Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70: Thần Bí Khó Lường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ rưỡi, Jisoo lại một lần nữa nhấn chuông cửa nhà Sung Ho . Vẫn như cũ không có người nào ra mở cửa. Xác định hắn xác thực chưa có trở về, sau đó cô chỉ có thể cùng dì Son đem thức ăn trên bàn gói kỹ lại, bỏ vào trong tủ lạnh. Sau đó, tắm xong, cô đi nằm ngủ.

Nhưng kỳ quái là chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn rất tốt giờ lại mất ngủ.

Cô không cách nào khống chế được sẽ thỉnh thoảng bò dậy, lặng lẽ đi đến trước cửa sổ sát đất, cách rèm cửa sổ, nhìn lầu dưới một chút. Tiếp đó, cho kéo lại thảm đắp cho cục cưng, lại về nằm trên giường. Không biết vì sao a, cô có cảm giác hành động của Kang Sung Ho hôm nay có chút khác thường. Trong lòng không thể cởi bỏ, cô bây giờ không có biện pháp yên tâm ngủ. Dù sao cô bây giờ cũng là một mình mang theo cục cưng phiêu bạt nơi đất khách. Vì bảo vệ cục cưng, cũng vì bảo vệ tốt chính mình, cô phải cẩn thận hơn. Dù là trong lòng chỉ có một chút nghi vấn nhỏ, cô cũng phải hoàn toàn làm rõ ràng rồi mới có thể yên tâm.

Trên giường phía trước cửa sổ, cô lăn qua lăn lại vài chục lần. Thời điểm cô gần như muốn buông tha, cô rốt cuộc cũng phát hiện điều mình muốn, lầu dưới giống như có động tĩnh gì đó rồi.

Mặc dù đèn đường lầu dưới cũng không tính quá sáng ngời, nhưng đôi mắt Jisoo vẫn rất tinh từ bóng dáng có thể nhận ra Sung Ho . Đang cảm giác mình giống như có thể thở phào một cái, đồng thời cô bỗng nhiên lại thấy, sau lưng hắn hình như có mấy người xa lạ đi theo.

Lúc này, Sung Ho đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người, đối mặt với mấy người xa lạ kia.

Lúc mấy người xa lạ sắp đi tới trước mặt của Sung Ho thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đem tầm mắt thẳng tắp hướng về phía cửa sổ sát đất phòng ngủ của Jisoo.

Cô cả kinh, hai tay nắm rèm cửa sổ không hiểu một hồi rét run.

Lúc này, phòng ngủ cô cũng không có mở đèn, lại có hai tầng rèm cửa chống đỡ. Vô luận nhìn từ chỗ nào, đều nhìn không được tình huống trong phòng ngủ. Càng không cách nào phát hiện, cô đang núp ở phía sau rèm cửa.

Sung Ho hết sức cẩn thận quan sát một lúc, giống như là xác định không có gì, lúc này mới cúi đầu.

Hiển nhiên, mấy người xa lạ biết hắn. Không biết bọn họ nói những gì với hắn, chỉ thấy Sung Ho vừa mới về đến nhà lập tức lại theo bọn họ đi ra.

Jisoo nhìn xa xa theo phương hướng Sung Ho cùng mấy người xa lạ biến mất, nghi ngờ trong lòng nhất thời thay đổi càng thêm khắc sâu.

Mấy người kia mặc hết sức chỉnh tề, giày tây. Nhưng là ăn mặc đứng đắn như vậy, lại không thể khiến cô lưu lại ấn tượng tốt gì. Cô không biết là mình quá đa tâm, hay là thật sự có cái gì không đúng lắm. Cô mờ hồ mà cảm thấy, khí thế mấy người kia phát tán ra ngoài, giống như có một chút hắc ám.

Quan trọng nhất là, thái độ bọn họ đối với Kang Sung Ho, hết sức cung kính. Cảm giác so với Lim Ji Hoon đối với Kim Taehyung khác biệt một trời một vực. Mặc dù Ji Hoon là trợ thủ của Taehyung , cũng luôn la hét sợ Taehyung . Trên thực tế, cũng không phải như vậy.

Rốt cuộc quan hệ cấp trên cấp dưới như thế nào, mới có thể khiến cho bọn họ đối với Kang Sung Ho cung kính như thế? Là thuộc hạ của hắn ở khách sạn sao? Nếu như vị trí lãnh đạo của hắn đủ cao, ngược lại có thể sẽ bị cung kính như vậy.

Chỉ là, bất luận Jisoo liên tưởng như thế nào, cũng thủy chung cảm thấy giải thích như vậy tựa hồ có một ít gượng ép.

Nghĩ tới nghĩ lui suy nghĩ hồi lâu, không có kết quả gì cô chỉ có thể ngủ trước. Cô nghĩ, tối hôm nay rất có thể Kang Sung Ho sẽ không trở lại nữa. Nếu như hắn vẫn còn phải đi làm.

Cô phỏng đoán chính xác. Một đêm này, Sung Ho quả nhiên không có trở lại.

Ngày thứ hai, Jisoo lại rời giường thật sớm. Mặc dù cô có chút thiếu ngủ, nhưng cô vừa nghe thấy cục cưng hơi yếu ớt hừ gáy một tiếng, liền lập tức thanh tỉnh lại.

Thu thập xong tã của cục cưng, cho cục cưng ăn no sữa tươi. Thời điểm ăn bữa ăn sáng, trong lòng cô không nhịn được có một cỗ xung động. Cô rất muốn mang cục cưng đi ra ngoài tản bộ. Vào thời gian này đi ra ngoài tản bộ, là thời điểm không khí mát mẻ nhất trong ngày.

Trong lòng suy nghĩ, sau khi ăn xong bữa ăn sáng, cô quả nhiên cõng cục cưng, cầm lấy túi xách, ra cửa đi tản bộ.

Khí trời coi như không tệ, ôn hoà ươn ướt, hết sức thích hợp ra ngoài vận động.

Jisoo mang theo cục cưng tản bộ chẳng có mục đích, bất tri bất giác càng đi thì càng xa. Thậm chí đi qua nơi có nhà hàng năm sao có vườn hoa giữa không trung.

Đứng đối diện ở đường lớn, cô yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn một chút vị trí khách sạn đại khái 50 tầng. Sau đó tiếp tục tản bộ.

Thời điểm sắp đi tới một đường nhỏ, cô vô ý thấy, có một chiếc xe hơi đen chậm rãi dừng sát ven đường. Sau khi cửa xe ghế lái phụ mở ra, một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông kia đi tới trước cửa sau xe, cung kính mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra. Tiếp đó, cô lại thấy được một người, một người cùng cô có chút quen thuộc.

Không biết vì sao a, cô theo bản năng liền trốn vào ven đường cửa hàng tiện lợi. Từ cửa sổ cửa hàng tiện lợi thấy Kang Sung Ho hình như đang đi về hướng tiểu khu.

Chờ đợi chốc lát, Jisoo giống như là trộm từ bên trong cửa hàng tiện lợi đi ra ngoài. Quả nhiên, mục tiêu Sung Ho đi tiếp là chỗ tiểu khu bọn họ ở. Mà chiếc xe con đen kia, đã sớm không thấy bóng dáng.

Hít vào một hớp không khí, nghi vấn tích lũy ở đáy lòng cô, gần như đạt đến cực điểm.

Cô chợt phát hiện, Sung Ho vẫn luôn hết sức thần bí khó lường. Coi như hắn thật sự là lãnh đạo của đám bảo vệ ở nhà hàng, hắn có thu nhập cao lại cùng cô ở trong một tiểu khu. Nhưng là, cô mới vừa rồi thấy một màn kia lại nên giải thích như thế nào?

Hắn có lẽ là ngồi xe của người khác, vấn đề là tại sao có thể có người cố ý giúp hắn mở cửa. Hơn nữa, thái độ vô cùng cung kính.

Nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra vấn đề, cô quyết định lấy điện thoại di động ra, gửi cho Jennie một tin nhắn. Điện thoại di động này là Jennie trang bị cho cô. Nếu không có chuyện, cô tuyệt đối sẽ không liên lạc với cô ấy. Nhưng trước mắt, có khiến cho cô nghi vấn nặng nề là một người đàn ông ngụ ở sát vách nhà cô, luôn có giao tiếp với nhau. Cô cũng không muốn nhờ Jennie giúp một tay điều tra lai lịch của đối phương. Cũng tốt trong lòng có chuẩn bị trước. Không phải người xấu là tốt nhất, nhưng nếu thật sự có vấn đề gì. Vậy cô hoặc là sớm đề phòng, hoặc là phải đổi nơi ở, thậm chí là đổi thành phố.

Gửi xong tin nhắn cho Jennie , Jisoo lại tiếp tục đi tản bộ . Lúc này, cô thật không muốn trở về. trước khi cô ấy chưa đem điều tra kết quả nói cho cô biết, cô không muốn gặp lại Kang Sung Ho . Cô không biết nên làm sao có thể thản nhiên đối mặt hắn.

Nhưng mặc cho cô mang theo cục cưng ở bên ngoài ngây ngô đi lung tung đến buổi trưa, Jennie cũng không có kịp thời đem tin tức phản hồi cho cô. Bất đắc dĩ, Jisoo chỉ có thể đi về nhà chờ tin tức. Cô nán ở bên ngoài cả ngày thì không có vấn đề gì, nhưng cô không thể vì vậy ủy khuất cục cưng.

Cô rón rén, lặng lẽ đi đến ngoài cửa nhà cô. Thời điểm mở cửa, làm cố gắng không phát ra một chút xíu thanh âm. Nào có thể đoán được, cửa vừa mở ra, cô phòng tránh e sợ không kịp, đột nhiên Sung Ho đang ở trong phòng khách nhà cô.

Kang Sung Ho một mực chờ Jisoo, mặc dù ngày hôm qua phiền toái đã bị hắn hoàn toàn giải quyết hết. Nhưng hắn vẫn còn chưa yên tâm để một mình cô mang theo đứa bé lưu lại thời gian quá dài ở bên ngoài. Rốt cuộc nhìn thấy Jisoo bình an mở cửa về đến nhà, hắn nhất thời liền lộ ra nụ cười sáng lạn, "Cô đã về rồi."

"Anh đã về rồi." cô kinh ngạc nhìn hắn gần như muốn cười châm biếm, ngơ ngác lặp lại lời của Mẫn Huyên một lần nữa.

"À? A, ừ, tôi đã trở về. Ngày hôm qua đột nhiên bị quản lý gọi đi làm việc, đến sáng sớm hôm nay mới thả tôi trở về." hắn vừa bắt đầu có chút không hiểu. Sau khi phản ứng kịp, hắn gật đầu một cái, thuận mồm giải thích đôi câu. Dì Son đã từng nói với hắn rồi, ngày hôm qua cô muốn mời hắn ăn cơm, kết quả đợi đến nửa đêm cũng không đợi được hắn. Nếu không, hiện tại hắn cũng sẽ không ngồi ở trong nhà cô, chờ cô mời hắn ăn cơm lần nữa rồi.

Jisoo miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Anh không phải cần nghỉ ngơi một chút sao?" Nói xong, cô không để lại dấu vết vòng qua hắn, đem cục cưng lần nữa ngủ say vào trong nôi trẻ con trong phòng ngủ.

"Cũng may, ngày hôm qua ở khách sạn đã nghỉ ngơi qua. Nếu không, tôi làm sao có thể chống đỡ được đến bây giờ." Sung Ho nói dôi, một câu lại một câu.

Nếu không phải là Jisoo thấy được quá nhiều chuyện, cô nhất định sẽ không hoài nghi gì. Cố tình cô nhìn thấy một chút để cho cô hoài nghi, lại không thể nhìn thấy sự thật. Vì vậy, cô liền không thể không có thái độ hoài nghi đối với Kang Sung Ho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top