung sơn."

"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, là đệ tử không nên ghen với Ma Tộc kia."

Lạc Băng Hà, ngươi vì chuyện gì mà ghen với hắn? Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, hoàn toàn không lí giải được ý tứ không lời nói của hắn.

"Đại nhân. Ta có thể đi cùng sao?"

Thẩm Thanh Thu thiếu chút muốn phun ra một ngụm máu, Đại Bạch Cẩu này nếu tới Thương Khung sơn nhất định sẽ gây ra náo loạn. Nhưng nếu đuổi hắn đi sẽ thấy bản thân mình quá đáng, dù xuất thân Ma Tộc nhưng hắn thực sự là kẻ trọng tình trọng nghĩa.

"... Ngươi có tên không?"

"Bạch Mao."

"Nghĩa là gì?"

"Phụ thân nói khi sinh ra ta đã có một bộ lông trắng muốt, người liền gọi ta là Bạch Mao."

Nghe giải thích, Lạc Băng Hà bỗng nảy sinh ý chí cạnh tranh sâu sắc với hắn. Thẩm Thanh Thu yên lặng tới cực điểm. Y từng nghe qua rằng Ma Tộc vốn không quan tâm tên gọi, chỉ có dòng dõi cao quý mới có quyền sở hữu tên gọi riêng.

"Được. Bổn vi sư thu nhận ngươi làm đồ đệ. Trước tiên hãy nhớ, đây là sư huynh của ngươi, tên gọi Lạc Băng Hà."

"Sư tôn?!"

"Từ hôm nay ta đặt tên cho ngươi là Lạc Xuyên."

"Sư tôn-?"

"Đa tạ đại... Sư tôn! Lạc sư huynh, mong sau này được huynh chiếu cố!" Được sư tôn đặt tên, Đại Bạch Cẩu cao hứng đến mức đầu và đuôi hắn vẫy liên tục, thậm chí còn chạy vòng quanh Lạc Băng Hà mấy vòng."

"Lạc sư huynh, Lạc sư huynh. Sau này chúng ta cùng nhau hòa thuận nhé."

"Không được!"

"Lạc Băng Hà!" Thẩm Thanh Thu nghiêm giọng gọi tên hắn, làm hắn oan ức đến mức không nói lên lời. Nhìn qua phía vị tiểu muội liền thấy nàng đang đứng ngóng chuyện vui, nàng không biết Thẩm Thanh Thu ấy vậy mà cũng có thể ức hiếp đệ tử nha.

"... Đệ tử đã hiểu."

"Ca ca, huynh chờ đã. Huynh không thể không đi sao?" Tiểu muội nhìn y tựa hồ muốn rời khỏi, liền nhắc khéo Thẩm Thanh Thu còn có chuyện chưa làm xong.

"Để lần sau. Hiện tại trước tiên chúc mừng ngươi."

Thẩm Thanh Thu lên xe ngựa, tiểu muội cũng theo y tiến vào.

"Ta chỉ muốn nói, vị đồ đệ ngươi vừa quen biết thật sự không tệ. Mong sau này có thể gặp lại." Tiểu muội nói xong mới xuống xe. Nàng nhìn Lạc Băng Hà một chút rồi trở về tiệm của mình, cũng không nhiều lời với hắn.

Thẩm Thanh Thu phát hiện hành động của vị tiểu muội, nàng nhất định đang hoài nghi Lạc Băng Hà là hài tử xưa kia. Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nghĩ hắn và đứa nhỏ không phải cùng một người.

Nhưng y biết mình đang dần dần nguyện ý tiếp nhận sự tồn tại của Lạc Băng Hà.

.             .              .

"Ngươi biết rõ mình đang làm gì không?"

"Ta biết rõ."

"Ngươi chắc chắn?"

"Ta chắc chắn."

Cuộc đối thoại này là của Liễu Thanh Ca đang hỏi Thẩm Thanh Thu một vấn đề, rất đơn giản, về quan hệ của y và Lạc Xuyên.

Thẩm Thanh Thu biết Thương Khung sơn xưa nay chưa từng thu nhận đệ tử Ma Tộc, nếu có kẻ nào lai vãng tới đây cũng bị đuổi đi.

"Kì thực ta giữ nó lại cũng không thành vấn đề. Chân tay ta không tiện, Lạc Xuyên đi theo bồi ta."

"Đã đặt tên rồi?"

"Liễu Thanh Ca..."

"Tại sao cứ phải là hắn!? Ta... Ta hỏi ngươi! Tại sao nhất định phải là tên Ma Tộc này?" Liễu Thanh Ca giống như còn có ý tứ khác, bất quá Thẩm Thanh Thu coi như nghe không hiểu. Ở một bên, Lạc Băng Hà không khỏi nhíu mày.

"Ta đảm bảo với ngươi, nếu như nó dám gây ra chuyện gì nghiêm trọng, ta sẽ lập tức giết chết nó."

Nghe lời này, Lạc Xuyên lạnh sống lưng, lông dựng đứng cả, hắn sợ hãi nhìn vị phong chủ của Bách Chiến Phong.

"Ngươi có ý kiến gì không?"

"Được, chỉ cần phát sinh chuyện tạo phản ngươi cứ thẳng tay giết nó. Mọi chuyện sau này ta đều nghe theo ngươi.

Liễu Thanh Ca nghe Thẩm Thanh Thu nói vậy tâm tình cũng dịu đi đôi chút, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc mà trừng mắt nhìn Lạc Xuyên.

"Nghe rõ chưa?"

"Dạ... Đệ tử nghe rồi ạ." Lạc Xuyên rúc đầu trốn sau lưng Thẩm Thanh Thu trả lời. Dáng vẻ hắn oan ức giống như bị Liễu Thanh Ca đánh vào mông mấy cái

"Liễu sư thúc cũng thật đáng sợ quá đi."

"Lạc Xuyên sợ muốn khóc rồi."

"Tiểu Bạch Cẩu nhìn to lớn như thế nhưng kì thực y cũng chỉ mới mấy tuổi thôi."

"Liễu sư thúc đâu cần vì Lạc Xuyên mà tranh cãi như vậy chứ."

"Sư thúc cũng đâu cần mỗi lần tới Thanh Tĩnh Phong đều quản chuyện của chúng ta."

"Các ngươi nói cái quái gì thế?" Liễu Thanh Ca càng nghe càng cảm thấy không đúng. Tại sao hắn lại biến thành người xấu rồi?!

"Được rồi được rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

"Còn không đi mau?"

"Liễu Thanh Ca-"

Có trời mới biết Liễu Thanh Ca đến cùng là vì chuyện gì mà tức giận, hắn nhìn tới mức dọa Thẩm Thanh Thu đổ một thân đầy mồ hôi. Y mơ hồ không rõ tại sao chính mình lại khiến hắn giận như thế. Nhạc Thanh Nguyên từng bảo nếu ngươi đối tốt với Liễu Thanh Ca, hắn sẽ báo đáp ngươi tương xứng.

Bộ hắn và Lạc Xuyên không phải cùng một loại người sao? Hả!?

"Hừ. Chuyện này ta đã rõ. Giờ ta đi kiếm chưởng môn sư huynh báo lại. Lát nữa Mộc sư đệ sẽ tới, ngươi nghỉ ngơi đi." Liễu Thanh Ca quả nhiên giúp y nghiệm thu kết quả lần xuất sơn này, đến giờ Thẩm Thanh Thu mới hiểu tại sao hắn xuất hiện ở Thanh Tĩnh Phong.

"Đa tạ."

Nói xong liền thấy Liễu Thanh Ca tâm tình tốt hơn đôi chút rời đi. Các đệ tử của Thanh Tĩnh Phong dẫn Lạc Xuyên đi xung quanh làm quen với phong cảnh, bất quá trong mắt Thẩm Thanh Thu lại nhìn ra cảnh một đám trẻ dẫn con cún lông trắng xù xù bự bự đi chơi.

"Sư tôn, đệ tử làm điểm tâm cho người nhé?"

"Không cần đâu, ta đi suối nước nóng một lát, khi trở về ngươi pha trà cho ta là tốt rồi."

Trên núi có một suối nước nóng trong veo mà các phong chủ rất yêu thích, vì vậy nên phía sau còn dựng lên phong cảnh để ngắm. Nghe nói phong chủ đời trước thường rất thích thưởng rượu ở đây, tiêu tốn không ít thời gian.

Bình thường nơi này không mấy người lui tới nhưng Thẩm Thanh Thu lại rất hay tới đây để thư giãn thân thể đau yếu của mình. Suối nước nóng thiên nhiên cũng là một loại liệu pháp rất tốt.

Thẩm Thanh Thu buông gậy ra, tay cầm y phục thong thả đi tới phía sau. Trên đường đi, y phát hiện bước chân mình càng lúc càng khó khăn, so với lúc về tới Thương Khung Sơn lại càng khó đi hơn.

"Nhất định là nằm quá lâu rồi."

Hồi tưởng lại mấy ngày gần đây, lại nghĩ tới lúc đi lang bạt nhân gian, cơ thể hiện tại dễ sinh bệnh hơn nhiều. Thường xuyên bị choáng váng, linh khí ngưng trệ , dù làm đủ mọi cách nhưng tay chân vẫn chẳng tiến triển tốt hơn chút nào.

Men theo con đường nhỏ chừng một lát, cuối cùng một dòng suối nhỏ bị che khuất sau những tảng đá lớn cũng dần lộ ra.  Sau nhiều cuộc cải tạo, bốn bề đều dùng đá tàng và trồng trúc xanh để bao quanh tránh cho người ngoài dòm ngó.

Thẩm Thanh Thu khẽ thở ra. Y cởi bỏ áo khoác chỉ chừa lại khố, những thứ còn lại đều vứt ở phía sau. Đưa tay gỡ miếng vải quấn ở cổ tay trái đã bị từng lần máu tươi khô lại nhuộm thành màu đen. Vết thương trên vai đã trở thành những vết sẹo lồi lõm.

"Biết vậy lúc trước đã gọi Lạc Băng Hà pha trà mang tới."

Ngồi lên tảng đá lớn ven suối, y dùng khăn lau sạch mặt mũi cùng thân thể. Phát hiện có chút đau đớn, nơi bị Ma Tộc tấn công quả nhiên đã ứ máu. Linh khí của y vận chuyển không tốt nên vết thương cũng lâu lành hơn mọi khi. Đang suy nghĩ phải làm sao thì vừa vặn Lạc Băng Hà cũng tới nơi.

"Sư tôn... A"

Lạc Băng Hà nuốt nước miếng. Thẩm Thanh Thu mặc dù có quấn y phục nhưng vải trắng khoác lên cơ thể ẩm ướt rất nhanh đã trở lên trong suốt, vừa vặn có thể thấy được vòng eo thanh mảnh của sư tôn.

Việc này không phải nguyên nhân khiến Lạc Băng Hà kêu ra tiếng, hắn đã từng thấy cơ thể sư tôn. Đệ tử Thanh Tĩnh Phong đều lấy học thức làm chủ yếu, lấy luyện võ làm phụ nhưng sư tôn gần như toàn diện cả hai mặt, hơn nữa y từng có một thời gian ngao du đây đó. Bình thường không nghĩ thân thể Thẩm Thanh Thu lại gầy yếu như thế, đường cong lộ ra vô cùng đẹp đẽ dẻo dai, là người có tập võ nên y mang trong mình một loại khí chất ôn hòa, vết thương trên bắp thịt dẫu đã kết sẹo nhưng khi sờ cảm giác vẫn khá mềm mại.

Làn da ửng hồng , mái tóc ẩm ướt hơi ôm sát lưng Thẩm Thanh Thu khiến lưng y như không hề bị thương tổn, song vẫn mang theo phong thái uy nghi khiến không có kẻ nào dám đối nghịch, cũng có thể nói, lúc này sư tôn nhìn rất đẹp đẽ.

Chỉ riêng việc này đã khiến Lạc Băng Hà cảm thấy trái tim mình như hẫng đi vài nhịp, bình thường rõ ràng hắn đã từng nhìn thấy thân thể sư tôn, nhưng không biết có phải do phong cảnh xung quanh và làn hơi nước ấm áp khiến hắn lúc này sinh ra một loại ảo giác hão huyền, hay là do đây là lần đầu hắn nhìn thấy sư tôn mặc ít đồ như thế này?

"Sao thế?"

Nghe âm thanh của sư tôn, Lạc Băng Hà suýt nữa đánh rơi đồ vật trong tay, thật vất vả một lúc mới bình ổn tâm tình mà lên tiếng.

"Ta... Đệ tử đem trà cùng rượu thảo dược tới rồi."

"Đúng lúc ta cần rượu thảo dược, ngươi có thể giúp ta khơi thông linh lực không?"

"Ặc!-"

Lạc Băng Hà thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết, đây là muốn hắn chạm vào thân thể của sư tôn sao?

Nhìn Thẩm Thanh Thu nghi hoặc xoay người, lần này Lạc Băng Hà thiếu chút nữa thổ huyết, hạ thân của sư tôn như ẩn hiện trước mắt hắn sau lớp vải gần như trong suốt, thực sự là đẹp tới chết người, nhân sinh mãn nguyện có lẽ cũng chỉ tới vậy thôi.

"Ngươi mệt lắm sao?"

"Không, đệ tử không có."

"Ừ."

Thẩm Thanh Thu cũng không ngó ngàng tới hắn nữa, đi lấy trà cùng rượu thảo dược rồi quay lưng lại đối diện với Lạc Băng Hà, lúc này mới để ý Lạc Băng Hà đã buông thả khẩu khí, sau đó lấy hết dũng khí của mình lắng xuống những ý nghĩ phức tạp.

"Sư tôn, đệ tử muốn giúp người khơi thông linh lực."

"Được."

"Thật sao ạ?"

Nghe đến đây, Thẩm Thanh Thu quay đầu lại nhìn hắn, hai mắt nghi hoặc như muốn hỏi: Lạc Băng Hà, ngươi thật sự không biết viết tích này?

"Việc này."

Lạc Băng Hà chỉ nhìn thấy trên cánh tay sư tôn có một nơi khác màu, hơn nữa làn da có màu sắc lạ này lại đúng chuẩn một vòng, dường như đã bị cắt qua rồi ghép lại, nhưng tay chân của người sao có thể mất đi rồi hợp lại được? Lạc Băng Hà giả vờ nhìn xuống hai chân Thẩm Thanh Thu, cũng không có vết tích giống nhau.

Thẩm Thanh Thu thu lại vẻ cười gằn, nhìn Lạc Băng Hà cười lạnh.

"Sư tôn, đệ tử nói sai điều gì rồi sao?" Trong lòng Lạc Băng Hà trở lên lạnh lẽo, tại sao sư tôn lại cười như vậy với hắn?

"... Cũng không có gì, sau này ngươi sẽ biết." Y không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.

"Sư tôn, đệ tử xin lỗi người."

Thẩm Thanh Thu nghe được lời xin lỗi này, hắn nghi hoặc liệu có phải mình nghe nhầm không? Là ta quá ngu xuẩn sao? Thẩm Thanh Thu không thể nói như thế, trong lòng y rõ nhất mình không có gan lớn đến nỗi có thể hướng thủ phạm mà bày tỏ loại chuyện này.

"... Ngươi biết ta đã bị bán như thế nào không?" Thẩm Thanh Thu đột nhiên hỏi Lạc Băng Hà.

"Đệ tử không biết."

Nghe câu trả lời của hắn, y đưa tay ra giống như một nói một điều gì đó.

"Chỉ với một ít bạc trắng là đủ rồi."

Ngay lập tức, hắn liền hiểu được rõ ràng hành động cùng lời nói của sư tôn, Lạc Băng Hà nhớ lại việc sư tôn từng nói y không có mẫu thân, chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới nghĩ hồi nhỏ sư tôn sống thế nào.

"Thuở nhỏ ta thường nghe những đoạn đối thoại thế này, ta rất ghét những kẻ đó, ta vui vẻ đối tốt với mọi người nhưng trong lòng lại vô cùng cực đoan, có người phản bội ta, đối xử tệ với ta, ta liền hận không thể giết hắn."

Thẩm Thanh Thu rất bình tĩnh nói ra thân thế của chính mình.

"Ta cũng rất đố kị với những người có cuộc sống tốt hơn ta, chỉ dựa vào việc họ muốn gì được nấy nhưng ta lại phải trải qua những ngày tháng tồi tệ."

Hắn cầm lấy khăn bông sớm chuẩn bị để lau mặt, Lạc Băng Hà trông thấy viền mắt sư tôn có chút đỏ lên,

"Ta đã giết quá nhiều người, cũng làm quá nhiều chuyện sai lầm, sau này ta đem nhân sinh của mình hủy hoại toàn bộ, người duy nhất đối tốt với ta cũng vì ta mà chết." Thẩm Thanh Thu chậm rãi nhớ lại từng hồi ức, kí ức chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua, khuôn mặt y phảng phất sự đau khổ.

"Những chuyện ta đã làm khiến người đó hận ta, hắn muốn hoàn thành lời hứa của hắn với ta, nhưng mà cũng chính do ta tạo nghiệp, đến thời khắc cuối cùng mới biết hối hận."

Lần đầu tiên Lạc Băng Hà nghe sư tôn miêu tả tỉ mỉ quá khứ của y, hắn không biết vì sao đối với hồi ức này có cảm giác rất quen như đã từng trải qua rồi, song hắn không lên tiếng, bởi vì nghe những lời này trong lòng bất giác dấy lên một cỗ áy náy nhàn nhạt.

"Các ngươi đều nói ta là người tốt, nhưng đâu có nghĩa ta không phải kẻ tàn ác."

"Sư tôn, đối với đệ tử mà nói..."

"Ta đời này chỉ hi vọng mình có thể làm một chuyện, nhưng rốt cuộc cũng không làm được."

"Lạc Băng Hà, ta hỏi ngươi."

"... Vâng."

"Ngươi cảm thấy đời này ta đối với ngươi không tốt sao?"

"Không có."

Có lẽ vì câu trả lời của hắn quá mức khẳng định, Thẩm Thanh Thu nghe xong liền quay lại nhìn Lạc Băng Hà, lần này Lạc Băng Hà khẳng định được sư tôn thực sự đang khóc, mặc dù thanh âm không trở lên khàn khàn nhưng hai mắt đều đỏ hồng.

"Lẽ ra ta không nên nói chuyện này với ngươi."

Thẩm Thanh Thu đứng dậy muốn cầm lấy y phục của mình, chỉ là Lạc Băng Hà đã nhanh tay giúp y cầm lấy. Y mặc áo trong xong liền trực tiếp nhận lấy quần áo của mình từ tay Lạc Băng Hà để mặc vào.

Bởi vì vừa nói về vấn đề khá nặng nề nên ngượng ngùng đều biến mất, Lạc Băng Hà cũng không có cách nào suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, bây giờ hắn chỉ biết sư tôn khắp người đều đầy những vết thương, dù vậy người vẫn luôn muốn bù đắp lại những sai lầm trước kia.

"Sư tôn, đệ tử bây giờ rất hạnh phúc."

"Sau này ngươi sẽ hận ta."

"Sẽ không."

"Ngươi sẽ."

Một lúc lâu Thẩm Thanh Thu có cảm giác Lạc Băng Hà nhẹ nhàng ôm lấy hắn, tâm tình đang tồi tệ bỗng chốc ngập tràn mâu thuẫn. Hắn sợ Lạc Băng Hà hận hắn nhưng hắn cũng không hy vọng Lạc Băng Hà được vui vẻ, y thà rằng bọn họ không có bất kì quan hệ gì còn hơn bắt y phải chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Nhưng mà đời này có một số chuyện đâu thể tránh khỏi, coi như Lạc Băng Hà không chán ghét bản thân mình nhưng mình cũng đâu muốn hắn được hạnh phúc. Vừa nghĩ tới sẽ có lúc y phải chọn đem Lạc Băng Hà đẩy xuống vực sâu, Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy không phải để hắn hận mình sẽ tốt hơn sao?

"Băng Hà, ngươi vẫn nên hận ta đi." Thanh âm của y trở nên thống khổ, thà y bị hận cũng không muốn khổ sở như lúc này.

"Ta sẽ không hận sư tôn."

Ngươi có biết ngươi đang làm ta cảm thấy dằn vặt lắm không? Lạc Băng Hà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top