Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khi ta trưởng thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16. Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Những đứa trẻ ngây ngô ngày nào giờ đã trưởng thành. Thẩm Hạc Hiên trở thành Ma tôn. Lạc Mỹ Liên đảm nhiệm vị trí cung chủ Huyễn Hoa cung. Mạc Giai Kỳ trở thành người đứng đầu của Mạc Bắc thị. Lam Như Tuyết thường xuyên ra tay giúp đỡ bá tánh bị tà ma quấy nhiễu bằng tu vi cao cường của mình, hiện tại tiếng lành đã vang khắp tu chân giới. Hoa Hạ Vũ phi thăng làm võ thần - Minh Triết tướng quân.

17. Lạc Mỹ Liên bỏ chiếc bút đang cầm trong tay xuống, đẩy hết sổ sách của Huyễn Hoa cung trên bàn sang một bên để tạo một chỗ trống rồi uể oải nằm dài lên vị trí ấy. Đôi môi màu hoa đào khẽ động:

"Chán quá đi!"

Cô nhắm mắt lại, một vài lọn tóc đen tuyền rũ xuống bên má. Cô không muốn ở đây cả ngày với đống giấy tờ vừa lạnh lẽo vừa nhạt nhẽo kia đâu, muốn biến thành một cục bông chạy đến làm nũng với phụ thân và cha ở Thanh Tĩnh phong cơ!

Bỗng, hai cánh cửa gỗ của Tịch Lam các mở ra. Thẩm Hạc Hiên cầm theo một hộp đựng thức ăn bước vào. Cảnh tượng trước mắt không làm cậu bất ngờ lắm. Cậu vỗ nhẹ một cái lên đầu Lạc Mỹ Liên, sau đó đặt chiếc hộp trong tay mình xuống:

"Công vụ còn nhiều, ăn chút gì đi rồi tiếp tục."

Bị Thẩm Hạc Hiên công kích bất ngờ, Lạc Mỹ Liên vẫn không chịu ngẩng đầu lên mà chỉ lười biếng nhấc tay xoa vào chỗ vừa bị đánh. Thẩm Hạc Hiên phì cười nhìn em gái, biết cái vỗ của mình không đủ lực để khiến cô ngồi dậy nên đã mở nắp của hộp đựng đồ ăn ra rồi để gần mũi cô. Trong hộp là mấy chiếc bánh bao sữa đang tỏa ra hơi ấm và hương thơm ngào ngạt. Đây là món ăn vặt mà Lạc Mỹ Liên thích nhất. Vừa ngửi thấy mùi thơm, Lạc Mỹ Liên lập tức ngồi dậy chỉnh tề để tận hưởng đồ ăn vừa được mang tới. Cô vui vẻ cầm một chiếc bánh lên thưởng thức. 

Thẩm Hạc Hiên tìm cho mình một chiếc ghế để ngồi xuống, sau đó cũng cầm lên một chiếc bánh bao nóng hổi để ăn.

Nhai xong miếng cuối cùng của chiếc bánh đầu tiên, Lạc Mỹ Liên rót ra hai chén trà rồi đẩy một chén đến trước mặt Thẩm Hạc Hiên. Cô cất tiếng:

"Tiên Minh đại hội thế nào rồi?"

Thẩm Hạc Hiên cầm chén trà lên nhấp một ngụm, rồi đáp lời:

"Không xảy ra bất trắc, thành tích của Thanh Tĩnh phong cũng không tệ, phụ thân và cha cũng sẽ về sớm thôi."

Hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc chiếc hộp đựng bánh đã trống rỗng. Thẩm Hạc Hiên cầm chiếc hộp đi ra cửa nhờ người mang về phòng bếp. Khi người đó đi mất, bỗng có một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng cậu. Đúng như cậu nghĩ, Lạc Mỹ Liên đang dùng ánh mắt cún con nhìn cậu cầu giúp đỡ. Thẩm Hạc Hiên thở dài, nếu bây giờ cậu tuyệt tình bỏ cô ở đây thì chỗ công văn kia không biết khi nào mới hoàn thành, thôi thì phụ một tay vậy, dù sao việc ở Ma giới cũng đã xử lí xong.

18. Đã một khoảng thời gian dài kể từ lần hội ngộ cuối cùng của Thẩm Hạc Hiên, Lạc Mỹ Liên, Mạc Giai Kỳ, Lam Như Tuyết và Hoa Hạ Vũ. Không phải giữa họ xảy ra xích mích mà là do họ có quá nhiều thứ cần phải làm, bận bịu đến phát cáu.

Thế là cả năm nảy ra một sáng kiến táo bạo: cùng nhau vứt hết tất cả mọi thứ lại phía sau trong vòng một ngày mà chơi cho đã.

Kế hoạch ấy được thực hiện vào một ngày mùa xuân đẹp trời, khi địa cung Ma giới đã vắng bóng chủ nhân từ sớm, đệ tử Huyễn Hoa cung cả ngày không thấy cung chủ đâu, địa phủ Mạc Bắc thị vắng đi tiếng cười nói của nữ chủ nhân, các nữ tiểu bối Lam gia khóc trong lòng vì hôm nay Lam tiền bối yêu thích của họ không lên lớp, Minh Triết tướng quân thường ngày vẫn hay ngồi dưới bóng cây phong đỏ làm việc cũng đã chẳng thấy đâu từ lúc ngày mới vừa đến.

Đối với tình huống con mình đình công tập thể như thế này, tám người kia không nỡ trách phạt mà đành dung túng cho qua. Những năm qua chúng làm người trưởng thành đủ mệt mỏi rồi, vì vậy hôm nay phải thật vui vẻ đấy!

19. Đêm Trung Thu, trừ nhà ba người Mạc Thượng vắng mặt vì Mạc Giai Kỳ không may bị ốm, cả ba nhà còn lại đều tề tựu đầy đủ ở Cực Lạc phường. Trong lúc Lạc Băng Hà, Lam Vong Cơ và Hoa Thành tự tay xuống bếp chuẩn bị một tiệc rượu nhỏ thì ở đại sảnh là một màn vui.

Ngụy Vô Tiện cất tiếng:

"Có phải hai người cũng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như ta không? Nhìn xem, những thiếu niên bị bắt gian ở sòng bạc ngày ấy bây giờ cũng đã trưởng thành cả rồi!"

Đám Lam Như Tuyết đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Ba người nào đó biết Ngụy Vô Tiện đang ám chỉ đến mình nên đã dùng tay che mặt lại vì ngượng. Khỏi phải nói, đây là đoạn kí ức đen tối nhất trong đời họ, cái gì họ cũng có thể gạt ra khỏi tâm trí ngay, duy chỉ có cảm giác tay chép chữ đến mỏi nhừ là không thể nào quên được.

Góp vui cùng Ngụy Vô Tiện còn có Thẩm Thanh Thu và Tạ Liên. Ba người thay nhau kể về thời thơ ấu của đứa nhỏ nhà mình, biến Thẩm Hạc Hiên, Lạc Mỹ Liên, Lam Như Tuyết, Hoa Hạ Vũ thành bốn quả cà chua. Mãi cho đến khi ba người dưới nhà bếp kia xuất hiện thì họ mới thoát được.

Từng món ăn đẹp mắt được bày lên trên hai chiếc bàn hình tròn làm từ gỗ đàn hương đặt song song nhau và cách nhau khoảng năm bước chân của một người trưởng thành tính từ mép bàn. Chiếc nhỏ ở bên trái là của bốn người Thẩm Hạc Hiên, Lạc Mỹ Liên, Lam Như Tuyết và Hoa Hạ Vũ, chiếc to nằm ở bên còn lại là của sáu người Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Hoa Thành và Tạ Liên. Bọn họ thưởng tiệc cùng nhau suốt một canh giờ, cười nói vô cùng náo nhiệt.

Tiệc rượu kết thúc cũng là lúc thả đèn Trường Minh. Bầu trời đêm như được thắp sáng lên bằng vô số hoa đăng lớn nhỏ tựa như những vì sao lấp lánh, tạo nên khung cảnh mỹ lệ động lòng người. Thả xong chiếc cuối cùng cho Hoa Hạ Vũ và Tạ Liên, Hoa Thành chợt nhớ ra gì đó, thần thần bí bí thì thầm đủ cho năm người còn lại cùng nghe, sau đó cất tiếng gọi Hoa Hạ Vũ:

"Liệu Minh Triết tướng quân có lời nào muốn nói về sòng bạc năm xưa không?"

Người được đề cập đến ở bên kia lập tức nhận lại ba ánh mắt tò mò. Biết không thể giấu được nữa bèn chầm chậm mở miệng:

"Thật ra phụ thân đã báo trước một khoảng thời gian đủ cho chúng ta trốn."

Thẩm Hạc Hiên tiếp lời:

"Nhưng thay vì nói thì đệ lại cố tình giữ im lặng?"

Hoa Hạ Vũ còn rất không biết xem xét tình hình mà gật đầu.

Hành động ấy vừa dứt, Vong Ngôn kiếm của Thẩm Hạc Hiên, Khước Xuân kiếm của Lạc Mỹ Liên và Túy Mộng kiếm của Lam Như Tuyết xuất vỏ đối đầu với Hồng Tuyệt kiếm của Hoa Hạ Vũ. Hoa Hạ Vũ vừa đỡ vừa ra sức bào chữa:

"Là ai đã xáo trộn phòng của ta trước hả?"

Dùng kiếm đánh chán chê, họ bèn cất vào, quyết tâm dùng tay không vò rối bằng được mái tóc đối phương, bôi mặt mũi của nhau lấm lem hết lên cả trong tiếng cười cưng chiều của sáu vị ở đằng xa.

Suy cho cùng cũng chỉ là những đứa trẻ ba tuổi trong thân xác trưởng thành.

20. Lạc Băng Hà bừng tỉnh khỏi giấc mộng trưa. Vì gối đầu lên chân của Thẩm Thanh Thu, nên khi y mở mắt, thứ đầu tiên mà y nhìn thấy sẽ là gương mặt của người yêu. Thẩm Thanh Thu cảm nhận được cử động của Lạc Băng Hà, cũng đã nhanh chóng bỏ quyển sách đang đọc dở qua một bên. Trước ánh mắt sáng như sao trời cầu sư tôn một nụ hôn trên trán nếu người không hôn ta sẽ không chịu đứng dậy của Lạc Băng Hà, hắn chỉ đành chịu thua mà cúi xuống hôn lên ấn kí hình ngọn lửa màu đỏ vô cùng kiều diễm kia. Thẩm Thanh Thu phải thừa nhận rằng, sớm chiều ở chung với nhau cũng đã gần được trăm năm, nhưng khi đối diện với ánh mắt kia, dù là Lạc Băng Hà, Thẩm Hạc Hiên hay Lạc Mỹ Liên, không một lần nào hắn chống cự thành công cả.

Tuy nhiên, khi đôi môi của Thẩm Thanh Thu rời khỏi vầng trán của Lạc Băng Hà, y vẫn chưa có ý định ngồi dậy tử tế. Y vẫn nằm đó, hướng ánh nhìn vào Thẩm Thanh Thu.

Hình ảnh của Thẩm Thanh Thu chiếm trọn đôi mắt của Lạc Băng Hà, ngay lúc này, từ rất nhiều năm về trước, hay những ngày tháng của sau này, sẽ không thay đổi.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy mặt mình rất nóng.

Qua gần một thế kỉ ở bên nhau, hắn tự tin rằng da mặt mình đã dày lên ít nhiều. Cớ sao khi đối diện với Lạc Băng Hà trong khoảnh khắc này, trái tim của hắn bỗng đập loạn.

Trước dáng vẻ đáng yêu của người yêu, Lạc Băng Hà khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp. Y cuối cùng cũng chịu ngồi lên tử tế, chuẩn bị xoay người ôm Thẩm Thanh Thu một cái, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn chơi xấu phủ vài lớp chăn phức tạp lên đầu. Còn Thẩm Thanh Thu, nhân lúc tầm nhìn của Lạc Băng Hà bị vô hiệu hóa, đã bước ra khỏi Huyễn Hoa các, tản bộ chậm rãi về phía đình hóng mát ở giữa hồ sen trắng cách đây không xa. Đi chưa được nửa quãng đường đã nghe được tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau lưng. Là Lạc Băng Hà. Y chạy đến càng lúc càng gần, Thẩm Thanh Thu đưa tay ra phía sau chờ y nắm lấy.

Sau khi Lạc Băng Hà thoát khỏi ma trận chăn mà Thẩm Thanh Thu chơi xấu phủ lên kia, không thấy hắn ở bên cạnh, cũng nhanh chóng cất bước đuổi theo trên lối đi quen thuộc dẫn đến hồ sen. Y không mất bao lâu để chạy đến bên Thẩm Thanh Thu. Hai người tay trong tay sóng bước cùng nhau. Mà ở nơi họ đang hướng đến, Thẩm Hạc Hiên và Lạc Mỹ Liên đã an tọa từ một khắc trước, trên chiếc bàn ngọc là bộ ấm chén họ thường dùng và một hộp gỗ đàn hương, bên trong là những chiếc bánh trung thu tự tay bốn người bọn họ đã làm.

Hoàn.

----------

Tiểu kịch trường:

Thẩm Hạc Hiên: Hết truyện rồi mà tác giả chả viết được chữ nào miêu tả ngoại hình của chúng ta!

Lạc Mỹ Liên: Tác giả có giỏi tạo hình đâu, muội có đi hỏi một lần rồi, chỉ nhận được hai chữ "rất đẹp".

Lam Như Tuyết: Về khoản đặt tên thì tạm chấp nhận được.

Hoa Hạ Vũ: Trừ kiếm ra. Của Hạc Hiên và Mỹ Liên là ost của donghua Hệ Thống ("Vong Ngôn" Ca & "Khước Xuân" Sơn), Như Tuyết là ost của donghua Ma Đạo ("Túy Mộng" Tiền Trần), ta là ost của donghua Thiên Quan ("Hồng Tuyệt"). Haizzz...

Người qua đường: Khoan, các ngươi không thấy thiếu à? Các ngươi có năm người mà chỉ có mỗi bốn thanh kiếm! Tác giả, ngươi lại quên có đúng không?

Mạc Giai Kỳ: Tác giả hiện không ở đây. Trước đó ta có tình cờ gặp nàng một lần. Nàng ta bảo rằng băng thuật của Mạc Bắc thị vốn đã rất mạnh, hơn nữa chính ta cũng cảm thấy rằng mình không hợp dùng kiếm, nên chúng ta đã bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top