Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Bằng Nghị]Nó Đã Được Lên Kế Hoạch Từ Lâu Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Bối Cảnh: Khuôn viên đại học)

[Lưu ý: Nhân vật trong cốt truyện được thiết kế riêng]

[Đừng lên ngồi! ! ! ]

"Này, có một học sinh mới chuyển đến trường chúng ta. Cậu có nghe chuyện đó không?"

"Trai hay gái? Đẹp trai không? Đẹp trai không?"

"Sáng nay tôi gặp cậu ấy. Cậu ấy siêu đẹp trai. Hình như tên cậu ấy là Lý Hoành Nghị."

Lý Hoành Nghị vừa mới đến, chưa quen với mọi người và địa điểm, cậu nhìn quanh phòng học và ngoài cửa sổ để làm quen với môi trường. Khi một người bạn cùng lớp chào hỏi, cậu ấy chỉ trả lời "Ừ", không phải cậu ấy xa cách mà chỉ là cậu ấy không quen với họ.

Ngoài cửa sổ, cành cây mọc um tùm, chim chóc không ngừng hót,Lý Hoành Nghị không ngừng viết trên tay. Có lẽ chỉ bằng cách trả lời các câu hỏi, cậu ấy mới có thể cho thấy mình không quá cô đơn.

Sau khi lớp học thể dục kết thúc, Lý Hoành Nghị đang ngồi dưới gốc cây đọc sách thì không hiểu sao bị một quả bóng rơi trúng. Cái quái gì vậy? Lý Hoành Nghị nhìn xung quanh.

"Xin lỗi, cậu không sao chứ?" Người trước mặt ngượng ngùng gãi đầu, "Tôi tên Ngao Thụy Bằng, tôi học lớp 5 2 nếu cậu bị thương thì tôi sẽ đỡ cậu đến phòng y tế của trường thế nào?"

Lý Hoành Nghị gấp cuốn sách trong tay lại, đứng dậy nói: "Không được, hơn nữa, nếu bóng trúng vào thì sẽ thế nào?"

"Ồ, vậy ngày mai tôi đãi cậu bữa tối nhé? Cứ coi như một lời xin lỗi đi."

"Không cần, vừa rồi cậu đã xin lỗi rồi." Nói xong, Lý Hoành Nghị quay người rời đi.

Bảy giờ tối vừa vang lên, học sinh lần lượt chạy ra khỏi lớp, người nào cũng lo lắng hơn người kia. Các bạn cùng lớp ở cửa lớp hét lên với Lý Hoành Nghị: "Lý Hoành Nghị, hôm nay là nhiệm vụ của nhóm chúng tôi, và bạn được phân vào nhóm của chúng tôi."

"Ừ, tôi hiểu rồi."Lý Hoành Nghị lau bảng, đi đến góc phòng học lấy chổi.

Lúc đó đã bảy giờ rưỡi, phòng học đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lý Hoành Nghị nói với đội trưởng trực ban rồi rời khỏi phòng học.

Trời tối và đèn trong khuôn viên trường vẫn bật sáng.

"Bang——" Lúc này, tại sao trên sân vẫn còn có người chơi bóng? Lý Hoành Nghị nhìn những bóng người trên sân chơi, ai đã chăm chỉ chơi đùa như vậy? Lý Hoành Nghị nhìn quanh khuôn viên trường, đi đến cổng trường và quay lại nhìn. Sau đó, anh nhìn con đường phía trước, ánh đèn đường chiếu sáng tô điểm cho bóng tối tĩnh lặng và mang lại ánh sáng.

"Này, bạn cùng lớp, cậu về nhà à? Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?" Lý Hoành Nghị đang xoay quả bóng trong tay, mồ hôi vẫn chảy trên mặt, rõ ràng là người vừa chơi bóng trên sân trường trước mặt chính là kẻ ngốc hỏi cậu có muốn cùng hắn về nhà không.

Lý Hoành Nghị chỉ chỉ đường phố, ngõ nhỏ nói: "Tôi đi hướng này, cậu chắc chắn không phải cùng đường với tôi."

"Nhân tiện, nhà tôi ở đằng kia."

Lý Hoành Nghị phớt lờ anh ta và đi về phía bóng tối. Ngao Thụy Bằng đi theo Lý Hoành Nghị, "Xin lỗi vì buổi học thể dục hôm nay. Tôi tên là Ngao Thụy Bằng."

"Ừ, tôi biết."Lý Hoành Nghị nói, cúi đầu nhìn điện thoại.

"Còn cậu thì sao? Tên cậu là gì?"

 "Này, cậu không sợ đi bộ vào ban đêm sao? Sau này chúng ta đi cùng nhau nhé."

"Cậu không nói gì là đồng ý rồi nhá." 

"Cậu..." Ngao Thụy Bằng đi dọc con đường không ngừng nói.

Lý Hoành Nghị ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Yên lặng."

"Này, Lý... (Hoành Nghị) hiểu rồi, không có ai nói chuyện với tôi thực sự rất nhàm chán. Và cậu đừng chỉ nhìn vào điện thoại của cậu vậy chứ."

"Không phải là tôi không thể nghe thấy cậu."

"Tôi chỉ nói là hãy giữ an toàn."

Tại ngã tư. "Tôi về rồi," Lý Hoành Nghị nói với Ngao Thụy Bằng, "Tôi đi đây."

Ngao Thụy Bằng vẫy tay và mỉm cười vui vẻ, "Hẹn gặp lại ngày mai!"

Sau đó tan học mấy ngày, Ngạo Thụy Bằng đi theo Lý Hoành Nghị, Lý Hoành Nghị chỉ cười, bởi vì hắn có nói cũng vô dụng.

Lý Hoành Nghị dần dần quen với việc cùng nhau đi dạo vào ban đêm và cùng nhau về nhà. Thỉnh thoảng anh cũng trêu chọc cậu, nhưng Ngao Thụy Bằng chỉ gãi đầu cười khúc khích.

Khi đến lượt Lý Hoành Nghị trực lớp, anh chỉ muốn nhanh chóng thu dọn xong và đến cổng trường càng sớm càng tốt, có lẽ là vì Ngạo Thụy Bằng.

Lý Hoành Nghị đứng ở cổng trường liếc mắt nhìn sân chơi, bóng dáng thanh niên phóng túng đã không còn ở đó nữa. Lý Hoành Nghị tự nhủ: "Hắn đã đi rồi sao?"

Ngoài ra, ai có thể chịu được tính cách của tôi? Lý Hoành Nghịi cười giễu cợt.

Lý Hoành Nghị nhìn lên bầu trời, vẫn còn sớm vì những ngôi sao tô điểm cho bức màn đen vẫn chưa xuất hiện. Khi một mình đi trên đường, cậu nhớ lại câu nói trước đây Ngao Thụy Bằng đã nói: "Đi ban đêm không sợ sao?" Lý Hoành Nghị lúc đó cũng trêu chọc anh: "Lão già chúng ta sao lại sợ điều này? Anh sợ à?" ?"'

Tiếng đánh đập phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm."Này, Ngao Thụy Bằng nhất định phải biết chúng ta thực lực cỡ nào, xem sau này ngươi có dám gây sự với lão đại của chúng ta hay không."

"Ngao Thụy Bằng, không ngờ ngươi hôm nay lại tới đây. Ta khuyên ngươi sau này gặp lại chúng ta, nên đi đường vòng, nếu không... ngươi biết đấy."

"Này, anh đang làm gì vậy!" Lý Hoành Nghị chạy tới, kéo Ngao Thụy Bằng ra, đá người bên cạnh sang một bên, "Ngao Thụy Bằng, anh không sao chứ?"

"Phía sau! Cẩn thận!" Ngao Thụy Bằng kéo Lý Hoành Nghị.

"Chờ ta giải quyết xong đã." Lý Hoành Nghị nhìn hắn an ủi."Này, đừng... Tôi vẫn có thể... chiến đấu." 

Ngao Thụy Bằng trong một giây lo lắng cho Lý Hoành Nghị, nhưng lại bị choáng váng bởi chuyển động trơn tru của Lý Hoành Nghị trong giây tiếp theo.

Người bị Lý Hoành Nghị một đấm ôm bụng nói: "Anh ơi, chúng tôi sai rồi, lần sau chúng ta không dám tái phạm nữa."

"Ra khỏi đây!" Lý Hoành Nghị trừng mắt nhìn người đàn ông.

Sau khi mấy người hoảng sợ chạy ra khỏi ngõ, Lý Hoành Nghị đi tới trước mặt Ngao Thụy Bằng đỡ hắn đứng dậy: "Ngao Thụy Bằng, bây giờ ngươi có muốn đến bệnh viện không?"

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không sao đâu." Ngao Thụy Bằng vòng tay ôm lấy eo Lý Hoành Nghị .

"Ngao Thụy Bằng!" Lý Hoành Nghị bị hành động của Ngao Thụy Bằng kích thích.Ngạo Thụy Bằng vẻ mặt ủy khuất nói: "Người bị thương, đau quá." Lý Hoành Nghị thả hắn đi, hỏi: "Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi trở về."

"Nhà tôi ở xa, ở đây cũng không có nhiều xe, tôi nghĩ anh Lý sẽ không ngại cho tôi ở nhà anh một đêm đâu."

Lý Hoành Nghị đã giúp Ngao Thụy Bằng đi, Ngao Thụy Bằng biết rằng cậu đã bằng lòng."Này, Lý Hoành Nghị, ngươi là người duy nhất trong nhà sao?" 

"Còn nữa, vừa rồi ngươi rất ngầu."

 "Lý Hoành Nghị, ngươi đang che giấu bí mật của mình sao."Lý Hoành Nghị liếc nhìn Ngao Thụy Bằng: "Vết thương trên người không còn đau nữa à?"

Ngạo Thụy Bằng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Hoành Nghị, "Đau, đau."

"Vậy thì đừng nói nữa."Ngao Thụy Bằng trở nên im lặng, nhưng bàn tay đặt trên thắt lưng của Lý Hoành Nghị lại cử động nhỏ.

"Ngao Thụy Bằng, ngươi bị bệnh à? Tin hay không ta sẽ ném ngươi xuống lề đường."

Ngạo Thụy Bằng mỉm cười, Lý Hoành Nghị bối rối nói: "Bị mắng sau lại vui vẻ như vậy? Hay ý của ngươi là bị đánh ngu ngốc?"

Ngao Thụy Bằng trả lời: "Ừ, tôi rất vui."

Ngao Thụy Bằng vòng tay qua eo Lý Hoành Nghị, anh không khỏi vui mừng, cuối cùng cũng vòng tay qua eo vợ mình. Một bước gần hơn để bắt được cậu ta...

Lý Hoành Nghị tựa hồ không muốn đối phó tên ngốc này, cũng không nghĩ nhiều vì sao lại đụng phải hắn.

Bởi vì Ngao Thụy Bằng đã lên kế hoạch từ lâu, trước khi Lý Hoành Nghị đi ngang qua...

"Anh Bằng, chúng ta tới đây."

"Sau này các cậu có thể đánh tôi mạnh, đừng làm cậu ấy bị thương."

"Đi vào nhanh lên."Sau đó...Ngao Thụy Bằng đã theo đuổi Lý Hoành Nghị thành công, nhưng Ngao Thụy Bằng không tránh khỏi bị đánh khi Lý Hoành Nghị phát hiện ra điều đó.Hơn nữa, gia đình Ngao Thụy Bằng không cùng hội cùng thuyền...

Bản dịch không được chuyên nghiệp có điều sai sót thỉnh bỏ qua cho

Dịch Giả: Ngô Gia [A Kỳ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top