Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69 : Nghi Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người nói tiếng phổ thông cũng không quá tiêu chuẩn, nhưng là không giống như người địa phương.

Sung Ho khẽ mỉm cười, đáp lễ nói: "Chúng tôi không phải vợ chồng, liên quan gì tới các người, thức thời thì nhanh cút." Ban ngày ban mặt, lại dám đánh chủ ý lên Jisoo. Nếu không phải là ngay trước mặt của cô, năm người này cũng sớm đã là người chết.

"Ha ha. . . . . . Bộ dáng đẹp mắt, cũng chỉ là kẻ ngu." Người phụ nữ vẻ mặt tiếc hận nhìn hắn, hiển nhiên cô ta giống như chưa từng thấy qua người đàn ông anh tuấn như thế này.

"Không biết ai ngu hơn?" Sung Ho nói xong, chợt nhẹ nhàng kéo áo khoác ra, lộ ra một khẩu súng giấu ở trong quần áo hắn. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không ở trước mặt Jisoo lộ rõ thân thủ của mình. Càng sẽ không dùng súng đối với bất kỳ người nào, cho dù là hiện tại người hắn đối mặt chính là người muốn hại cô.

"Súng đồ chơi? Muốn làm anh hùng, cũng không phải làm như vậy." Người đàn ông lớn tuổi khinh thường cười cười, không chút nào đem Sung Ho để ở trong mắt. Có lẽ theo suy nghĩ của hắn, bọn họ năm người còn có phần thắng, còn có chuẩn bị.

Sung Ho khóe miệng giương lên, lộ ra một nụ cười cực lạnh. "Có muốn thử một chút hay không?" Giọng nói chưa dứt, hắn cừc kỳ lưu loát đột nhiên rút súng ra ngoài, nhắm thẳng vào mi tâm của người đàn ông đó.

Thấy thế, sắc mặt của năm người đều đột nhiên thay đổi. Sau đó, giống như không cam lòng từ từ tản ra.
Sung Ho cảnh giác đưa mắt nhìn năm người kia bắt đầu biến mất ở cuối con đường nhỏ, sau đó mới chợt xoay người. Một phen nắm thật chặt bả vai Jisoo, khẩn trương hỏi lần nữa: "Như thế nào, cô thật không có sao chứ?"

Cô nghi hoặc nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Làm sao anh có súng?" Bây giờ bảo vệ cũng có thể dùng súng lục rồi sao? Vậy Kang Sung Ho phải là dạng cấp bậc gì mới có thể có đãi ngộ như vậy?

Hắn cười cười, đáp lời: "Cô quên, tôi làm công việc bảo vệ, cho phép súng lục." Jisoo vẫn còn có thể phân tâm nghĩ đến vấn đề này, chứng tỏ cô thật sự không có việc gì. May nhờ hắn tới kịp thời, nếu không thật không biết cô và đứa bé sẽ phải chịu những uất ức gì.

"Anh mới tan việc sao?" cô không có hỏi nhiều nữa, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên vì sao hắn lại trùng hợp xuất hiện như vậy.

"Ừ, đúng vậy." Sung Ho gật đầu một cái, nói giống như giải thích: "Tôi vốn là nghĩ thuận đường mang một chút thức ăn về nhà, để tránh bị giày vò khi phải ra ngoài. Không thể nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện như vậy. May mắn tôi lười biếng không muốn trở lại mua thức ăn, nếu không, tôi cũng không dám nghĩ tiếp nữa." Nhìn ánh mắt của Jisoo , là hắn biết đáy lòng cô còn có nghi vấn. Thay vì để cho cô cất giấu nghi ngờ, tiếp tục phòng bị hắn. Chẳng bằng hắn sớm giải thích rõ mọi chuyện một chút, cũng làm cho cô an tâm.

"Cám ơn." cô thở phào nhẹ nhõm, đối với Kang Sung Ho xuất hiện đúng lúc, không có bất kỳ hoài nghi nào. Xác thực, nếu không phải là hắn, cô và cục cưng sẽ không biết như thế nào. Kể từ sau khi sinh cục cưng, thần kinh cô giống như cũng có chút tố chất cẩn thận rồi.

Thấy thắc mắc của Jisoo giống như được cởi bỏ, Sung Ho nhất thời liền nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Chỉ là, làm sao cô lại trêu chọc tới những người này?"

Cô vô tội lắc đầu một cái. "Tôi cũng không biết." Cô cũng có cảm giác rất kỳ quái, thời gian cô tới thành phố này ở cũng không lâu, cũng không có cơ hội đi ra ngoài đắc tội với người khác. Vì sao lại đột nhiên xuất hiện năm người đồng thời muốn thương tổn cô? Chẳng lẽ là đám người ngày trước muốn ám hại cô đã đuổi tới tới nơi đây? Nhưng là cảm giác lại thấy hình như không phải cùng một đám người. Từ bọn họ một ở trong tối, một ở ngoài sáng, nhìn hành động và thủ pháp, thật sự không giống như là cùng một cách thức mưu hại.

Chợt, hắn đem tầm mắt như ngừng lại trên miếng ngọc Trường Mệnh Tỏa đeo lủng lẳng trên cổ đứa bé. Hắn dùng ngón tay vuốt ve Trường Mệnh Tỏa, nói: "Cái này. . . . . . Rất có giá trị đi."

Nghe vậy, cô cúi đầu, nhìn xuống ngực cục cưng. Khi cô thấy trước ngực cục cưng không biết từ lúc nào Trường Mệnh Tỏa lộ ra ngoài quần áo thì lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Sung Ho. Yên lặng gật đầu một cái.

"Đứa bé bây giờ còn quá nhỏ, vật quý trọng như vậy, tốt nhất không nên lộ ra ngoài. Nói không chừng sẽ bị người khác để mắt tới. Vừa rồi mấy người kia, rõ ràng cho thấy đó là nhóm người phạm tội. Trên tin tức, cô chắc cũng thấy qua chuyện tương tự như vậy." Thật ra thì trong lòng hắn cũng sớm đã có kết luận, may mắn năm người này không phải nhóm cướp bóc chuyên nghiệp. Mới cho hắn đầy đủ thời gian vội tới đây cứu cô cùng đứa bé. Nếu không giờ phút này, đồ đã bị đoạt thì không sao cả, chỉ sợ cô cùng đứa bé đều bị thương.

Jisoo mím môi không nói lời nào, trong lòng từng trận sợ. Bởi vì cảm thấy khối này Trường Mệnh Tỏa rất trân quý, rất có ma lực, cô mới có thể từ lúc cục cưng mới chào đời, liền đeo ở trên cổ của cục cưng. Kết quả lại bỏ quên, hành động này có thể sẽ dẫn tới vấn đề. Trước kia cô cùng cục cưng đều ở nhà, xa nhất cũng chính là ở trong hoa viên của tiểu khu đi dạo mấy vòng, tự nhiên sẽ không bị người nào chú ý tới. Trong khoảng thời gian này bởi vì dì Vương và dì Trần thường xảy ra chuyện, cô và cục cưng lại ra ngoài nhiều, không nghĩ đến liền bị theo dõi. Sau khi về nhà, cô nhất định phải lấy Trường Mệnh Tỏa xuống. Cho dù đặt ở trong ngăn kéo phủ đầy bụi, cũng không thể tùy tiện để lộ ra nữa.

Sung Ho nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lan Sơ, ôn thanh nói: "Tốt lắm, trước đi mua thức ăn đi, về nhà lại nói." May mắn hiện tại đứa bé cái gì cũng không hiểu, hơn nữa cũng ngủ thiếp đi. Nếu không, thật không biết có thể lưu lại ám ảnh gì hay không.

"Ừ." Jisoo gật đầu một cái, xoay người tiếp tục đi tới chợ bán thức ăn.

Mưa không biết ngừng từ lúc nào, cô thu hồi cây dù, bỏ vào trong túi mua hàng tùy thân.

Sung Ho  gắt gao đi theo Jisoo, chỉ lo sẽ có người nào đó, đang lúc hắn chưa chuẩn bị đột nhiên từ chỗ nào nhảy ra. Cho đến khi hai người thuận lợi tiến vào chợ, mới thoáng yên tâm.

Có hắn đi cùng, ngược lại cô không có gì để lo lắng. Coi như trên đường trở về lại gặp phải nguy hiểm, tin tưởng chỉ cần hắn rút súng, thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết.

Vì an ủi, cô mua một đống lớn thức ăn mình thích ăn. Dù sao có người lao động như Sung Ho, nên không cần lãng phí tài nguyên? Hơn nữa, hắn đã giúp cô hai lần, cô phải mời hắn ăn bữa cơm thịnh soạn để biểu đạt cám ơn. Cho dù không mời hắn ăn cơm, cũng phải đưa chút quà tặng giảm bớt một chút ân tình tích lũy. Nếu không, ân tình như vậy, khi nào mới trả hết?

Cô trực tiếp mua đến khi hai cái tay của Sung Ho xách đầy đồ, mới hài lòng rời chợ về nhà. Vừa về tới nhà, cô lập tức tháo Trường Mệnh Tỏa còn đeo ở trên cổ cục cưng xuống. Sau khi tỉ mỉ gói lại, bỏ vào trong ngăn kéo.

Cô vốn định trực tiếp mời Kang Sung Ho về đến nhà ăn cơm trưa, nhưng nghĩ đến hắn lúc này mới vừa tan việc, liền quyết định đến tối mới mời hắn tới đây ăn cơm tối.

Đổi tã cho cục cưng, lại cho uống sữa tươi một lần, Jisoo lấy tấm thảm cho trẻ con bò ra trải trước cửa sổ sát đất phòng ngủ. Tiếp đó, liền mang theo cục cưng cùng nhau nằm ở trên thảm lót chơi.

Cục cưng đã sắp bốn tháng, năng lực hành động rõ ràng so với trước kia linh hoạt rất nhiều.

Cô cầm nhiều món đồ chơi, không ngừng ở phía trước dẫn dụ cục cưng, muốn cho nó hoạt động gân cốt nhiều hơn. Đang chơi cùng cục cưng, cô chợt phát hiện, lúc này Sung Ho vốn nên là đang ngủ, lại xuất hiện ở lầu dưới. Hắn sải bước đi về phía trước, giống như muốn đi làm việc gì gấp gáp vậy.

Cô nghi hoặc nhìn bóng dáng của hắn càng đi thì càng xa, chẳng lẽ là khách sạn có chuyện gì, mới vội vàng cho gọi hắn trở về xử lý sao? Nếu không, còn có thể có chuyện gì quan trọng hơn so với nhịn một giấc ngủ sau cả đêm làm việc? Hay là gia đình hắn cũng xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nếu như nhà Kang Sung Ho ở thành phố này, hắn là một người đàn ông độc thân, tại sao muốn tự mình ra ngoài sống một cuộc sống độc lập? Ở nhà cùng cha mẹ một đoạn thời gian, không phải rất tốt sao?

Lắc đầu một cái, bỏ qua suy nghĩ lung tung trong đầu. Cô tiếp tục chuyên tâm bồi cục cưng chơi đùa. Sự thật đã lần nữa chứng minh, Sung Ho không phải người xấu. Cô cần gì phải cả ngày oán thầm bát quái chuyện riêng của hắn.

Cô nghĩ tới làm ngay, sau thời gian một ngày, trong lòng cũng không còn muốn nghĩ chuyện của Kang Sung Ho . Cho đến gần tối, cô và dì Son cùng nhau chuẩn bị bày ra một bàn ăn thịnh soạn. Cô mới đến ngoài của Sung Ho, nhấn chuông cửa nhà hắn.

Nhưng khiến Jisoo không ngờ là, cô liên tiếp nhấn mười mấy hai mươi lần chuông cửa, bên trong nhà cũng không có người tới mở cửa. Mặc dù cô nhìn thấy Sung Ho  đi ra ngoài, nhưng cô cũng không có chú ý hắn có phải đã trở lại hay không. Nhưng là, buổi tối hắn không phải đi làm sao? Vì sao đến thời điểm cuối cùng vẫn còn chưa về nhà?

Mang theo tâm tình không hiểu, cô trở về nhà mình. Vừa làm chuyện của mình, vừa thời khắc chú ý phương hướng nhà Kang Sung Ho có động tĩnh gì hay không.

Vậy mà, cô chờ từ gần tối đến hơn chín giờ tối, thủy chung không có nghe được sát vách có cái gì động tĩnh. Mấy lần đến trước cửa sổ sát đất phòng ngủ xem xét, cũng không thể thấy bóng dáng của hắn về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top